Hắn gật đầu, khẽ cười nói: “Thật sự“.
Ta lại hít hít cái mũi, nói: “Không hối hận?“.
”Không hối hận“.
”Nếu có ngày ngươi hối hận a....“.
”Hôm nay không có“.
”Gạt người, ngươi lại vẫn thích Chúc Anh Đài!“.
Mã hồ ly nhíu mày, nói: “Nói bậy!“.
Ta hừ một tiếng, mím mím môi: “Không phải thế thì ngươi đêm hôm làm gì chạy đến đây hẹn hò, còn trông mong ngươi đến giúp, ngươi như thế nào khiến ta trông mong đây....“.
”Ai nói ta hẹn hò? Hôm nay nhà ta gởi thư.... Nàng hiểu lầm ta, tìm ta nói rõ.... Ta thấy đáng thương, ngươi cũng không quan tâm, lại còn nói xấu ta. Với lại, ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi.... Bỏ được ta sao?“.
Ai nói không nỡ, vừa mới thấy hai người các ngươi đứng ở bên kia ta đâu chỉ nghĩ muốn gọi ngươi, ta quả thực nghĩ muốn đem Hàng Long Thập Bát Chưởng(*) chém xuống!
(*)Hàng Long Thập Bát Chưởng: Là tên một loại tuyệt kỹ võ công xuất hiện trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung, được dùng trong phim như Anh hùng xạ điêu, Thần điêu đại hiệp, Ỷ thiên đồ long ký. Hàng long thập bát chưởng là 1 trong 2 tuyệt kỷ của Cái Bang bên cạnh “Đả cẩu bổng pháp” (Muốn xem thông tin rõ hơn thì mời đến Wiki)
Bất quá....
Không nói cho ngươi.
”Hừ!” Ta quay đầu không nhìn hắn, miệng quắt thật cao.
”Được rồi được rồi, miệng có thể treo bình dầu rồi. Ngoan, đừng giận dỗi, được không? Về sau ta sẽ chỗ dựa vững chắc cho ngươi, cái gì cũng đừng lo lắng.... Đừng im lặng không nói, cũng đừng trốn khóc một mình....” Hắn nắm lấy tay áo xoa xoa cái mũi của ta.
Động tác này của hắn, ta mới phát hiện ra từ hai lỗ mũi có hai dòng nước chảy ra, còn tràn cực kỳ thích thú, thảo nào vừa rồi cái mũi ngưa ngứa....
Ta dùng lực hít hít cái mũi, nhìn Mã hồ ly, tuy nửa bên mặt có phần sưng, nhưng tóc hắn hôm nay rũ xuống, sau ót tùy tiện búi tóc, cây trâm gỗ xiên qua, gương mặt đơn thuần, hơn nữa, lúc hắn chăm chú nói chuyện, thật sự vô cùng....
Rất dễ làm người ta kích thích hormone tăng a!
Người khác xuyên qua thành nữ nhân đều không phải là bộ dáng nghiêng nước nghiêng thành lộng lẫy mới có thể câu được nam nhân a, dựa theo tình tiết vở kịch phát triển, những mỹ nam này phải trải qua cửu tử nhất sinh trăm cay nghìn đắng đấu tranh đến máu chảy cùng rơi mới giành được mỹ nhân về nhà a.... ==""
Nhưng mà vì cái gì ta đến nơi này nam không ra nam nhân, nữ không ra nữ nhân, một người lau nước mắt quệt quệt nước mũi đã nghĩ đem nữ nhân bắt cóc nam nhân a....
TMD, thực thiếu mỹ cảm....
Ta treo một bên hai hàng nước mũi cực kì phẫn nộ ngẩng đầu nhìn ánh trăng khuyết ở trên bầu trời kia, thầm nghĩ, ngươi đùa giỡn ta a....
Bất quá, bây giờ tâm tình thoải mái rất nhiều, cảm thấy chính mình giống như được dễ chịu ngay lập tức. hóa ra chính mình đối mặt với sự tình, sau đó giải quyết sự tình thì cảm thấy tốt đẹp biết mấy....
Lập tức, nước mắt cũng không nghĩ muốn chảy, nước mũi dừng lại, ta lấy tay áo Mã hồ ly....
Đi!
Quản ngươi mỹ cảm không đẹp, thực dụng quan trọng nhất!
Mã hồ ly, là chính ngươi đưa tay áo quá lai, cũng đừng trách ta bất nhân bất nghĩa....
Ta theo động tác nhấc tay áo của hắn lên....
”Ha ha ~~~~~“.
Một tiếng vang dội qua đi, ta bỏ tay áo hắn, lấy mu bàn tay chà xát cái mũi của mình, nói: “Hừ, nhìn ngươi chân thành mà tỏ vẻ thiếu khuyết bản đại gia cảm thấy tính mệnh có tầm quan trọng hơn nữa biểu lộ sâu sắc thế nên bản đại gia.... Bản đại gia thì....“.
”Thì cái gì?“.
Chết tiệt, ta vừa thấy hắn cười cảm giác được toàn thân sợ hãi.
Mã hồ ly a.... Ngươi có thể hay không đừng cười như vậy....
Lúc này ngươi nên nắm lấy tay áo bị ta làm bẩn bắt ta ném vào bụi cỏ dại bên cạnh, nếu không thì níu cổ áo đe dọa ta đem quần áo ngươi giặt sạch, nếu không được việc cũng có thể là híp đôi mắt hồ ly sau đó đem tay xé tay áo bẩn kia vứt bỏ....
Mà không giống như bây giờ mà cười tít mắt nhìn ta, lúc này để cho ta cảm thấy được....
Chính mình.....
Cảm giác có dũng khí hạnh phúc đến đáng sợ.
Càng thêm.....
Muốn vô tình chà đạp của ngươi cảm giác a!
Lúc này ta bắt đầu oán hận chính mình vì cái gì không xuyên thành Đế vương công hùng mạnh, một cái nữ vương thụ lớn nhất vậy trước mặt ta, ta cư nhiên không thể vượt qua....
Ta oán hận vạn phần dùng ánh mắt quét qua Mã hồ ly một phen, cái bụng ùng ục, tức giận nói: “Thì.... Thì.... Ta cái gì thì mắc mớ gì đến ngươi! Còn có, bản đại gia đói bụng!“.
Mã hồ ly sửng sốt, chợt cười nói: “Vậy ngươi muốn như thế nào?“.
Ta bình tĩnh nhìn mặt hắn liếc một cái, sau đó nói: “Phát Tài làm.... trứng gà ta ăn“.
Ánh mắt hắn híp híp, lông mi khẽ chớp, nói: “Trứng gà?“.
Ta gật đầu.
Hắn lại nói: “Trứng gà gì?“.
Ta đưa ngón trỏ cùng ngón cái cong cong vẽ vòng tròn, nói: “Trứng luộc!“.
Này này, ngươi cười cái gì a.... Ngươi có biết hay không ngươi cười như vậy khiến lông khắp người ta dựng lên a....
Ta nhìn làn môi kia ý cười kia càng ngày càng rõ ràng, cảnh giác lui về sau một bước.
Ánh mắt hắn cười cười đến đều đã cong lên, xoay người ngồi chồm hổm xuống, nói: “Đến“.
Ta nhìn động tác của hắn, sửng sốt, nói: “Ngươi làm cái gì vậy.....“.
Hắn quay mặt, nói: “Ta cũng không có ý nghĩ muốn giúp người ngu ngốc đói bụng đến đứng cũng nhũn ra chậm như rùa trở về....“.
Vốn thấy động tác của hắn mà trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua bây giờ đã chạy sạch, nhìn lưng của hắn ta nhất thời nghĩ muốn lấy chân đạp hắn bay lên trời....
Bất quá....
Không nỡ.
Ta hừ một tiếng, biểu hiện phẫn nộ của ta, nhưng tiếc rằng chân ta như nhũn ra thật sự không còn sức lực để đi.... Chỉ có thể khom người nằm sấp trên người hắn, động tác đứng dậy, ta vững vàng bị hắn đưa đến trên lưng.
Hai tay ôm cổ của hắn, có thể ngửi thấy mùi hoa lan, ta nằm trên lưng hắn, vô cùng may mắn hắn nhìn không thấy mặt ta.
Cổ Diệc Khanh, ngươi càng lớn càng trẻ lại rồi....
Lúc trước nhân gia công chúa ôm ấp ngươi cũng chưa đỏ mặt, mới có được hắn cõng ngươi đỏ mặt cái quỷ gì a....
.....
Mã Văn Tài cõng ta vào trong viện tử, quả nhiên Phát Tài ở trong sân, vừa thấy chúng ta tiến vào lập tức bắt đầu ngửa đầu xem ánh trăng, vẫn là bộ dáng tai đỏ như ứ máu kia.
”Phát Tài, ngươi đi luộc trứng gà sau đó đưa vào phòng, đừng bóc vỏ“.
”Vâng! Thiếu gia!” Phát Tài nghe vậy lập tức lưng eo thẳng tắp, cũng không dám quay đầu trả lời.
Ta nhẹ giọng nở nụ cười, Mã hồ ly quay mặt hỏi: “Làm sao vậy?“.
Theo bản năng lắc đầu, sau đó lại phát hiện hắn nhìn không thấy động tác của ta, nói lòng vòng: “Phát Tài thực thành thật, nhưng mà cứ lấy danh tự này, yêu thích của ngươi thật sự khác người“.
Mã hồ ly cũng cười theo, mở cửa trước, đặt ta xuống, sau đó đưa tay vén mái tóc ta ra sau, nói: “Đúng đúng đúng, yêu thích của ngươi cũng rất khó lường, cho nên Cát Tường mới biến thành Cát Tường chỉ biết ăn“.
Ta khẽ hừ một tiếng, đi theo hắn vào phòng, bước chân cảm giác như đi trên bông, đên cái bàn bên cạnh ngồi xuống, sau đó nói: “Ngươi đừng nhìn bản thân Cát Tường, nàng rất tinh ranh, người khác đều cho rằng chỉ biết là Tiểu Trư, nhưng mà nói chính xác là cho con hổ nàng cũng nuốt“.
Mã hồ ly đưa ta chén nước, nói: “Đừng uống gấp, đói bụng nửa ngày không thể lập tức ăn quá nhanh, nếu không sẽ tiêu chảy“.
Miệng của ta khô, liếc hắn một cái sau đó rót một ly cho vào bụng, buông cái ly thấy hắn cau mày, ta nhìn hắn thè lưỡi, chỉ thấy hắn mày nhíu thật chặt, bỗng nhiên, đưa tay nhéo nhéo cái mũi ta, nói: “Về sau không được liều lĩnh, nghe thấy không, đau bụng ta sẽ không quản ngươi“.
Đối với hắn cười nhạt, ta nhún nhún cái mũi nằm trên bàn chờ trứng gà.
Sau một hồi, Phát Tài bưng hai cái trứng gà, mắt hắn không nhìn nơi khác đem trứng gà mang vào, cất kỹ, đối Mã Văn Tài nói: “Công tử, trứng gà được rồi, bất quá vẫn còn nóng, lúc ăn xin cẩn thận“.
Mã Văn Tài gật đầu, Phát tài xoay người muốn rời đi, lại nhìn thấy ta theo dõi hắn, mặt kia lập tức đỏ lên, cũng không dám nói chuyện, vội vàng lui ra ngoài.
Ta một đường cười nhìn chằm chằm bóng lưng Phát Tài, mới vừa quay đầu, thấy Mã hồ ly nâng má, một bên treo ý cười nhợt nhạt, mặt ta nóng lên, nói: “Nhìn cái gì?“.
Hắn khép mắt, đưa tay chạm trứng gà vẫn còn bốc khói, nói: “Ngươi cho phép Cát Tường cùng Phát Tài đi. Phát Tài có thể đem Cát Tường nhà ngươi thành Tiểu Trư ăn no“.
Ta hung hăng ngây ngẩn cả người, nửa ngày không phản ứng kịp.
”Như thế nào, không được sao?“.
Ta lúc này mới đem đầu lưỡi mình trở về nói: “Cái, cái gì a! Ngươi nói nói bậy cái gì, cho phép Cát Tường nhà ta với Phát Tài, vậy ta làm sao bây giờ! Ta chỉ có này một cái nha đầu này thôi!“.
Hắn giương mắt, chỉ cần một ánh mắt, ta lại một lần nữa lông khắp người dựng đứng lên.
Bất quá hắn nhìn ta một cái, lại cúi đầu, cứ thế rót chén nước, nhấp miệng, nói: “Vậy thì sau này hãy nói.... Ngươi đã nhiều ngày, hướng phu tử xin phép đi“.
”Vì, vì sao?” Suy nghĩ của hắn bỗng nhiên thay đổi làm ta có điểm theo không kịp.
Bỗng nhiên, hắn mở miệng nói câu làm lông ta muốn bay lên.
”Phụ thân ta đến đây, ta cho ngươi đi gặp hắn“.
Ta há to mồm, nhìn chăm chú, qua một hồi, thấy hắn không nói, mới nuốt nước miếng, nói: “Gặp, gặp phụ thân ngươi làm cái gì....“.
Không phải đâu?
Tới nhanh như vậy?
Khẩn cấp như thế!
Vỗ trán nhịn kích thích xuống, ta bị Mã hồ ly làm tâm can chấn động đến vượt mức tim phổi đều muốn biến đổi.
Nào có người vừa mới nói rõ lập tức đi gặp phụ mẫu a?
Hơn nữa sự tình này mới tính có hơn nửa thành công mà thôi!
Mã hồ ly liếc mắt một cái, giống ta ta hỏi vấn đề có bao nhiêu nhàm chán, nói: “Không vì cái gì, không để cho Chúc Anh Đài có cớ tát ta, nàng tưởng phụ thân ta hôm nay tới, nghĩ muốn đem nàng trở về, mới có phản ứng mạnh như vậy“.
”Nàng làm sao biết phụ thân ngươi tới đây?“.
”Phụ thân ta réo người mang tín cho nàng rồi....“.
Ta kinh ngạc nhìn Mã hồ ly, nói: “Phụ thân ngươi biết nàng ở trong này?“.
Mã hồ ly gật đầu, nói: “Này có gì ngạc nhiên, tuy là biển người mờ mịt, nhưng mà muốn tìm một người, chung quy sẽ tìm được“.
Hắn nói những lời này nhìn chằm chằm vào ta, ta bị câu nói này của hắn làm cả người có chút hoảng hốt.
Đúng vậy a, nếu tìm được....
Vậy Tư Mã Kỳ.... Có phải hay không đã biết chỗ của ta?
Suy nghĩ điều này, trong lòng căng thẳng lên, như lúc trước sợ chính mình sa chân vào vũng bùn mà tránh hắn, vậy bây giờ là.... Không dám gặp hắn....
Nhưng mà.... Nếu hắn biết ta thích người khác, có buông tay không?
Không.... Hắn sẽ không, tính tình của hắn nhất định sẽ không dễ dàng gì mà dừng tay....
Bỗng nhiên, trong đầu một cái ý nghĩ chợt lóe lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mã hồ ly, ý của hắn là muốn.... Ra tay trước thì chiếm được lợi thế sao?
Đúng vậy a, không có biện pháp khác, thế nhưng đã thành thân rồi....
Như thế toàn bộ lại bụi bặm rơi đầy....
Đúng vậy, nhanh như vậy mà nói.... Ta còn chưa có chuẩn bị tâm lý a....
Mã hồ ly đưa ta gặp phụ thân hắn, nửa ngày, trầm thấp thở dài, ánh mắt mềm mại, nói: “Đừng nghĩ lung tung, đơn giản chỉ là để phụ thân ta gặp mặt ngươi, sau đó đem hộ sự cùng Chúc gia rút mà thôi“.
Nghe hắn nói như vậy, đáy lòng ta mặc dù buông lỏng, nhưng lại nhịn không được có phần thất vọng, trợn mắt một cái, lòng vòng nói: “Ta nào có nghĩ lung tung! Còn có.....“.
Ta từ trong lồng ngực lấy ra chiếc khăn, sau đó bọc trứng gà vẫn còn nóng, nói: “Ngươi xem mặt của ngươi, đã biến thành màu tím rồi, đừng khẩn trương vì cái này mà tụ huyết! Ngươi nghĩ ngày mai mọi người trong thư viện biết ngươi bị người tát một cái đi!“.
Hắn nhìn ta, chậm rãi cười, sau đó nhắm mắt lại, lông mi dài dài trên mí mắt nhắm lại, dưới ánh nến mặt trái bị sưng đỏ hiện lên rõ ràng, hắn nói: “Nhẹ tay một chút“.
Nuốt nước miếng, đem trứng gà nóng nhẹ nhàng xoa xoa trên mặt hắn.
Hắn có chút bị đau, mày nhẹ nhàng cau lại, lúc này mở mắt ra, ta tưởng rằng làm hắn đau nên dừng tay khẩn trương nhìn hắn, nói: “Làm sao vậy? Quá nặng rồi hả? Đau không?“.
Hắn lại lắc đầu, nói: “Đừng tưởng rằng giả nai lấy lòng ta có thể trốn tránh vấn đề, ngươi còn chưa có trả lời ta đi hay là không đi....“.
TMD!
Người nào giả nai!
Cô nãi nãi lấy lòng ngươi? Tới cùng là ai vừa mới nói thành công a?
Bất quá.... Nhìn trên mặt ngươi đều biến thành màu xanh như vậy....
Ta bĩu môi, nói: “Dong dài cái gì! Ta có nói ta không đi sao?“.
Dứt lời, tay nâng trứng gà lên!
Nghe thấy Mã hồ ly thét một tiếng kinh hãi mất hồn, ta hả giận hừ hừ.
Muốn chọc ta?
Mã hồ ly, ngươi còn kém xa lắm a....