Lương Sơn Bá.
Qua đi qua đi.....
Chỉ có ngươi, mới có thể ngăn cản chuyện xảy ra trong lịch sử Lương Chúc....
Chỉ có ngươi, mới có thể cứu ngươi chính mình, cứu Chúc Anh Đài, cứu.... Mã Văn Tài a.
Lịch sử nếu đã bắt đầu biến đổi, như vậy để cho tất cả mọi người yên lành đi....
Có thể sống, đã là hạnh phúc nhất.
Mã Văn Tài là Mã Văn Tài trời cao biển rộng, hắn buông Chúc Anh Đài ra mới là chuyện tốt.
Sẽ là khó khăn, chỉ có hai người Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đi giải quyết, chỉ cần Mã Văn Tài buông tay, sự tình xấu nhất có thể êm thấm qua đi....
Ta, mới đúng là người không nên ở chỗ này.
Lương Sơn Bá bị ta đẩy, hắn đi cẩn thận hướng chỗ đình nghỉ mát kia, Chúc Anh Đài dường như cũng phát hiện ra chúng ta, hướng về bên này xem....
Ta nhìn bóng lưng Lương Sơn Bá, sinh mệnh giống như lốc xoáy khổng lồ, luôn luôn đan xen, ai cũng chạy không thoát.
Nhưng mà, Mã Văn Tài, thực xin lỗi.
Ngươi nói sẽ làm ánh mặt trời trong sinh mệnh của ta, như vậy, ta hi vọng ngươi có thể sống tốt, trong sinh mệnh của ta không có thoát được đen tối, luôn luôn nhất định phải đối mặt.
Một mình ta, không thể liên lụy đến ngươi.
Nhưng mà.... Ta ngửa đầu, hít hít cái mũi, thật là khó chịu a....
Trong lòng có một dòng ghen tuông làm đau nhức, nhưng mà ta lại cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không thể nói....
Hít một hơi thật sâu, mặc kệ Mã Văn Tài có thể hay không thấy mặt ta, nỗ lực cười lớn, tay phải gắt gao nắm chặt nửa tim bên trái, hô lớn: “Ba người các ngươi a, đừng đánh! Ta hôm nay mệt chết đi được! Ta đi trước!“.
Nói cho hết lời, ta gắt gao ôm ngực mình, ngón tay nắm quần áo đau đến da thịt....
Thật là khó chịu a, vì cái gì khó chịu như thế, Cổ Diệc Khanh, nhiều năm như vậy ngươi đã chịu qua được, không thể thua trên người Mã hồ ly kia, không thể....
Không quan tâm, đi thôi, giống như ngày xưa vậy, xoay người, sau đó, tuyệt không quay đầu.
Cổ Diệc Khanh, ngươi có thể làm tốt....
Ta cười, từng bước một lui về sau, xoay người, quay đầu đi.
Vừa mới bắt đầu, chỉ là bước chầm chậm, dần dần, cước bộ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, vẫn bước đi bước chân to, vốn cảm thấy được gió đêm nhẹ nhàng, lúc chạy trốn chạm vào trong mắt, rất đau nhức.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng kêu, ta cũng không dám quay đầu nhìn, cắn răng lấy tay che hai tai lại, liều mạng chạy lên phía trước.
Xin ngươi, Mã hồ ly, ta xin ngươi, đừng đuổi ta.
Ta gánh không được, ta trốn còn chưa được sao, ngươi buông tha ta đi....
Mãi đến khi cánh tay bị người bắt lấy, đến khi cả người bị một đôi tay bao lấy, đến khi tay kia xoay chuyển thân thể ta, hắn cúi đầu thở hổn hển, mới mở miệng nói: “Ngươi chạy cái gì....“.
Ta thở hồng hộc, chớp đôi mắt đang muốn rơi lệ, bỗng nhiên lui ra phía sau đẩy ra hắn, sau đó bắt buộc chính mình cười, nhưng mà ánh mắt vẫn như cũ không dám nhìn hắn, nói: “Không có.... Không có chạy a, ta nào có chạy.... Ta là mệt thôi.... Hôm nay ta thật mệt a. Cho nên, cho nên muốn sớm trở về nghỉ ngơi một chút.....“.
“..... Ta nghe nói, Đinh phu tử phạt ngươi thu dọn thẻ tre....” Nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy giọng nói hắn vẫn như thường, hơn nữa khi nói chuyện còn đưa tay áo mình lau mồ hôi giữa tán ta.
Ta đẩy tay hắn, không được tự nhiên quay mặt nói: “A...., A ha ha.... Ngươi là huynh đệ sao không đến giúp ta.... Bất quá, không quan hệ a, đều đã thu dọn xong rồi....“.
”Ha ha.... Huynh đệ.... Nếu là huynh đệ, ngươi chạy cái gì?“.
Ta nhướng mày, xoay người muốn đi: “Ta không nhiều lời vỗ nghĩa với ngươi, dù sao ta hôm nay là mệt chết, muốn sớm trở về nghỉ ngơi một chút, ngươi không có việc gì thì trở về phòng của ngươi đi....“.
Mới bước một bước, đã bị tóm trở lại, một tay hắn vòng qua eo của ta, một tay nắm hai tay của ta, cứ như vậy, cả người ta đều dán tại trên người hắn, ta sợ hãi hô một tiếng, nửa ngày mới phản ứng kịp, há mồm mắng:“Ngươi buông! TMD, ngươi điên rồi có phải hay không? Ta nói ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi ngươi nghe thấy không? Mã Văn Tài, TMD buông ra! Có nghe thấy không?“.
Tiếng cười trầm thấp Mã hồ ly bên tai truyền đến, chậm rãi, càng lúc càng lớn.
Ta bị hắn cười đến đáy lòng tức giận, lòng có chút chua xót, chỉ cảm thấy chính mình bị hắn lăn lộn sắp đến không thành người, mà hắn còn không biết cái khổ của ta, luôn luôn trêu đùa ta.
Nội tâm trong lòng tức giận cùng ủy khuất trào ra, ta bắt đầu ra sức vùng vẫy, miệng vẫn không ngừng mắng, mãi đến khi ta không còn sức lực nào, hắn vẫn bắt được ta, một câu cũng không nói, mặc cho ta mắng như thế nào, vùng vẫy như thế nào hắn vẫn không buông.
Vốn ta đã mệt mỏi một đêm, không ăn cơm, không lâu sau, mắng đến lưỡi khô, tứ chi mỏi nhừ, sau một hồi đánh loạn xạ, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, chân mềm nhũn.
Tay ôm ở bên hông lập tức căng thẳng, ta trời đất quay cuồng chỉ biết mình bị Mã hồ ly ôm vào trong ngực, tất cả gian hô hấp tràn mùi hoa lan thơm ngát.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng của hắn, ta rất muốn trả lời, lời nói lại biến thành tiếng rên nhỏ, mãi đến đỡ hơn một chút, ta mới từ từ tỉnh lại, cố sức mở to mắt.
Mã hồ ly đưa tay sờ sờ đầu ta, nhíu mày nói: “Ngươi không ăn cơm chiều?“.
Ta không còn khí lực khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu đi.
Chỉ nghe thấy trầm thấp than một tiếng, nói: “Thật sự là không bỏ ngươi một khắc nào được a.... Thật không biết ngươi mười mấy sống sót như thế nào....“.
Đầu mũi ta đau xót, sống như thế nào! Còn không phải phụ thân ta và Tư Mã Kỳ che chở sống sót! Còn có thể sống như thế nào!
Đến chỗ nơi này, ta bị chịu tội, làm cái gì cũng đều bị ngươi khi dễ!
Không biết xấu hổ, hồ ly chết tiệt!
Ta không được tự nhiên lại muốn giãy giụa, cũng không dám mở miệng cùng hắn nói chuyện, nhưng là từ mi tâm đến đầu mũi càng ngày càng chua xót.
Lần này hắn thật không bắt ta, bản thân ta nghiêng ngả lảo đảo bò lên, đột nhiên đứng lên,, đầu ta lại choáng váng, ta vội vã đỡ lấy thân cây bên cạnh, thở hổn hển sau đó mới tỉnh lại.
Hắn cư nhiên không đỡ ta, hồ ly chết tiệt.... Uổng công trong lòng ta bực bội....
Hừ....
Miệng nhịn không được lại khẽ hừ một tiếng, lắc lắc đầu, bước đi về phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước....
Ánh mắt cực kỳ ngứa, cũng không dám gãi, cái mũi bị nghẹt, cũng không dám dùng lực hít vào, hé miệng chậm rãi hô hấp.
Cổ Diệc Khanh, ngươi đừng khóc, ngươi khóc cho ai xem a....
Ngươi ủy khuất cái rắm a....
Là tự chính ngươi nói đi, bây giờ được rồi, nhân gia không lên tiếng, thật làm cho ngươi đi tới, ngươi lại lòng chua xót khó chịu cái quỷ gì?
Tự nhiên đi!
Có nghe hay không!
Nhưng mà trong lòng càng kêu gào, nước mắt nhịn không được rơi xuống, cả đôi ánh mắt đều bị nước mắt mơ hồ, mãi đến khi lấy tay lau lau, tay mới vừa nâng lên đã có một đôi tay che lên ánh mắt ta.
”Được rồi Tiểu Khanh, ngoan, đừng khóc rồi. Ta không phải tới nhận tội sao, hôm nay người nhà ta đến đây, cho nên ta phải đến trấn tĩnh. Mới trở về đã vị Chúc Anh Đài gọi ra, thật sự không phải cố ý không giúp ngươi thu dọn thẻ tre, càng thêm không phải cố ý không cho ngươi sinh lòng, càng thêm không phải cố ý cho ngươi đói bụng phát giận. Cho nên, đừng khóc, nếu không, ta cũng cho ngươi tát cho hết giận?” (Mỗ editor: *chớp mắt* í Mã huynh vậy để e nhá. Mã hồ ly: *lườm*. Mỗ editor: *lẩm bẩm* keo kiệt)
Ta nghe hắn nói xong, khóc sớm không ra hình dáng, cắn môi nấc cục một cái, cũng không mở miệng nói chuyện.
Hắn xoay người lại, buông tay ra, ta thấy hắn phóng khuôn mặt đến trước mặt ta, mượn ánh trăng còn có thể thấy mặt của hắn một mảnh đỏ bừng, dấu tay đỏ rực cực kì rõ ràng, làn da bạch ngọc thường ngày bây giờ đã sưng đỏ.
Trong lòng quoặn lên một cái, Chúc Anh Đài thật sự là có thể ngoan độc quyết tâm a....
Mặt như vậy nàng cũng có thể một cái tát xuống....
Sưng thế này.... Nàng xác định không luyện qua võ công sao?
Mới nghĩ như vậy, trong lòng ta lại nhịn không được khinh thường chính mình một phen, Cổ Diệc Khanh, khí phách a khí phách!
Khí phách của ngươi a?
Ngươi có thể bỏ Tư Mã Kỳ một cách gọn gàng, phủi mông chạy lấy người, ngươi bây giờ đối với Mã hồ ly biết chảy nước mắt, ngươi còn muốn hồ đồ kia....
Nhưng mà....
Nhịn không được a.... Vừa nghe chuyện Mã hồ ly nước mắt ta đã muốn rơi xuống, nhịn đều nhịn không được....
Đây là vì cái gì a....
Mắt hồ ly nhíu lại, vươn ra ngón cái lau đi nước mắt ta vừa mới xuất hiện, cười nói: “Ngươi xem, đem mặt khóc lem thành gì a, Tiểu Khanh chúng ta vốn không phải là mỹ nhân gì, nhưng mà vẫn lại là cực kỳ buồn cười, mỗi ngày cười thật tốt a, đến, mắng chửi người, hôm nay là ta sai rồi, tùy ý ngươi mắng, bất quá mắng xong thì nguôi giận a....“.
Người nào tức giận a? Ta căn bản không phải tức giận có được hay không....
Ta nghiêm túc lo lắng cho ngươi, ngươi còn nói ta không phải mỹ nhân gì!
TMD, ta không nên đồng cảm với ngươi!
Lấy tay đẩy tay hắn ra, ta nhấc chân muốn đi, không đi được nửa bước bị hắn tóm lại, thường xuyên qua lại, ta bị hắn biến thành bực bội, rồi đột nhiên đưa tay hung hăng đẩy, hắn không nghĩ tới ta một phen dùng lực như thế, loạng choạng lui nửa bước, ta nhân cơ hội nhấc chân bỏ chạy.
Quả nhiên, chạy chưa được hai bước thắt lưng lại bị kéo trở về....
Ta oán hận quay đầu trừng hắn, cuối cùng không nhịn nổi mở miệng nói:“Ngươi có yên hay không? Ta và ngươi liên quan gì mà ngươi quản ta? Ngươi ngày hôm qua có nghe hiểu chưa? Ta không thích ngươi! Không thích ngươi! Ngươi nghe hiểu tiếng người hay không? Ngươi có thể hay không cút đi? Ta xem gặp ngươi liền phiền.... Có nghe thấy không?“.
Chết tiệt, mũi lại bắt đầu đau xót, Cổ Diệc Khanh mũi của ngươi thiệt là, có yên hay không a!
Nhịn xuống!
Có nghe thấy không! Nhịn xuống!
Mã hồ ly giống như không có nghe thấy lời của ta, không có chút nào biểu hiện ra tức giận, chỉ là mang theo nhàn nhạt ý cười, dùng cằm nhọn cọ gương mặt ta, nói: “Ngoan, đừng chạy, ta biết, ta đều biết. Đừng giãy giụa, đừng cảm thấy khổ sở, không phải là vị hôn phu thôi, ta còn có vị hôn thê a.... Một ngày khăn voan không kéo lên, một ngày không bái đường, một ngày đều là người tự do. Ngươi xem, ta lúc đó chẳng phải đang trren đường tìm nương tử sao? Cho nên ông trời mới bồi thường cho ta, đúng hay không.... Vị tiểu hôn phu thành Lạc Dương ngươi cũng vậy, ông trời cũng sẽ không bạc đãi hắn, ân? Cho nên.... Đào hôn có gì đặc biệt hơn người, trên đường đào hôn nhặt được tân tướng công mới khá lắm, đúng hay không? Ân.... Ngoan, đừng khóc, ánh mắt đều đã sưng lên rồi....“.
Ta trừng mắt, nước mắt cũng đã quên chảy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn....
Hắn làm sao mà biết ta nghĩ muốn cái gì....
Còn có.... Đây là cái gì lý luận rắm chó gì?
Nhưng, mặc dù cực kỳ rắm chó, lại làm cho người ta nghe qua, trong lòng quả thật thoải mái rất nhiều....
Đúng là.... Ta căn bản không để ý cái này....
Ta lắc đầu, bắt lấy tay hắn giúp ta lau nước mắt, thanh âm tràn ngập giọng mũi: “Ta không phải để ý cái này.... Mã hồ ly.... Ta không nghĩ muốn hại ngươi.... Ngươi có biết ta là người như thế nào sao, ngươi có biết ta trốn hôn nhân nhà ai sao.... Ngươi có biết sau khi bắt được trở về sẽ ra sao.... Ngươi cái gì cũng không biết.... Ngươi....“.
Lời còn chưa dứt, hắn đã cắt ngang: “Đúng, ta cũng không biết, nhưng mà ta biết.... Ta biết Lạc Dương và Trường An người họ Cổ đại diện cái gì, càng biết cùng nữ tử họ Cổ hứa hôn cần thân phận gì.... Nhưng mà....“.
Hắn vươn ra ngón tay xoa ánh mắt ta, ngón tay ấm ấm xoa cực kỳ thoải mái:“Ta Mã Văn Tài, chưa từng có sợ qua, chỉ cần Tiểu Khanh ngươi không sợ, như vậy, ta vĩnh viễn sẽ không sợ“.