Sau khi thấy trong tay nàng lưu loát xuất hiện ra cây bút phán quan, trong đầu Tần Tranh đột nhiên toát ra một ý niệm, người này chính là “Ngọc La Sát”!
Ngọc La Sát?!
Hạ Hầu Nam cùng Tiết Sắc vừa nghe đến liền giật mình không thôi.
Đây là một nhân vật đột nhiên xuất hiện, y thuật cao minh, thần bí khó lường. Là người chữa khỏi quái chứng cho Yến Vương, hơn nữa còn ngăn chặn bệnh dịch bạo phát ở Nam bộ Tần Trì Quốc mà danh chấn tứ phương, ở trong dân gian Tần Trì Quốc càng có danh vọng cực cao.
Nghe nói nàng tư sắc động lòng người, Yến Vương đối với nàng vừa gặp đã thương, thậm chí còn lấy vị trí vương phi ra hứa hẹn; còn có người nói nàng là Võ thánh trẻ tuổi nhất, một chiếc bút phán quan điều khiển đến xuất thần nhập hoá.
Chỉ là, sau khi để lại phương thuốc trị bệnh dịch, Ngọc La Sát lại biến mất không rõ tung tích.
Yến Vương vì tìm kiếm giai nhân, không tiếc bỏ ra số tiền lớn, cũng khiến cho thanh danh Ngọc La Sát một lần nữa tăng vọt…
“Tần đại ca, lời nói cũng không thể nói lung tung! Chẳng lẽ ngươi không biết, từ sau khi Ngọc La Sát xuất hiện, rất nhiều nữ tử điều thích dùng bút phán quan sao!” Tiết Tử Di nhìn bút phán quan trong tay Ngọc Phi Yên liền hừ lạnh một tiếng, nàng mới không tin dã nha đầu lai lịch bất minh này là Ngọc La Sát!
“Ta còn nghe nói, Yến Vương chiếu cáo tìm người, không ít nữ nhân tham niệm phú quý lại to gan lớn mật, giả mật Ngọc La Sát đi đến báo danh, Yến Vương vì thế đã giết rất nhiều người!”
Ngại có Hạ Hầu Kình Thiên ở đây, lời nói của Tiết Tử Di cũng không dám nói khó nghe cho lắm, nhưng ngụ ý lại rất rõ ràng, Ngọc Phi Yên bất quá chỉ là bắt chước bừa, muốn học giống Ngọc La Sát, kì thực chính là một kẻ mạo danh!
Ngọc Phi Yên lười cùng Tiết Tử Di biện giải, trong lúc giao thủ với Hạ Hầu Kình Thiên vừa rồi, nàng lại có chút khó chịu, hiện tại lại sốt ruột nên rất muốn tìm một chỗ tiêu hoá, một chưởng chụp ở trên bàn, nàng bay ra ngoài cửa sổ :”Ta đi trước!”
Ngọc Phi Yên như một trận gió rời đi, sau đó Hạ Hầu Kình Thiên cũng theo sát phía sau, chỉ để lại Tiết Tử Di đứng lúng túng.
Cùng lúc đó, chiếc bàn Ngọc Phi Yên vừa rồi chạm vào đột nhiên “Phanh” một tiếng, lập tức biến thành gỗ vụn “Sàn sạt” bay đầy đất.
“Đây là tu vi Võ thánh! Nàng quả nhiên là Ngọc La Sát----“
Tiết Sắc cười khổ nói, hắn lúc nãy còn muốn bắt chuyện cùng Ngọc Phi Yên, không nghĩ tới đối phương lại có thể có năng lực cường đại như vậy, chỉ sợ bản thân mình ở trong mắt nàng chính một tiểu sửu không biết tự lượng sức đi!
“Làm sao có thể….” Tiết Tử Di giờ phút này vừa thẹn vừa cáu lại hối hận không thôi, nàng thế mà còn muốn cùng Ngọc La Sát ở trên đại hội đấu dược tranh tài, đây quả thực chính là tự rước lấy nhục! (cũng tự biết à? Ko thiếu não cho lắm a)
Người chứng kiến xúc động lớn nhất, phải kể tới Hạ Hầu Nam.
Mĩ mạo và năng lực cùng tồn tại, y thuật cùng võ công đều là tuyệt đỉnh xuất sắc, nữ tử như vậy không phải là thái tử phi trong lòng hắn một mực chờ đợi sao! (ảo tưởng hơhơ)
Chỉ có Ngọc La Sát mới xứng đôi với mình! Huống chi cưới một nữ tử cường đại như vậy, sẽ mang đến rất nhiều lợi ích! Ngọc La Sát có thể bằng bàn tay y thuật ở Tần Trì Quốc thu được dân tâm, vậy nhất định cũng có thể giúp mình thu được dân tâm ở Đại Chu Quốc!
Cân nhắc lợi hại, lòng Hạ Hầu Nam nghĩ muốn chiếm được Ngọc La Sát càng thêm mãnh liệt.
Về phần Thập Tứ thúc, hắn đã được quyền thế ngập trời cùng sự sủng ái của phụ hoàng, không có khả năng có chuyện gì tốt cũng đều để cho hắn chiếm! Mặc dù Hạ Hầu Kình Thiên rất lợi hại, vì Ngọc La Sát, Hạ Hầu Nam cũng muốn cùng hắn tranh cao thấp một lần.
Làm bạn thân với Hạ Hầu Nam, Tần Tranh cũng là người có thể nắm bắt ý nghĩ cùng nội tâm chân thật nhất của hắn, thừa lúc Tiết Sắc đưa Tiết Tử Di đi nghỉ ngơi, hắn liền đi đến bên người Hạ Hầu Nam.
“A Nam, ngươi đang tính toán làm như vậy?”
“Ngọc Phi Yến nhất định phải chết, ta muốn cưới Ngọc La Sát! A Tranh, giúp ta tìm được phế vật kia. Nhớ kỹ, thà giết sai, cũng không được để ả ta chạy mất!” Thời điểm Hạ Hầu Nam nói ra những lời này, biểu tình ngoan tuyệt trên mặt hắn càng thêm hung ác.
Thấy tình cảnh như vậy, mắt hoa đào của Tần Tranh hơi hơi loé lên :”Được! Ngươi yên tâm!”
Chờ Hạ Hầu Nam một tháng sau trở lại kinh thành, vừa lúc ước kỳ một năm hôn ước của Ngọc Kình Lôi Trung Nghĩa cùng Hoàng thượng cũng đã đến. Ngày Hạ Hầu Nam trở về, cũng vì thời khắc chờ đợi này đã đến!
Trong khoảng thời gian này, Tần Tranh tìm mãi cũng không tìm thấy Ngọc Phi Yên, ngay cả ảnh vệ Hạ Hầu Nam phái đi cũng là tay không mà về.
Chỉ là, cho tới bây giờ Ngọc Phi Yên đều không có xuất hiện, mười phần đã có chín phần là nàng ta đã chết! Nàng ta mà chết, vị trí thái tử phi liền bỏ trống, bản thân cũng có thể cưới Ngọc La Sát!
Ngọc Phi Yên mất tích khiến không khí bên trong Trung Nghĩa hầu phủ phi thường đè nén, người suy sụp nhất phải kể tới Ngọc lão gia tử, một năm qua hắn cũng đã già đi không ít.
“Ngài nên thả lỏng tâm trạng a, có lẽ Yên nhi đã được người hảo tâm cứu đi! Chờ ngày sau nàng trở về, cho dù chúng ta làm vợ chồng không thành, ta cũng sẽ coi nàng ấy như muội muội mà trân trọng!” Hạ Hầu Nam khuyên giải an ủi Ngọc Kinh Lôi.
Hắn tuấn lãng, lại ôn nhu, khiến cho không ít người sinh ra hảo cảm, Ngọc Chi Lan càng thêm đỏ mặt, lại gần hắn :”Thái tử điện hạ nói rất đúng, muội muội thiện lương như vậy, ngay cả một con kiến cũng không đành lòng giẫm chết, nàng ấy là người tốt nhất định sẽ có hảo báo!”
Lúc nói chuyện, Ngọc Chi Lan xấu hổ nhìn về phía Hạ Hầu Nam, nàng một lòng một dạ đã sớm đặt ở trên người Hạ Hầu Nam.
Tuy rằng người hộ vệ trước kia cuối cùng cũng không có trở về, nhưng Ngọc Chi Lan căn bản cũng không nghĩ nhiều, dù sao trong khu săn bắn Tây Việt Quốc xuất hiện thích khách, nói không chừng hộ vệ kia cũng đã bị thích khách giết chết! Có thể, thích khách cũng đã đem Ngọc Phi Yên giải quyết sạch sẽ rồi cũng không chừng.
Hôm nay chính là ngày ước định cuối cùng của gia gia cùng hoàng thượng, qua hôm nay, hôn ước của Ngọc Phi Yên cùng thái tử sẽ trở thành mây khói, bản thân liền có cơ hội a!
Ngọc Chi Lan càng nghĩ càng vui vẻ, chỉ là ngại chỗ này còn có Ngọc Kinh Lôi, nàng đành phải cẩn thận đem cảm xúc vui sướng ẩn giấu đi.
“Là ta không tốt! Lúc đó ta bị thích khách doạ đến ngất xỉu, cho nên mới quên Yên nhi, đến khi ta phát hiện ra, thì nàng ấy đã không thấy đâu!” Nam Sơn phu nhân---- mẹ đẻ Ngọc Chi Lan một bên tự trách, một bên khóc lóc nức nở.
Tất cả mọi người đều bị lời nói của Nam Sơn phu nhân làm cảm động, nhìn, nàng ta thế nhưng lại tình nguyện để nữ nhi chính mình lạc mất, cũng không chấp nhận người gặp chuyện không may là Ngọc Phi yên, đây là người thiện lương cỡ nào a!
“Thôi, đây cũng không phải là lỗi của ngươi!”
Ngọc Kinh Lôi có chút đau đầu, phất phất tay, để Ngọc Chi Lan đến an ủi Nam Sơn phu nhân.
“Kỳ thực, là ta không có cái phúc khí này! Còn nhớ rõ lần đầu tiên ta nhìn thấy Yên nhi, nàng ấy chỉ mới năm tuổi, cả người nho nhỏ như vậy, mặc chiếc áo màu đỏ, làm cho người thấy càng thêm thích! Sau khi từ chỗ phụ hoàng biết ta cùng nàng ấy có hôn ước, ta lúc đó liền rất cao hứng!” (haiz, diễn viên chính xuất sắc nhất a, ta muốn nôn)
Nếu Ngọc Phi Yên đã chết, Hạ Hầu Nam hắn cũng sẽ không keo kiệt để bản thân sắm vai thành một người thật thâm tình nha.
“Ta thật sự không nghĩ đến Yên nhi sẽ gặp chuyện bất trắc! Ta đã thề, nhất định phải tìm ra đầu sỏ gây nên chuyện này, giúp Yên nhi báo thù!”
Hạ Hầu Nam tình ái dào dạt, cảm nhiễm rất nhiều người. Mọi người nhỏ giọng bàn luận, đều là nói vị thái tử này thật đôn hậu, trọng tình trong nghĩa, trong lúc nhất thời, lời khen ngợi trong Trung Nghĩa hầu phủ đối với Hạ Hầu Nam như thuỷ triều ào ạt kéo đến.
“Chát chát chát---“ Đúng lúc này, một trận vỗ tay giòn tay truyền đến.
“Lời nói của Thái tử điện hạ thực làm cho người cảm động! Tục ngữ nói thiện lai thiện báo, ác lai ác báo, ta chưa từng làm qua chuyện gì xấu, người hiền tự nhiên sẽ có trời cao phù hộ, đa tạ thái tử quan tâm!”
Nghe giọng nói này, mọi người đềuu quay đầu nhìn về phía cửa lớn, một nữ tử che bóng đứng, ánh mặt trời màu vàng phô chiếu trên người nàng, cấp cho nàng một tầng viền vàng sáng lạng.
“Thế nào lại là ngươi?” Sau khi nhìn thấy người tới, Ngọc Chi Lan kinh khủng kêu ra tiếng.