Ngươi đã gặp siêu nhân mặt bánh bao để tóc dài chưa?
Ngươi gặp qua siêu nhân bánh bao tóc dài hoa râm có hai bên ria mép vểnh vểnh chưa?
“Vị đồng học này, vì sao nãy giờ ngươi vẫn chảy nước mắt?”.
Siêu nhân bánh bao hỏi như thế.
Ta ôm bụng, ráng nén cười nói: “Phu tử, ta thật sự vì có thể đi vào diện thí (*) cảm giác được rất vinh hạnh rất cảm tạ thế cho nên khắc chế không được bản thân vẫn xúc động đến rơi lệ…..”.
(*)Diện thí: có nghĩa là phỏng vấn nhưng ghi vậy có chút hiện đại quá nên ta để nguyên văn.
Vì sao Đinh Trình Ung này luôn có thể gây cho ta vô hạn kinh hỉ cùng mắc cười chứ?
Vì sao mỗi lần ta nhìn đến hắn đều có thể cười đến sắp rút gân?
Thẳng đến thật lâu thật lâu về sau…..
Điều này, vẫn là một điều bí ẩn.
……
Bánh bao siêu nhân nghe vậy, mắt lộ ra vẻ hiểu rõ, nói: “Đúng vậy nha, mỗi lần chiêu sinh đều có nhiều học trò nói có thể đi vào diện thí mà cảm thấy hoảng hốt mất ngủ cũng thỉnh thoảng sinh ra một chút đa nghi…..”.
Ta lập tức sinh ra xúc động muốn lăn lộn trên mặt đất, vì thế, gắng gượng tự kiềm chế, run rẩy nghiêm mặt, hình chữ “Xuyên” giữa trán càng sâu, nói: “Đúng, đúng vậy. Kia….. Phu tử, ngài có thể ra đề mục…..”.
Bánh bao siêu nhân nắn vuốt cọng ria bên phải, nói: “Ân, hảo. Vậy…… Ta ra đề mục!”.
“Ân, tốt”.
“Kia….. Ta thật sự ra đề mục!”.
“… Ân, hảo”.
“Ta nói thật sự nga, ra đề mục!”.
Đang lúc tròng mắt của ta đã kiềm chế không được, muốn bay lên hình thành một cái thuần thiên nhiên xem thường, bỗng nhiên, bánh bao siêu nhân vỗ lên bàn, dùng tốc độ cực nhanh nói: “Nhà ngươi ở chỗ nào!”.
“Thành Lạc Dương”.
“Trong nhà có ai!”.
“Gia phụ, ta, còn có hơn mười hạ nhân”.
“Có nuôi thú cưng không?”.
Thú cưng?” Ta cả kinh, nhanh chóng hoàn hồn: “Đực cái?”
Đến phiên bánh bao siêu nhân cả kinh, thở hốc vì kinh ngạc, tiếp theo đến, “Đực có gì, cái lại có gì!”.
“Đực tên là Hoàng Phi Hồng, là một con dế mèn, cái tên Chi Hoa, là một con….. heo”.
Bánh bao siêu nhân run râu lên, tiếp tục, “Con heo là giống gì?”.
Ta đưa tay lau mồ hôi, môi mấp máy:, “Giống heo có thể ăn, ăn ngon, đâu cần so đo ăn là loại nào!”.
“Vậy….. Ngươi vì sao lại nuôi nó?”.
Vẻ mặt của bánh bao siêu nhân bỗng nhiên trầm lại.
Ta cúi đầu, nửa ngày, dịu dàng và đau thương ngẩng đầu.
“Vì ăn nó”.
“Bảnh!”.
Bánh bao siêu nhân lại vỗ bàn. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hai đống đỏ rực tả hữu trên mặt kia run run vui vẻ.
Rồi sau đó, hắn dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói với ta: “Ngươi, thông qua!”.
…...
“Ôi…..” Ta chống thắt lưng, khó khăn đi ở trên con đường nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắp đổi gió, mây đen dầy đặc, tiếng gió thật lớn, mưa gió sắp đến a.
Sớm biết vậy kêu Cát Tường đi theo, làm chi để nàng ngủ như heo cũng luyến tiếc kêu nàng, ta đây là tự tìm ngược, người ta làm tiểu thư ta cũng làm tiểu thư, ta sao thảm như vậy, đụng phải nha hoàn hình người hồn trư kia chứ.
Xem ra phải nhanh chân lên, lấy tốc độ này, phỏng chừng còn không có trở lại phòng đã bị ướt sũng, ngày thường không sao, bây giờ trên lưng miệng vết thương còn chưa lành, gặp mưa sẽ thảm.
Như đã nói qua, Mã hồ ly cho Cát Tường mang tới thảo dược thật đúng là dùng được, thoa ở trên lưng mơ hồ có một cỗ cảm giác mát lạng, đau đớn đều nhẹ rất nhiều.
Thấy một cái ngã rẽ, phía trước là một mảnh rừng trúc, ta nhớ nhớ, hình như lần trước bị treo bay đi chính là tại chỗ gần đây, khi đó mơ hồ giống như xẹt qua tiểu viện tử chúng ta ở? Hơn nữa giống như ở giữa còn nhìn đến một cái đình các loại……
Vặn đầu nhìn đường cũ, đường tu lại bằng phẳng, nhưng mà lại vô nhân đạo, một cái đình cũng không có, quanh co khúc khuỷu vẫn kéo dài đến không nhìn rõ đằng trước, xem ra nếu không quay về kịp thì ngay cả cái chỗ che mưa cũng tìm không thấy.
Thoáng suy nghĩ một chút, liền quyết định hướng rừng trúc đi, dù sao đường nào cũng về tới La Mã, hướng này hẳn là đúng vậ, cho dù nhận sai, chút nữa trời mưa xuống ít nhất có thể có cái đình trốn mưa.
…
Mưa lộp bộp trên lá trúc, bắn tung tóe lên mình ta.
Trời mưa trên núi thật đúng là gấp, phần phật liền lập tức rớt xuống, ta ôm thắt lưng về phía trước mặt mơ hồ có thể thấy được đình chạy tới.
Vừa định nói chính mình còn không tính thực xui, thật đúng là có thể tìm được chỗ trú mưa, liền một chút dừng chân, lập tức trở lại ẩn phía sau khối đại thạch bích ở sau đình.
Vừa mới ngắm đến ba chữ to rồng bay phượng múa trên thạch bích, Dật Tiên Đình.
Thật thật là Dật Tiên.
Không phải nói ta một thân ướt sũng, mà là nói hai người ở trong đình.
Ta lau tóc mái ướt đẫm, hướng trên thạch bích nhích lại gần, tận lực che miệng vết thương bên hông khỏi dính mưa, quay đầu nhìn về phía đình, Mã Văn Tài cùng Chúc Anh Đài áo trắng gió tung bay, hai người dung mạo khí chất vốn là thượng đẳng, như vậy đứng trong rừng trúc trong gió, có vài phần cảm giác tiên nhân.
Ta nhẹ giọng nói: “Cái gọi là bát quái, nhân sinh nơi nào không phân phùng nha. Các ngươi đoạt ta chỗ trú mưa, ta nghe một chút các ngươi nói gì, cũng không quá đáng đi.....”.
……
Đại thạch cách đình kỳ thật chính là ba bốn thước, nói có xa không xa nói gần cũng không gần. Bọn họ đưa lưng về phía ta nói chuyện, thêm tiếng mưa rơi lộp bộp, ta thực nghe được không rõ ràng.
Bất quá vẫn là mơ hồ có thể nghe thấy là đang khắc khẩu, đương nhiên, động khí chỉ có Chúc Anh Đài, Mã Văn Tài nhưng thật ra trên mặt vẫn thản nhiên, nhưng mà nụ cười hồ ly ngày thường không thấy.
Từ từ, mưa dần dần ngừng, biến thành mưa nhỏ lất phất, ta cả người đều ướt đẫm, thắt lưng cũng đau, liền ngồi xuống, tựa ở trên tảng đá.
“Mã Văn Tài, ta nói cho ngươi, ta cho tới bây giờ vốn không thích ngươi, ta cũng không cần ngươi thích ta”.
Thanh âm của Chúc Anh Đài truyền đến rõ ràng, ta nghe xong cười cười, lại lau mặt, nước mưa đều chảy vào mắt đi, xót xót.
Ta tựa vào trên tảng đá, giương mắt xem cành trúc sum xuê, sau cơn mưa càng phát ra xanh mướt.
Ta nghĩ, lời Chúc Anh Đài nói như vậy, ta là nói không ra.
Rất tổn thương người.
Lại nghe thanh âm của Mã hồ ly ngày thường thanh nho lúc này mang theo vài phần chân thành, hắn nói: “Anh Đài, chúng ta từ nhỏ đã quen biết, ta đối với ngươi mọi cách kì hảo, vì sao ngươi lại luôn đối ta xa cách phòng bị?”.
Nguyên lai hồ ly ngươi cũng sẽ đối nhân mọi cách kì hảo? Ngày thường trước mặt người ngoài thật đúng là giấu kĩ đâu, một chút cũng chưa nhìn ra đến ngươi cùng Chúc Anh Đài nguyên lai vẫn là quen biết từ nhỏ…..
Bất quá….. tâm của hồ ly ngươi còn rất tinh tế, được ngươi thích, hẳn là cũng thực hạnh phúc.
Trong đầu xẹt qua gương mặt của Tư Mã Kỳ, hồi nhỏ có một thời gian, đặc biệt nhớ nhà, nhưng mà cũng tự biết là không có khả năng trở về, liền dỗi không trở về Cổ phủ.
Lúc Tư Mã Kỳ tại dưới vòm cầu tìm được ta, cũng giống ta hôm nay, cả người đều ướt đẫm.
Hắn như vậy bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt ta, vừa lạnh vừa đói lại quật cường không hiểu, sờ sờ đầu ta, theo ta nói, ngoan, không náo loạn, chúng ta về nhà.
Ngốc tử a ngốc tử, ai cùng ngươi về nhà? Về nhà ai?
Huống chi nơi này căn bản là không có nhà của ta.
“Ta Chúc Anh Đài trèo không nổi cành cao của nhà ngươi! Từ nhỏ ngươi đối ta mọi cách kì hảo lại như thế nào, cha ngươi thân là Thái Thú, lại cường đoạt dân nữ! Cướp di nương của ta sau lại bội tình bạc nghĩa! Di nương của ta sau buồn bực mà chết, là trách nhiệm của ai? Cha ngươi đã là như vậy, ngươi bây giờ lại muốn làm một lần nữa phải không!”.
Ta lôi kéo quần áo bên hông, nước dính trên miệng vết thương rất là khó chịu.
Kỳ thật, chẳng trách mấy nam nhân này đều thích nữ tử như Chúc Anh Đài vậy.
Thế giới này, có mấy người phụ nữ có thể có dũng khí nói ra kỳ nguyện cả đời nhất thế một đôi nhân? Bội tình bạc nghĩa, tại đây loại xã hội nam tôn đơn giản giống như cơm bữa.
Ai nói người xuyên qua đến liền đặc biệt có dũng khí, đó là đồn thổi ra thôi.
Ai cũng muốn sinh tồn, muốn sinh tồn sẽ thích ứng, thích ứng xã hội này thích ứng thế giới này. Sức lượng của một người quá nhỏ, không thể nghi ngờ là châu chấu đá xe. Nói ta không có dũng khí cũng tốt, nói ta không đánh cuộc một lần này cũng tốt, ta đối hứa hẹn đã là quá xa xỉ.
Nhưng chỉ cầu ta buông tha hắn, hắn cũng có thể buông tha ta.
“Anh Đài, từ mười ba tuổi năm ấy, đêm Thất Tịch đó xuất hiện tại đại hội hoa đăng Giang Lâu, ta liền thích ngươi, nếu nói mới trước đây là một loại đối muội muội yêu thích, như vậy từ khi đó bắt đầu là tình yêu nam nữ. Phụt hân ta như thế nào đối tam nương là chuyện của cha ta, ta là ta, cha ta là ta cha, không thể gộp lại mà nói, ngươi đối ta vốn là có chứa thành kiến…..” (Vân Vân: nhiều lúc thấy ca thiệt tội nghiệp, cũng không biết là tại sao Chúc Anh Đài lại chọn Lương Sơn Bá, gặp ta là ta chọn Mã hồ ly *tưởng tượng-ing~*)
“Thành kiến? Thái Thú quý phủ đại thiếu gia, từ nhỏ bao nhiêu oanh oanh yến yến ái mộ, chuyện tình yêu của ngươi ta chẳng lẽ còn nghe được thiếu sao? Mã Văn Tài, đừng nói ta căn bản không thích ngươi, cho dù ta thích ngươi, ta cũng sẽ không chọn ngươi! Ngươi về sau đừng theo ta nói chuyện, cũng ít tiếp cận Sơn Bá đi!”.
Oanh oanh yến yến a…..
Bỗng nhiên trong đầu hiện lên khuôn mặt Mã Văn Tài, quả thật là tinh xảo xuất trần a….. Hơn nữa giơ tay nhấc chân luôn mang vài phần phong độ tiêu sái, chẳng trách nữ nhân nhào tới…..
Thái thú, chức quan không tính nhỏ. Chỉ không biết, nhất phương thái thú công tử được hoan nghênh, vẫn là Lạc Dương một cái tầm thường thế tử được hoan nghênh?
Bên kia là một trận chậm rãi đi xa tiếng bước chân, ta nhếch miệng, rốt cục đi rồi sao?
Mệt mỏi quá a, cũng thật lạnh, thắt lưng cũng đau.
Nhưng là không muốn động đậy.
Tự giễu cười cười, cười chính mình đúng là vẫn còn bị nuông chiều phá hư. Bị Tư Mã Kỳ nuông chiều, đã từng a, ta đi chỗ nào, hắn đều có thể tìm được ta, sau đó lôi kéo tay của ta, mang ta trở về.
Một đạo bóng ma bao phủ ở trên người ta, ta ngẩng đầu, nói: “Kỳ thật ta cũng không phải rất muốn cho ngươi hỗ trợ, nhưng mà, bây giờ của ta thắt lưng đau, mưa, phỏng chừng là đã sưng lên”.
Mới nói xong, cả người ta cứng ngắc một cái.
Mã Văn Tài sờ sờ đầu ta, sau đó một phen đem ta bế lên, sau đó cúi đầu nói: “Lần sau nghe lén, tìm chỗ tốt hơn một chút, biết không, ân ~?”.
Ta có chút mất tự nhiên gật gật đầu, không ngẩng đầu nhìn hắn.
Cổ đại này có lưu hành bế kiểu công chúa sao?
Đổ mồ hôi một cái, nói thật, ra vẻ bao gồm lần này, ta đã bị hắn bế như vậy hai lần…..
Nghĩ vậy, ta mị hí mắt, ho nhẹ một tiếng, nói: “Xem bộ dáng ngươi thuần thục như vậy, chỉ sợ ngày thường nữ nhân yêu thương nhung nhớ ngươi liền lập tức toàn bộ đều nhận, ôn hương nhuyễn ngọc a ôn hương nhuyễn ngọc….. Khó trách Chúc Anh Đài người ta không tin ngươi”.
Mã Văn Tài nhẹ nhàng mà cười ra tiếng, nâng bước chân, lồng ngực đang nói chuyện mang theo từng đợt chấn động rất nhỏ, hắn tựa hồ lại cúi đầu xem ta, hơi thở toàn bổ phả trên mặt ta.
“Vậy ngươi sai lầm rồi, ta nhưng là người khiêm tốn, ngày thường nhuyễn ngọc ta khẳng định không ôm, bất quá hôm nay chạm vào cái ngọc cứng, nói thật, cũng không có gì để kiêng kị. Huống hồ, quan hệ của ta và ngươi, đã sớm không chỉ ôm một cái như vậy, không phải sao? Ha ha…..”.
Cảm giác mất tự nhiên vừa rồi của ta toàn bộ biến mất, ngẩng đầu hung hăng trừng hắn.
TMD, hồ ly đáng chết!
Đáng đời, Chúc Anh Đài người ta không cần ngươi, TMD, thực sự rất đúng! Ngươi này một giây trước còn thâm tình chân thành nói, ta yêu ngươi a, yêu thật nhiều năm a, giây tiếp theo liền ôm ta nói, ta và ngươi a sớm không phải quan hệ như thế!
“Là một nữ nhân cũng không thèm muốn ngươi! Đáng đời ngươi!”.
Hắn lại là cười, nhẹ nhàng mấy câu: “Không quan hệ, ngươi tự xưng ta, là một nam nhân”.