• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sự xuất hiện của Erik như tiếp thêm sức sống cho Thiên Ân. Cậu tắm nhanh rồi chạy xuống nhà, cậu muốn xác định lại một lần nữa, Erik đang hiện hữu quanh đây.

Thấy bộ dạng hớt hải chạy xuống lầu của Thiên Ân, Erik không khỏi nhíu mày. Con người ngu ngốc này, có thể quan tâm đến an toàn của bản thân mình một chút được hay không. Đúng như anh dự đoán đi được nửa đường thì Thiên Ân bị vấp ngã, lăn xuống dưới.

Khi tưởng chừng cơn đau ập đến thì một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cậu. Đôi mắt hồ ly của Thiên Ân lóe lên, cậu biết anh sẽ không để cậu bị thương mà.

"Nếu muốn dùng cách này để xem mình có bị thương trong nhà tôi không, cậu có thể tự mình nhảy từ trên lầu xuống"

Giọng nói sắc lạnh vang lên, Erik đặt cậu xuống chiếc thảm dưới chân rồi nhìn Thiên Ân đầy cảnh báo.

Thiên Ân chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy, cậu biết anh tức giận là vì cậu, khóe môi vẫn không kiềm chế được nhẹ cong lên. Vòng đôi tay qua cổ anh, ôm lấy anh dựa hết sức nặng của mình lên người Erik, Thiên Ân thích thú nói.

"Bởi vì ở đây có anh tôi mới cho mình chạy như vậy, tôi biết anh sẽ không để tôi bị thương mà"

Ngước khuôn mặt đầy nịnh nọt lên nhìn Erik, hai tay vẫn quấn quanh cổ anh.

Erik hừ một cái rồi đỡ Thiên Ân đến bàn ăn, đến bao giờ cậu ta mới không làm người khác lo lắng nữa đây.

Nhìn thấy những đồ ăn trước mặt, Thiên Ân biết Ma cà rồng uống máu để sống, nhưng không biết Erik có hứng thú với đồ ăn của con người không.

Thấy bộ dạng tò mò xen lẫn một chút tinh quái của Thiên Ân, Erik khẽ nhếch môi lên, cậu ta lúc nào cũng có những suy nghĩ khác người. Cậu ta không sợ mình sẽ trở thành món ăn của Vampire mà lại có ý định muốn anh ăn thử những món ăn của con người.

Kẽ nhấc ly rượu trong tay lên, lắc nhẹ, màu đỏ như máu của rượu đầy thu hút, diễn lệ và xinh đẹp tạo cho người ta cảm giác muốn chạm vào và nhấm nháp nó.

Thấy Erik nhàn nhã ngồi nghịch ly rượu trong tay anh, Thiên Ân chưa bao giờ thấy được ai ngồi uống rượu lại hấp dẫn như thế, từ cách cầm ly rượu một cách phóng túng đến tao nhã, phong cách quý tộc toát ra từ người anh có thể nói hoàn mỹ không có từ nào tả được.

Thiên Ân như bị lạc vào từng động tác của anh, đến khi Erik đặt ly rượu xuống, liếc nhìn cậu đầy cảnh cáo thì Thiên Ân mới thu lại bộ dạng thất thố của mình, bĩu môi lè lưỡi với Erik.

"Ai bảo anh quá đẹp trai cơ chứ"

Câu nói lẩm bẩm trong miệng của Thiên Ân làm cho ý cười trong mắt Erik càng đậm hơn.

Cắt nhỏ miếng thịt bò trước mặt Thiên Ân tò mò nói ra suy nghĩ của mình.

"Erik, anh có ăn được đồ ăn của con người không"

Nhìn ánh mắt đầy trông chờ của Thiên Ân, Erik nhàn nhã bắt chéo đôi chân thon dài của mình rồi nói.

"Không hẳn là không ăn được, nhưng những thứ đó không đủ để cung cấp năng lượng cho tôi"

"Vậy là cũng ăn được đi. Chúng ta cùng ăn cơm được không, ăn một mình rất nhàm chán"

Trước ánh mắt cún con chớp chớp của Thiên Ân, Erik cũng chỉ có thể giơ tay xin hàng. Sai người mang thêm một phần đồ ăn đến, anh cùng Erik ngồi ăn như hai người bình thường.

Đây không phải lần đầu tiên Erik cầm dao dĩa ăn như một con người, nhưng lần này khác bên cạnh anh có một người làm cho anh vô cùng đau đầu.

"Erik, anh cần dao dĩa chuyên nghiệp vậy"

Cách ăn uống của Erik toát ra hơi thở của một vị quý tộc người anh cao quý, không ai biết được bên trong anh là một con ác quỷ sẵn sàng hủy diệt mọi thứ.

"Cậu nghĩ tôi chỉ biết uống máu thôi sao"

Ghé gần lại bên người Thiên Ân, mặt hai người kề sát nhau, gần như có thể chạm vào nhau, Thiên Ân có thể nhận thấy được cái lạnh giá đang tỏa ra từ trên người Erik. Đôi môi mỏng ẩn hiện ngay trước mắt, đầy cuốn hút.

Thiên Ân ho khẽ một tiếng, rồi cúi đầu nhìn vào chiếc đĩa đựng đồ ăn của mình, cậu cố che dấu trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực.

Sau bữa ăn tối, Thiên Ân trở về phòng mình, Erik ở phòng ngay cạnh cậu, nhưng Thiên Ân không muốn ở một mình trong căn phòng này một chút nào.

Cậu sợ cảm giác hàng đêm bị bóng tối bao trùm, sợ cái cảm giác một mình trên chiếc giường này và sợ cảm giác bị mất ngủ.

Lăn qua lăn lại trên chiếc giường, tuy biết anh đang ở phòng kế bên nhưng Thiên Ân vẫn không thể nào ngủ yên được, lăn qua, lăn lại, lăn mệt rồi sẽ ngủ được.

Bao nhiêu ngày đến đây, chưa ngày nào Thiên Ân có một tối ngủ ngon cả.

Nhận thấy động tĩnh của phòng kế bên, Erik không khỏi nhíu mày.

Khi thấy cửa phòng của mình có người gõ vài tiếng, Erik không khỏi thở dài, nhẹ phất tay một cái, cửa phòng mở ra. Bên ngoài không ai khác đó chính là cậu chủ Ân gia cao cao tại thượng.

Thiên Ân ôm gối, đứng trước cửa phòng của Erik, nhìn anh đang ngồi dựa người trên giường, một tay đang cầm sách, dáng vẻ nhàn nhã nhưng không thiếu phần cuốn hút.

Thiên Ân nuốt xuống một ngụm nước bọt, Erik anh có biết hiện tại anh có bao nhiêu mị lực hấp dẫn không vậy.

Thấy đôi mắt thâm rích của Thiên Ân, Erik cũng không đành lòng, đặt cuốn sách xuống, đưa tay lên gọi cậu.

"Lại đây"

Như chỉ chờ đợi câu nói đó, Thiên Ân mỉm cười rồi chạy đến bên giường của Erik nhanh như một cơn gió, cậu chui vào lòng Erik, hai tay ôm lấy eo của anh, rúc đầu vào khuôn ngực rắn chắc của anh, hít lấy hương thơm quen thuộc khiến cậu an tâm.

Tay của Erik vẫn đưa ra trước không trung, hơi bất ngờ trước diễn biến trước mắt, nhưng anh cũng không đẩy Thiên Ân ra, có vẻ cậu cần một cái gì đó che chở.

Nhẹ ôm lấy người trong lòng, phất tay một cái, ánh điện trong phòng chợt tắt, Lấy chăn đắp lên người cả hai, Ôm lấy người bên cạnh, khẽ nhắm mắt lại.

Tất nhiên với một Vampire, việc đi ngủ vào ban đêm là việc không tưởng, Vampire không cần ngủ, nhưng để giúp người bên cạnh có thể thả lỏng một chút, Erik cũng đành nằm một chút với cậu vậy.

Gối đầu lên cánh tay Erik, điều chỉnh lại tư thế nằm của mình thoải mái trong lòng anh, hai tay vẫn quấn quanh vòng eo của Erik, Thiên Ân không dấu nổi nụ cười hồ ly của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK