• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà lúc này Tiết Sắc chẳng những không để ý thái độ của đối phương, trong lòng còn cực kỳ yêu thích bộ dáng mềm mại của Ngọc Phi Yên, mặc dù miệng nhỏ hồng nhạt nàng than thở, chứng tỏ là đang tức giận, nhưng biểu tình ngoan manh kia lai khiến tâm hắn ngứa ngái, muốn tiến lên che chở.

“Tiểu muội muội, ca ca cũng không phải là người xấu nga!” Tiết Sắc rõ ràng ngồi xuống đối diện Ngọc Phi Yên.

“Ta tên Tiết Sắc, muội tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Trong nhà còn người nào a? Có hôn phối chưa…”

Lời nói Tiết Sắc còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm giác một cỗ hàn ý lạnh lùng vèo vèo trên gáy hắn tràn ra, một bàn tay lớn, ngăn chặn tại cổ họng hắn.

Không tốt! Có sát khí!

“Ai?” Tiết Sắc rất nhanh rút bảo kiếm ra đâm về phía sau nơi nguy hiểm đang phát ra, khi thấy rõ người tới là ai, biểu tình Tiết Sắc liền trở nên có chút ngưng trệ, kiếm trong tay “Bang” một tiếng rơi xuống mặt đất.

“Thập… Thập tứ gia?”

Giọng nói Tiết Sắc không lớn, nhưng cũng đủ kiến cho những người gần đó nghe thấy.

Nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên tự dưng xuất hiện, sắc mặt mọi người đều đại biến, Hạ Hầu Nam dẫn đầu bước nhanh tiến lên, đối với tử y nam tử cung kính hành lễ :”Thập Tứ thúc!” Mấy người khác cũng quy củ hành lễ, sau khi bày ra tư thế hành lễ xong, tất cả đều chỉnh tề lên tiếng :”Thập Tứ gia!”

Không khí ban đầu còn rời rạc, bởi vì tử y nam tử xuất hiện bỗng chốc trở nên ngưng trệ, đây là một vị ở kinh thành ngang ngược , ngay cả văn võ bá quan nhìn thấy cũng vội vàng cụp chặt đuôi, không dám thở mạnh, vì sợ chọc giận vị trước mặt này.

“Tiểu tử Tiết gia, ngươi đối gia rút kién, là muốn cùng gia quyết đấu sao? Lấy công phu mèo quào này của ngươi, có thể tiếp được mấy chiêu của gia?”

Âm thanh Hạ Hầu Kình Thiên không nhanh không chậm, từ từ nện ở trong lòng Tiết Sắc, khiến hắn nhịn không được run run đứng lên, trên trán trơn bóng ngáy mắt bị che kín bằng một tầng mồ hôi mỏng.

Quyết đấu?

Cùng Hạ Hầu Kình Thiên?

Cho dù hắn có ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám làm như thế!

Nhưng trên đại lục có quy tắc, một khi rút ra vũ khí đều có ý tứ là yêu cầu quyết đấu, nếu Hạ Hầu Kình Thiên cứng rắn muốn nắm lấy quy tắc này không buông tha, thì hắn nên làm thế nào cho phải đây?

Tiết Sắc cảm thấy hôm nay bản thân ra ngoài không xem ngày, thế nào liền đụng chạm phải cái kẻ sát thần này! Thật sự là năm hạn bất lợi mà!

So với những người khác nom nớp lo sợ, nam tử tuấn mỹ trước mắt này lại khiến Tiết Tử Di nhìn đếm có chút ngây ngốc.

Hoàng thất Đại Chu đúng là thừa thãi *(dư thừa) mỹ nam tử, dung mạo Hạ Hầu Nam ở giữa các hoàng tử đã là xuất chúng nhất, nhưng mà hắn cùng Hạ Hầu Kình Thiên ở cùng nhau thì quả thực là khác nhau một trời một vực, chênh lệch không phải lớn bình thường. Huống hồ trên người Hạ Hầu Kình Thiên có một loại khí phách ngay cả Hạ Hầu Nam cũng không có, tim Tiết Tử Di không khỏi đập rộn lên, ánh mắt mê loạn (aiz haiz, mê trai đẹp còn hơn ta, khổ)

Thấy Hạ Hầu Kình Thiên đang làm khó Tiết Sắc, Tiết Tử Di vội vàng đi đến trước mặt Hạ Hầu Kình Thiên, ôn nhu uyển chuyển, nũng nịu mở miệng (ta edit đến nổi khó chịu đây này, da gà da vịt nổi đầy hết rồi a).

“Thập Tứ gia, đệ đệ ta hắn không phải cố ý, ngài đừng hiểu lầm hắn! Hắn bất quá chỉ là một tiểu hài tử, xin ngài nể mặt ta, đừng chấp nhất với hắn!”

Tiết Tử Di ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Kình Thiên, nỗ lực bày ra biểu tình tự cho là đẹp nhất, nhưng sau khi đối mặt với một ánh mắt lạnh lùng vô tình, trái tim nàng thiếu chút nữa bị đông lại.

Ánh mắt làm cho người ta rất sợ hãi, rất đáng sợ----

“Gia có nói chuyện với ngươi sao? Khi gia nói chuyện, ngươi có tư cách mở miệng hay sao?”

Hạ Hầu Kình Thiên quét mắt trên khuôn mặt xuân sắc của Tiết Tử Di, lộ ra một biểu tình chán ghét, giống như nàng ta chính là thứ gì đó rất bẩn, liền lùi về sau hai bước kéo dài khoảng cách, thái độ rõ ràng là ghét bỏ đối phương (ahaha, thíc nha)

Hành động này của Hạ Hầu Kình Thiên, khiến Tiết Tử Di chịu thật sâu đả kích.

Tiết Tử Di đối với mỹ mạo của mình phi thường tự tin, mấy năm nay quý công tử quỳ gối dưới váy thạch lựu của nàng nhiều đến không đếm xuể, vì sao vị vương gia này laại xem nàng như rắn rết, chẳng lẽ lờii độn đãi bên ngoài là thật? Hắn thật chính là đoạn tụ?

Không đợi Tiết Tử Di suy nghĩ cẩn thận, lời nói càng thêm đả kích lòng người lại từ miệng Hã Hầu Kình Thiên tiếp tục phát đi ra.

“Vẻ mặt ngươi? A… Vẻ mặt ngươi là đang dụ dỗ tiểu hài tử sao? Cũng không biết xấu hổ ở trước mặt gia khoe khoang! Ngay cả phụ thân ngươi ở trước mặt gia cũng không dám trình ra vẻ mặt như thế!”

“Xem ra, là do gia đã lâu không trở về kinh thành, mọi người đều đã quên tính tình của gia. Rỗi rảnh trở về, gia phải tìm Âm Sơn công hảo hảo uống vài ly trà, hỏi hắn một chút giáo dưỡng nữ nhi thế nào, mặt mũi thế nhưng còn lớn hơn gia, thật đúng là dạy tốt a! Còn có, ngươi tốt nhất ở trước mặt gia mau thu hồi bộ dáng xấu xí làm bộ làm tịch kia nha! Gia không phải Tiểu Tứ, đừng coi gia là người mù!”

Bị Hạ Hầu Kình Thiên ở trước mặt mọi người chỉ trích mình không có gia giáo, lại bị nói bản thân thành xấu như vậy, sắc mặt Tiết Tử Di liền trở nên trắng bệnh.

“Dám nhìn gia nữa, gia liền cắt lưỡi ngươi, móc mắt ngươi!” Hạ Hầu Kình Thiên xuất ra một chuỷ thủ, khiến Tiết Tử Di sợ tới mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Ngọc Phi Yên vạn vạn không nghĩ tới, Hạ Hầu Kình thiên lại là hoàng thúc của Hạ Hầu Nam.

Nàng phải sớm nên nghĩ tới, hắn họ Hạ Hầu, tính tình lại ương ngạnh như thế, toàn thân quý khí không phải người bình thường có thể so sánh được, cũng chỉ có hoàng thất Đại Chu Quốc mới có thể sinh ra những nhân vật kỳ quái như vậy.

Hiện tại nhìn thấy Tiết Tử Di cùng Hạ Hầu Nam ở trước mặt Hạ Hầu Kình Thiên cam chịu, tâm tình Ngọc Phi Yên phi thường tốt, thiếu chút nữa vỗ tay khen ngợi! Cảnh tượng vẻ mặt “Pằng pằng” thay đổi như vậy, thật sự là khiến người xem tâm tình vui vẻ, sảng khoái tinh thần!

Tuy rằng thằng nhãi Hạ Hầu Kình Thiên này không tính là người tốt, hắn không chịu thả nàng về Trung Nghĩa hầu phủ, còn uy hiếp đe doạ, thậm chí còn mạnh mẽ đem nàng bắt vào Hồng Tinh trấn, nhưng Ngọc Phi Yên cảm thấy, có thể tận mắt nhìn thấy trò hay này, cũng có thể coi như không uổng công đến nơi này!

“Thập Tứ thúc----“

Tiết gia là lực lượng trung thành của hắn, Hạ Hầu Nam tự nhiên cũng không thể để cho Tiết Tử Di chịu uỷ khuất, nhưng trong lòng hắn vẫn sờ sợ Hạ Hầu Kình Thiên, nhưng cuối cùng vẫn là giai nhân cùng gia thế sau lưng nàng ở trong lòng hắn vẫn chiếm thế thượng phong, Hạ Hầu Nam nhịn không được liền mở miệng giúp Tiết Tử Di cầu tình.

“Mèo con, ăn no chưa?”

Đối với Hạ Hầu Nam, Hạ Hầu Kình Thiên trực tiếp lực chọn xem nhẹ, hắn không e dè liền ngồi ở bên cạnh Ngọc Phi Yên, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của nàng.

“Không được nhéo ta!” Ngọc Phi Yên gạt tay Hạ Hầu Kình Thiên ra.

Nàng phi thường không có thói quen với hành vi thân mật này, người này thực đang coi nàng là sủng vật để nuôi dưỡng đây mà!

Chỉ là, tất cả kháng nghị của nàng đều vô hiệu, Hạ Hầu Kình Thiên tựa hồ rất yêu thích trò chơi nhéo mặt nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn thiếu nữ hoạt hoạt nộn nộn cùng đậu hủ rất giống nhau, khiến người ta yêu thích không buông tay, huống chi dáng vẻ nàng cáu thẹn lại cực kỳ giống mèo hoang đang nhe răng mua vuốt, thực sự rất thú vị a.

Vì thế, Hạ Hầu Kình Thiên vươn tay còn lại, tiếp tục nhéo một chút.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, ta đã không phải là tiểu hài tử!”

Ngọc Phi Yên có chút giận, “Pằng” một tiếng, nặng nề đánh vào trên tay Hạ Hầu Kình Thiên, khiến mấy người bên cạnh sợ tới mức lui về sau mấy bước, sợ tử y nam tử bị hành động của nàng chọc cho tức giận, bọn họ đứng kế bên liền sẽ rước lấy hoạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK