• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi đây là đang vu oan hãm hại!”

Nghe xong những lời này, tôn tử của Chu Liệt --- Chu Xướng giãy giụa nghĩ muốn xông đến trước mặt Liễu Thịnh :”Ông nội của ta sẽ không như vậy, Chu gia chúng ta cho tới bây giờ đều không có ý muốn mưu phản!”

“Không có?”

Liễu Thịnh híp mắt mị mị cười, khiến cho sống lưng Chu Xướng một trận lạnh run :”Vương gia chúng ta nói có, chính là có! Hiện tại, kinh đô phủ doãn đã lục soát khắp trong Chu phủ, tìm ra long bào cùng vũ khí với số lượng lớn, chứng cứ vô cùng xác thực, các ngươi chống chế không được.”

“Không, điều đó không có khả năng…”

Chỉ trong thời gian nửa ngày, Chu Xướng từ thiên chi kiều tử, lưu lạc thành kẻ tù tội.

Gia gia cùng phụ thân đều chết, Chu gia lại bị quy chụp tội danh mưu phản, làm cho một công tử quý tộc được mọi người kính trọng như hắn không thể nào tiếp nhận được,

Nhìn ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Liễu Thịnh, Chu Xướng bừng tỉnh nhận ra, kêu la :”Đây là âm mưu của Lâm Giang Vương! Những thứ này đều là do các ngươi cố tình bố trí hãm hại Chu phủ! Đều là do tên tặc nhân Hạ Hầu Kình Thiên kia làm!”

“Pằng---“

Vừa nghe những lời này, Liễu Thịnh khép lại ngọc phiến, hắn đã bay tới trước mặt Chu Xướng, cánh tay to lớn khoá trụ cổ họng hắn, “Răng rắc” một tiếng, nhẹ nhàng chặt đứt cổ Chu Xướng.

“Kẻ nói vương gia không phải người, đều phải chết!”

Khác xa với tuấn dung hoà ái vừa rồi, khuôn mặt Liễu Thịnh lúc này âm trầm, một cơn gió lạnh lẽo trong nháy mắt đảo qua trong lòng mọi người.

“Thế tử! Xướng thiếu gia!”

Thấy Chu Tuấn cùng Chu Xướng liên tiếp bị người giết chết, người Chu gia nổi giận.

Chu gia từ khi có Chu Liệt làm chỗ dựa, người Chu gia đi ra ngoài đều là lỗ mũi chỉ thiên, mặc dù là hạ nhân Chu gia, nhưng so với người bình thường thì có thể diện rất nhiều.

Hiện tại Chu gia bị Lâm Giang Vương tính kế, mọi người đều khó thoát khỏi cái chết, không bằng liều chết một phen, cố gắng còn có thể tìm ra đường sống. Lập tức, có người kêu lên :”Các huynh đệ, dù sao cũng là một lần chết, chúng ta liều chết với bọn họ! Coi như là báo đáp ơn Công gia tri ngộ!”

“Đúng, liều mạng với bọn họ!”

Đều nói nhiều người tức giận khó ứng phó, nhưng khi đối mặt với đám người Chu gia oán khí ngất trời, khoé môi Liễu Thịnh lại câu lên, ánh mắt lạnh lùng.

“Một đám ô hợp!”

Liễu Thịnh phất tay, người hắn mang đến liền đem người Chu gia toàn bộ chém giết ngay tại chỗ.

Trong lúc nhất thời, trong vườn Lôi viện nổi lên một trận mưa máu, máu đỏ huyết vụ ồn ào huyên náo, lây dính trên mặt, trên quần áo mọi người.

“A---“ Ngọc Chi Lan chưa từng nhìn qua cảnh tượng chém giết như vậy, ôm đầu thét chói tay, núp ở trong lòng Nam Sơn phu nhân. Trái lại là Ngọc Phi Yên, vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là trên bạch y nở ra một đoá hoa đào bằng máu.

Ngọc Phi Yên từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thái bình tĩnh, làm cho Liễu Thịnh không khỏi nhìn nằng bằng ánh mắt khác.

Thật can đảm! Rất khí phách!

Liễu Thịnh ban đầu còn tưởng rằng Ngọc Phi Yên chẳng qua chỉ là thiếu nữ có chút thiên phú về võ học, nào biết dáng vẻ của nàng lại là một dạng nhìn quen sinh tử, làm cho người không thể không tò mò quá khứ của nàng là như thế nào!

Chỉ có trên đầu đao liếm qua máu người, đối mặt với máu tươi cùng tử vong mới không có sợ hãi, dáng vẻ bình tĩnh như nước của Ngọc Phi Yên, rõ ràng chính là nhìn quen cái chết.

Xem ra, mèo con vương gia nuôi cũng có rất nhiều bí mật a!

“Ngọc lão gia tử, nhị tiểu thư, thực xin lỗi, nhất thời không nhịn được, ở Ngọc gia đại khai sát giới!”

Liễu Thịnh khôi phục bộ dáng hiền lành lúc nãy, cười đến vô cùng ôn nhu, làm cho người thế nào cũng không đem hắn cùng dáng vẻ giết người vừa rồi có liên hệ.

Không hổ là người của Hạ Hầu Kình Thiên, ngay cả giết người cũng giống hắn đến như vậy!

Ngọc Phi Yên không khỏi nhớ lại cảnh tượng đầu tiên khi nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên. Lúc nãy Liễu Thịnh ra tay, rất giống phong cách hành xử của Lâm Giang Vương, chuyện sống chết của Chu gia không có liên quan gì với Ngọc gia, đây là đang đem Ngọc gia cùng với sự kiện này lôi ra khỏi quan hệ.

Phần đại lễ này, chắc vẫn còn!

Ngọc Phi Yên xoa xoa giọt máu trên mặt, mỉm cười :”Đa tạ Liễu công tử ra tay trượng nghĩa! Ta gần đây có làm vài thứ vặt, tặng Liễu công tử chơi đùa!”

Mở ra hộp gấm Ngọc Phi Yên đưa cho mình, thần sắc Liễu Thịnh khẽ thay đổi.

Tuy rằng không biết đan dược này tên gọi là gì, nhưng đến gần liền nghe thấy mùi hương thơm ngát, nhìn màu sắc này, cũng biết là đan dược chữa thương cấp một.

Liễu Thịnh sớm biết rằng Ngọc Phi Yên cùng Ngọc La Sát là cùng một người.

Ít nhất là trên đại lục này, còn chưa có ai có thể chế ra đan dược cấp một, ngay cả Hắc thần y cũng không thể. Nàng có bản lĩnh như vậy, khó trách có thể chế ra được giải dược Hồng Xà đan!

Cứ như vậy trả lễ, không muốn bản thân thiếu người khác ân tình, thật là có ý tứ!

Liễu Thịnh đem đan dược cất đi, trên mặt vẫn tuấn nhã tươi cười như trước, chỉ là ánh mắt híp lại, càng thêm giống con hồ ly :”Tâm ý nhị tiểu thư ta xin nhận, đa tạ! Biết nhị tiểu thư đang tìm phản đồ của Ngọc gia, vừa lúc gặp, liền đưa tới cho ngươi!”

Liễu Thịnh vỗ tay một cái, liền có người lôi Ngọc Thiên Xích đến.

“Hắn đục nước béo cò, thừa dịp Ngọc gia náo loạn đi vào trộm vài thứ, một người vong ân phụ nghĩa như vậy thật đáng giận, cho nên ta bao biện làm thay, giáo huấn hắn một chút!”

Liễu Thịnh khinh miệt miêu tả, Ngọc Phi Yên lại cảm thấy hắn đã sớm theo dõi Ngọc Thiên Xích.

Chỉ trách Ngọc Thiên Xích quá mức vô sỉ, muốn thừa dịp Ngọc gia gặp tai hoạ gặp đầu, còn nghĩ đi vào trộm vàng bạc châu báu, hoàn toàn chính là lang sói, đáng chết.

Lúc này, hai tay Ngọc Thiên Xích sưng to như khoai lang, Ngọc Phi Yên nhìn ra khớp xương trên tay hắn đã bị người đánh gãy thành từng đoạn.

Lại nhìn đến Liễu Thịnh, vẫn phe phẩy ngọc phiến như trước, phong độ phiêu phiêu, một bộ dáng vẻ công tử tuấn dật, trong lòng Ngọc Phi Yên lập tức toát ra hai từ “Nham hiểm”.

Hạ Hầu Kình Thiên, Liễu Thịnh… Thật đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm a!

Thời điểm Ngọc Thiên Xích bị áp giải đến đây, đã biết chính mình nhất định sẽ chết rất khó coi.

Chỉ cần dựa vào chuyện hắn độc chết Ngọc Kinh Lôi, cũng đủ chết một vạn lần!

Huống chi nhìn đến Ngọc Kinh Lôi vẫn còn sống đứng ở trước mặt mình, Ngọc Thiên Xích biết mình khó thoát khỏi cái chết, hắn không muốn chết! Không đợi Ngọc Kinh Lôi lên tiếng, Ngọc Thiên Xích vội vàng cầu Nam Sơn phu nhân giúp đỡ :”Nam Sơn cứu ta! Cứu ta!” Ngọc Thiên Xích lếch lên, hai tay đỏ bừng run run rẩy rẩy túm chặt ống tay áo Nam Sơn phu nhân.

“Đừng chạm vào ta!” Nam Sơn phu nhân chán ghét lùi về phía sau hai bước.

Thấy Nam Sơn phu nhân thấy chết không cứu, sắc mặt Ngọc Thiên Xích biến thành màu đen, trong lòng chửi bới.

Hay cho con đàn bà nhà ngươi, lúc trước ngươi muốn ta giết Ngọc Kinh Lôi, ngay cả lông mày ta cũng không nhíu lại chút nào. Bây giờ ta xảy ra chuyện, ngươi cư nhiên thấy chết không cứu, đem bản thân phủi sạch sẽ, thật sự là rất ngoan độc!

Hừ! Muốn ta chết, không có cửa đâu!

Ta cho dù chết, cũng muốn kéo ngươi lót xác cùng!

“Nam Sơn, Chi Lan không thể không có phụ thân! Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, ta dầu gì cũng là phụ thân của Chi Lan! Ngươi tại sao có thể nhẫn tâm như vậy!”

Lời nói của Ngọc Thiên Xích, khiến cho đầu óc Ngọc Chi Lan mê mang, ngơ ngác nhìn Ngọc Thiên Xích.

“Ngươi, ngươi nói cái gì?”

“Chi Lan, ta mới là phụ thân của con! Con là nữ nhi thân sinh của ta!”

“Ngươi nói bậy! Phụ thân ta là Ngọc Thiên Tìm!”

Thấy Ngọc Chi Lan không chịu nhân mình, Ngọc Thiên Xích càng thêm căm tức, chỉ vào Nam Sơn phu nhân chửi ầm lên :”Ngọc Thiên Tìm căn bản chưa từng chạm vào nương ngươi! Nếu không phải là ta, nàng làm sao sinh ra ngươi! Ta mới là lão tử của ngươi!”

“Ngươi nói bừa! Điều đó không có khả năng!”

Ngọc Chi Lan lắc đầu, nhìn về phía Nam Sơn phu nhân :”Nương, hắn đang gạt ta, đúng hay không? Phụ thân ta là Ngọc Thiên Tìm, ta là nữ nhi của Ngọc Thiên Tìm!”

Nam Sơn phu nhân từ đầu đến cuối đều không nói gì, thái độ của nàng, khiến Ngọc Chi Lan cực kỳ khó có thể tiếp nhận, nàng ôm đầu thét lên.

“Ta không tin! Đây không phải là sự thật!”

“Này đương nhiên không phải sự thật!” Ngay lúc Ngọc Chi Lan sắp phát điên, Ngọc Phi Yên mới mở miệng :”Ngươi thật sự không phải là nữ nhi của Ngọc Thiên Xích, phụ thân của ngươi là Chiết Hạ Quân!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK