• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cạc cạc”.

Ta hiền lành sờ sờ đầu Tiểu Kê Kê, nói: “Đừng ầm ỹ”.

Tiểu Kê Kê liếc ta một cái, tiếp tục: “Cạc cạc ca!”.

Mấy cọng lông vũ bay lên, trong đó có một cọng còn vừa vặn cắm trên tóc ta, ta phù một tiếng thổi nó đi, biểu tình hiền lành ác liệt, nhe răng cười một tiếng: “Chủ nhân của ngươi hiện giờ đang ở trên tay ta, hơn nữa ngươi đã bị ta bao vây, bốn phía đều là người của ta, ngươi lúc này là chắp cánh cũng khó mà bay, ha ha ha….. Ngươi liền ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, kính dâng thân thể của ngươi đi! Ha ha ha…..”.

Còn chưa có cười xong, liền cảm thấy cái trán bị búng, “Ba” một tiếng, thanh thúy vang dội.

“A! Sao lại đánh ta?”.

Ta ngẩng đầu trừng Mã hồ ly, phần tử bạo lực không vừa.

Mã Văn Tài dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ngươi cảm thấy nói chuyện với một con ngỗng như vậy rất thú vị sao?”.

Ta lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta cũng không nhàm chán như vậy”.

“Vậy vừa rồi ngươi đang làm cái gì…..” Mã Văn Tài ngắt mi tâm.

Ta cúi đầu nhìn Tiểu Kê Kê một cái, Tiểu Kê Kê thấy ta nhìn nó, đầu ngỗng co rụt lại, “Cạc cạc…..”.

Ta cười hắc hắc, nói: “Ta sao có thể nhàm chán như vậy cùng một con ngỗng nhàn thoại việc nhà….. Ta rõ ràng đang làm chuyện có ý nghĩa hơn….. Ngươi không thấy sao? Ta vừa mới đe dọa nó! Ha ha ha ha ha!”.

“Ngươi tiểu quỷ không lương tâm này, Tiểu Nga ngất xỉu đến bây giờ còn chưa có tỉnh lại, ngươi liền suy nghĩ ăn luôn huynh..… Không, sủng vật của người ta”.

Thôi Tiểu Ách bị đập một cái, cái trán kia lấm tấm mấy giọt huyết, sau đó xoay tròn ba vòng rưỡi liền quang vinh ngã xuống đất không dậy nổi.

Xem đi, oanh động a oanh động.

Do nhớ rõ tình bạn bè với Thôi Tiểu Ách, gương mặt bánh bao của Lại Phan An đồng học kia gục ở trên người Tiểu Nga, mắt đậu xanh khóc vạn phần mê ly, hét lớn: “A! Ngươi đừng chết a!”.

Lúc ấy, ta bị cảm động thật sâu, bởi vì, ta rốt cục tại cái thư viện vạn thụ này phát hiện một gã công…..

Tuy rằng…..

Công này…..

Thực không công…..

Khụ.

Nhưng mà, phán đoán không tính là tốt đẹp kia của ta bị câu tiếp theo của Lại Phan An đồng học vô tình đánh nát.

“Ngươi chết sẽ không có người giúp ta nướng khoai lang a a a a…..”.

Khóc rống rất thảm thiết.

Vì thế, Thôi Tiểu Ách liền bị nâng đi ra ngoài, chúng ta học xong đều đi qua thăm hắn.

Nhưng mà Tiểu Nga này cũng kỳ quái, thật sự bị đập một cái không dậy nổi, kêu như thế nào cũng không tỉnh, đi lại gần mới phát hiện thấy hắn hô hấp rõ ràng đều đều, ngẫu nhiên còn chậc lưỡi, ngủ kia kêu một cái ngon.

Rõ ràng chính là buổi tối ôm Tiểu Kê Kê đồng học, huynh đệ thân ái của hắn phơi ánh trăng nhiều, phơi đến giấc ngủ không đủ, vừa vặn một cái đập này liền cho hắn một cơ hội ngủ thoải mái.

Cũng chỉ có đám mọt sách không kiến thức kia thấy cái trán hắn xước da liền hoảng hốt, vì thế ta liền vui vẻ chạy đến một bên ôm Tiểu Kê Kê tìm việc vui đi.

Bất quá, nghe Mã hồ ly nói như vậy, ta bỗng nhiên nổi hưng trí, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đậu xanh của Lại Phan An ngồi ở bên giường kia chớp đáng thương bên người còn đứng một cái mặt xám như tro tàn Tiêu Điều, đầu óc chậm rãi liền toát ra một cái ý tưởng…..

Môi ta cong lên mạt cười yếu ớt, ho nhẹ một tiếng, ôm Tiểu Kê Kê đẩy ra Mã Văn Tài đang đứng phía trước, nói: “Ta biết làm thế nào có thể cứu tỉnh hắn!”.

Mã Hồ Ly híp mắt, nhìn mặt của ta, dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói: “Ngươi lại nghĩ ra cái quỷ gì…..”.

Ta quay đầu, trừng mắt nhìn hắn, sau đó xoay đầu nhìn hai tên kia đã đem lực chú ý chuyển dời đến trên người ta, nói: “Nhưng mà….. Có chút khó khăn a. Cần có người hy sinh một chút…..”.

Tiêu mướp đắng đánh Thôi Tiểu Ách choáng váng lúc này mặt càng đắng, nói: “Muốn hy sinh cái gì..…”.

Nhưng thật ra Lại Phan An vẻ mặt quyết tuyệt: “Ta có thể đưa thật nhiều bạc!”.

Ta nhìn hai người, ráng nhịn cười, nói: “Khụ….. Cũng không cần đặc biệt hy sinh, chính là cho hắn hô hấp nhân tạo phỏng chừng có thể tỉnh”.

Bọn họ đồng thời kinh nghi nói: “Hô hấp nhân tạo?”.

Mã hồ ly nói tiếp: “Đó là cái gì?”.

Ta liếm liếm môi, thần sắc thực trầm trọng: “Các ngươi trước nói cho ta, các ngươi có nguyện ý hay không…..”.

Lại Phan An gãi gãi gương mặt bánh bao vừa trắng vừa mềm kia, nói: “Ừ….. Nghe qua giống như cũng không phải thực nghiêm trọng….. Vì khoai lang của ta….. Được rồi..… Ta..… Ta nguyện ý!”.

Tiêu Điều nhưng thật ra do dự hồi lâu, ta liếc mắt nhìn hắn, nói: “Như thế nào? Tiêu đồng học, người là ngươi đánh ngất, bây giờ Phan An người ta đều đồng ý, ngươi còn do dự? Thật sự là không lương tâm a….. Mang tiếng là người đọc sách a..… đọc sách thánh hiền a….. Vô sỉ a vô sỉ a..…”.

Mướp đắng vỏ trắng bị ta nói, mặt xám một ngày đỏ bừng lên, quát: “Ngươi có để yên không! Ta đáp ứng! Ta nguyện ý! Được chưa!”.

Ôi, bụng đau quá, ai tới cứu ta…..

Nước mắt ta thiếu chút nữa toát ra đến, nhịn cười, nhịn.

“Kỳ thật, ta thấy Tiểu Nga cũng là bị đập một cái, nhất thời không thở nổi, cho nên hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Cái gọi là hô hấp nhân tạo, chính là miệng đối miệng, tiếp cho hắn mấy hơi đi qua, hô hấp thuận lợi, tự nhiên liền tỉnh!”.

Lời của ta vừa ra, cả phòng một mảnh yên tĩnh.

Ta lại khụ một tiếng, nói: “Sao? Không muốn?”.

Vốn sự tình hẳn là phát triển theo hướng ta đoán, bọn họ hai người bị bắt trăm miệng một lời nói ra, ta nguyện ý, sau đó ta liền thuận lợi có thể coi ngụy đam mĩ diễn xuất, mất hồn a mất hồn…..

Nhưng mà…..

Lại Phan An đồng học ngày thường thực ngốc, cư nhiên bỗng nhiên quăng cho ta một câu: “A….. Ta không hiểu a….. Tiếp hơi như thế nào?”.

Mặt bánh bao thực trắng, thực mềm, làm ta rất muốn đạp.

Mướp đắng vỏ trắng không ngu, vừa nghe Lại Phan An nói như vậy, liền lập tức gật đầu như đập tỏi, nói: “Phải đó phải đó, không hiểu, ngươi..… Trước làm thử cho chúng ta nhìn xem…..”.

Ăn trộm gà không được ….

Ta khóc không ra nước mắt nhìn Lại Phan An, cả người cứng ngắt.

Mặt bánh bao trắng mềm vẫn vô tội đơn xuẩn(*) như trước: “Nhanh bắt đầu đi! Ta sợ để lâu Tiểu Nga sẽ chết mất!”.

(*)Đơn xuẩn: đồng âm với đơn thuần

Ngươi mới chết!

Ngươi đã chết hắn còn chưa có chết đâu, người ta ngủ khá ngon!

Đang lúc ta khó xử, liền nghe được Mã hồ ly ra tiếng nói: “Ta đến đi”.

Đất bằng phẳng vang lên tiếng sét.

Ta quay đầu nhìn Mã Văn Tài, ầm ầm rung động, “Ngươi, ngươi nói….. Ngươi đến”.

Mắt hồ ly nhíu lại, ái muội nhìn ta liếc mắt một cái, nói: “Ngươi không muốn ta đến?”.

Môi ta rút gân, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ngươi vẫn là đi đi, nhớ rõ tiếp nhiều mấy hơi, tư thế phải chính xác..… Nói..… Ngươi có biết tư thế sao?”.

Ngón tay thon dài của Mã hồ ly xoa cằm của ta, nhẹ nhàng nâng lên, ta bĩu môi.

Lại tới nữa, hắn cũng là cố định động tác.

Ta bị đùa giỡn nhiều, bình tĩnh thật sự..… Đổ mồ hôi, câu này nói ra cỡ nào bi thương.

Nhưng mà…..

Vì sao lần này…..

Lại dựa vào gần như vậy?

Ta nhìn gương mặt hồ ly càng lúc càng phóng đại, đồng tử cực nhanh co rút lại, cả người hoàn toàn cứng đờ!

Chỉ nghe mướp đắng vỏ trắng bên cạnh tinh tế a một tiếng, Lại Phan An cũng là hút không khí mạnh một tiếng, ta giật mình một cái, vừa định đẩy ra Mã hồ ly, liền nghe hắn nói: “Không biết a….. Không bằng….. Ngươi dạy ta? Ân?”.

Ta cái này là hoàn toàn cả kinh không thể nhúc nhích, chỉ có thể cảm giác hơi thở của hắn càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, máu của ta oanh một tiếng toàn vọt tới trên đỉnh đầu, chỉ cảm thấy hai gò má bắt đầu không tự chủ được nóng lên…..

Bỗng nhiên, cảm giác chóp mũi nhẹ ngứa lại ẩm ướt, xúc cảm mềm mại…..

Cảm thấy buông lỏng, tiện đà đó là nổi cơn giận dữ, ta đột nhiên đẩy Mã Văn Tài ra, hét lớn: “Ngươi thật sự là hồ ly đi! Làm cái gì…..”.

Muốn cắn ta…..

Nhưng là nói còn chưa nói xong liền bị tiếng dụng cụ vỡ vụn loảng xoảng làm hết hồn, mùi thuốc truyền đến.

Toàn bộ chúng ta quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy đôi mắt đẹp của Đinh Nhan Thư đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, giống như ai lại như oán qua lại nhìn quét ta với Mã hồ ly, cuối cùng, ánh mắt vẫn là rơi xuống trên người Mã hồ ly.

Mã hồ ly nhìn với nàng liếm liếm môi, cười đến thập phần yêu nghiệt, nói: “Ai nha, bị tiểu sư muội thấy, này nên làm thế nào cho phải?”.

Tại thời điểm hỗn loạn vạn phần này, một tiếng “Ân a ~~” đột ngột vang lên.

Mọi người vì thế lại là một cái đồng loạt quay đầu, chỉ thấy Thôi Tiểu Ách đồng học vươn thắt lưng, hai má đỏ bừng, đôi mắt hoa đào mở to chớp chớp nhìn chúng ta.

Sau đó ánh mắt dạo qua một vòng, xác định mục tiêu, phi thân phác qua một cái ôm Tiểu Kê Kê không biết khi nào đã bị ta vứt bỏ qua một bên vào trong lòng, cao hứng kêu lên: “Ôi! Tiểu Kê Kê, ta nhớ ngươi muốn chết, vừa cảm giác tỉnh lại, rất thư thái! Đến đến, trước hôn một cái! Ân thôi!”.

Cái cổ thật dài của Tiểu Kê Kê đưa ra, thỏa mãn kêu một tiếng: “Cạc cạc!”.

…..

“Tiểu thư a..…” Cát Tường kêu.

Ta nâng mí mắt, nói: “Làm cái gì?”.

Cát Tường nhìn ta một chút, ho nhẹ một tiếng, “Mùa hè..… Sắp đến”.

Mí mắt cúi xuống dưới, ta đưa tay rót ly trà, nói: “Phải đó, có gì không..…”.

Nàng dừng một chút, chậm rãi mở miệng nói: “Phát Tài ca hẹn em cùng đi tắm rửa..…”.

“Phốc!”.

Một miệng trà toàn phun ra, ta hoảng sợ nhìn Cát Tường, nói: “Tắm….. Tắm rửa?”.

Cát Tường khó xử gật gật đầu, nói: “Đúng vậy..…”.

Ta xoa xoa miệng, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ngươi cự tuyệt hắn không phải được rồi…..”.

Sau đó, lời của ta, thật lâu không có câu trả lời…..

Lâu, thật sự rất lâu rất lâu, rốt cục, cố lấy dũng khí nói: “Đừng nói cho ta….. Ngươi..… Đáp ứng rồi…..”.

Cát Tường vẻ mặt bi thương, biểu tình giống như chịu chết nặng nề mà gật gật đầu: “Tiểu thư! Em thực xin lỗi người!”.

“Rầm!”

Ta vỗ bàn nhảy dựng lên, rồi sau đó, trầm mặc, lại rồi sau đó, nâng tay lên hét lớn: “Ôi! Mẹ ơi! Đau quá!”.

Cát Tường chạy nhanh đi lên nắm lên tay của ta thổi mạnh, lại ngẩng đầu nói: “Tiểu thư bớt giận tiểu thư bớt giận! Cát Tường biết sai rồi!”.

Ta đau đến rớt nước mắt, dùng cái tay không đau hung hăng vỗ đầu Cát Tường một chút, nói: “Ngươi đây là điên rồi? Ngươi cư nhiên đáp ứng cùng đi tắm rửa! Ngươi….. Ngươi….. đầu óc phụ mẫu ngươi còn có..… Còn có….. Còn có lão công tương lai của ngươi….. Không, không phải, là tướng công!”.

Cát Tường chột dạ liên tục gật đầu, sau đó bắt đầu nói: “Ngày đó a….. Bánh bao liền thừa một cái…..”.

“Sau đó?”.

“Sau đó chúng ta liền đùa giỡn muốn cướp a…..”

“Lại sau đó?”.

“Lại sau đó..…” Cát Tường ngẩng đầu nhìn xem ta, nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Sau đó cướp tới cướp lui liền một thân đầy mồ hôi…..”.

Ta mới đầy mồ hôi, còn sắp thành Thành Cát Tư Hãn!

“Lại lại sau đó?”.

Cát Tường vụng trộm lui ra sau mấy bước, nói: “Lại lại sau đó, hắn đã nói, a, nóng quá…..”.

Gân xanh trên trán ta hơi hơi nổi lên, nói: “Nóng xong rồi đâu?”.

“Sau đó ta đã nói, phải đó, nóng quá..…” Cát Tường lại lui một bước.

Gân xanh của ta lại nổi lên một cái, nhắm mắt nén giận: “Ngươi cũng thật nóng, nóng xong rồi đâu? Nói, trọng, điểm!”.

“Vì thế, Phát Tài ca đã nói, a, không bằng chúng ta đi kêu Tứ Cửu, Tiểu Thanh, sau đó còn có các chủ tử cùng đi hồ phía sau núi tắm rửa đi..…”.

“…..”.

Lúc này một tiếng mở cửa vang lên, ta đột nhiên mở to mắt, Cát Tường đã sắp chạy ra ngoài cửa hơn một thước: “Sau đó em lúc ấy ăn bánh bao ăn thật ngon, sau đó liền gật đầu đáp ứng rồi! Tiểu thư em thực xin lỗi người! Nhưng mà em tuy rằng thực xin lỗi người nhưng mà em càng thêm không muốn thực xin lỗi phụ mẫu còn có hương thân phụ lão trong thôn, cho nên! Tiểu thư! Em chạy trước! Ở trước lúc người tan cơn giận không còn muốn đánh chết em, em sẽ không trở lại! Tiểu thư phải tự mình chiếu cố bản thân a a a a ~~~“.

Hảo một cái rung động đến tâm can, dư âm lượn lờ.

Trong đầu hiện ra khuôn mặt của Mã hồ ly kia, đầu ta càng đau.

Mẹ a, tắm rửa…..

Đùa nước…..

Cởi sạch…..

Đột nhiên đánh một cái rùng mình, mùa hè này, hơi lạnh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK