• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

không gian vẫn vắng lặng như vậy, màn đêm âm u như muốn nuốt chửng lấy người ta. Trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra, mà việc những thế lực thù địch luôn xuất hiện những cặp đôi nảy sinh tình cảm với nhau rồi dày vò nhau chết đi, sống lại cũng không còn là chuyện hiếm gặp nữa.

Trong cuộc u mê, ngoài cuộc sáng tỏ đó là một sự thật hiển nhiên nhưng cũng không phải ai cũng chấp nhận điều đó. Thiên Ân ôm túi khô bò của mình miệng nhai tóp tép, ánh mắt thì sáng rực, đang đợi để được hóng hớt chuyện thiên hạ.

Con người mà ai cũng có tính tò mò, mà Erik mới có phát hiện gần đây, Thiên Ân cũng là một người vô cùng thích hóng chuyện. Và đặc biệt rất thích vừa hóng chuyện vừa ăn đồ ăn vặt, nhìn thật là ngu không chịu được.

Thiên Ân đang ngồi cùng một đám tiểu vampire cùng bàn tán xôn xao về việc Arthur tâm trạng thay đổi thất thường mấy ngày hôm nay, vốn dĩ bọn họ không được bàn tán chuyện của cấp trên ở nơi này, nhưng tại độ hóng hớt của Thiên Ân cao quá nên bọn chúng cũng bị cuốn theo, tích cực thành lập hội bà tám.

Đùa chứ, việc khiến cho Thiên Ân vui rất có lợi nha, nếu cậu chủ Ân gia này vui, vị hoàng tử của họ cũng sẽ vui vẻ, hoàng tử vui vẻ thì sẽ có rất nhiều phúc lợi, sẽ không phải tập luyện nhiều mà còn được ngồi nói chuyện với cậu chủ Ân gia bé bé mềm mềm này nữa, đúng là không lỗ vốn chút nào. Vì vậy một đám tiểu Vampire đua nhau kể chuyện cho Thiên Ân nghe tạo thành cục diện như bây giờ.

"Lúc trước ta cũng gặp con người đó rồi, cũng nhỏ nhỏ như cậu Thiên Ân nhưng nhìn phong thái thì kém xa, nhìn đã biết không chịu nổi một đòn của chúng ta rồi - Một Vampire lúc trước bị Arthur đánh thành đầu heo vẻ mặt nghiền ngẫm nói"

"Hay là cậu ta không chịu nổi đội trưởng của chúng ta 1 đêm nhiều lần nên đã khăn gói trốn đi" Một Vampire khác như phát hiện ra bí mật động trời hai mắt sáng trưng đưa ra suy nghĩ của mình.

"Hay là huấn luyện viên không lên được nên cậu ta mới bất mãn rời đi"

Vampire này vừa đưa ra suy nghĩ thì bị một đám Vampire xung quanh đánh hội đồng cho một trận. Nhìn huấn luyện viên của bọn họ là ai chứ, sức trâu bò như vậy, 1 đêm không làm mấy chục lần con nhà người ta là may lắm rồi lại còn không lên được, nghĩ vậy một đám Vampire lại đánh hộ đồng cho cái tên ngu ngốc ms phát biểu một trận nữa.

Tên Vampire vừa bị đánh khóc không ra nước mắt, hắn chỉ mới đưa ra suy nghĩ một chút thôi mà bị một đám vampire lao vào đánh, tình anh em đồng chí đồng đội đâu hết rồi, đúng là anh em cây khế mà.

Sau khi ăn xong một túi khô bò cùng với việc hóng chuyện thành công trở về, Thiên Ân vui vẻ chạy đến bên Erik.

"Nhìn Arthur đi đúng là kém cỏi mà, khả năng theo đuổi bạn trai không bằng em, em theo đuổi anh có vài tháng là đổ rồi, Arthur thật kém cỏi, còn để người ta bỏ đi mà không biết người ta đi đâu nữa chứ"

Thấy Thiên Ân bên cạnh khoe khoang Erik rất muốn cốc cho cậu một cái, lúc trước cậu lẽo đẽo đi theo anh, đeo bám như một cái đuôi nhỏ nhìn đi nhìn lại vẫn thấy ngu, vậy mà còn ở đây khoe khoang nữa chứ. Nhưng Erik cũng không nỡ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.

"Đi tôi dẫn em đến chỗ này"

Hai mắt Thiên ân sáng lên, đeo bám trên người Erik không chịu xuống. Cuối cùng Erik đành cõng theo cái đuôi nhỏ đi về phía sau doanh trại.

Doanh trại huấn luyện ở trên núi nên chỗ nào cũng toàn là cây, Thiên Ân dựa đầu lên vai của Erik cất giọng ngân nga hát mấy giai điệu không rõ đầu đuôi, không khí được xem là khá yên bình.

Đi sâu vào phía sau núi đường mòn dần lộ ra, hai bên đường đầy các loại hoa dại mọc, cảnh sắc đẹp một cách ngọt ngào. Đích đến của 2 người là một tòa tháp vô cùng cao, tòa tháp có vẻ đã được xây dựng cách đây vô cùng lâu đời rồi, xung quang rêu mọc tràn lan vây kín lối vào, các dây leo thi nhau vương tới. Nơi này có lẽ từ rất lâu chưa có ai tiến đến nên cây cối mới thi nhau chiếm lĩnh nó như vậy.

Thiên Ân nhảy xuống từ trên lưng Erik rồi hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh. Không biết bên trong tòa tháp này có công chúa tóc mây thả mái tóc dài xuống cho bọn họ trèo lên không nhỉ, nghĩ đến đây Thiên Ân lại thấy không đúng, nếu có công chúa tóc mây bên trong đây không phải là Erik xây dựng "kim ốc tàng kiều", bí mật dấu bồ nhí ở trong đấy chứ.

Bỗng nhiên bị ánh mắt sắc lạnh của Thiên Ân tia tới, Erik không khỏi đau đầu, cái tên ngốc nghếch này lại nghĩ ra cái gì quái đảng rồi. Thiên Ân nhào đến bên người Erik ôm lấy cổ anh chất vấn.

"Erik, anh dấu bồ nhí ở đây đúng không"

Ôi cái giọng nói mới chua làm sao.

"Đầu óc toàn nghĩ linh tinh" - Erik đánh một cái vào mông Thiên Ân rồi ôm lấy cậu, bắt đầu leo lên toàn nhà.

Thiên Ân bất mãn, cắn một miếng lên cổ Erik, nếu trên đó mà có bồ nhí cậu cũng phải trưng ra cái mặt vợ cả, chuẩn bị đánh ghen một phen.

Erik cũng chẳng hiểu nổi cấu tạo suy nghĩ của Thiên Ân như thế nào nữa, suy nghĩ khác người thì cũng thôi đi nhưng đạt đến cảnh giới như Thiên Ân đúng là không phải ai cũng đắc đạo được.

Cuối cùng hai người đáp xuống căn phòng cao nhất ở trên đỉnh của tòa tháp, bên trong cũng không có công chúa tóc mây như Thiên Ân tưởng tượng, căn phòng với vách tường bằng đá lâu đời bên trong cũng có một vài cụm rêu mọc xanh mượt càng làm tăng thêm vẻ cổ kính nơi đây. Điểm nổi bật ở đây không phải căn phòng được trang trí bởi các thứ đồ cổ xa hoa mà chính là cả căn phòng không có gì mà chỉ có duy nhất một cây đàn ở giữa phòng để hướng ra phía cửa sổ. Rèm cửa màu trắng bay phấp phới, từ trên cao nhìn xuống cảnh sắc nhỏ bé một cách đẹp lạ.

Thiên Ân như được trở lại trăm năm trước đây, khi âm nhạc đang là đỉnh cao trong giới quý tộc, có thể nói đó là thời kì vàng son của các giai điệu từ đàn dương cầm. Không gia đình quý tộc nào không có ít nhất một cây đàn dương cầm trong nhà, nhưng sau đó có nhiều cái mới lạ hơn được đưa ra, đàn dương cầm cũng dần dần được cho vào quên lãng, nhưng những quý tộc yêu âm nhạc và đàn dương cầm hiện nay cũng không phải là ít.

Thiên Ân không ngờ đằng sau địa điểm tập luyện của Vampire lại có một không gian lãng mạn như vậy. Bỗng nhiên âm nhạc vang lên một giai điệu dịu dàng mà da diết, đôi lúc sôi trào rồi lắng đọng...

Thiên Ân tựa người vào cửa sổ, ánh mắt chứa đầy yêu thương nhìn vị hoàng tử đang ngồi sau cây đàn, được ánh trăng chiếu vào, ngón tay Erik lướt nhẹ qua các phím đàn một cách ma mị. Nhìn anh như một nghệ sĩ si tình, đàn lên một giai điệu da diết dành tặng cho người mình yêu. Một chàng nghệ sĩ đang chìm đắm trong giai điệu và tình yêu cuồng si của mình, chỉ muốn dành tặng tất cả những điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu.

Giai điệu bản nhạc "Ánh trăng gửi tình yêu cho em" vang vọng khắp phòng, tình yêu của họ dành cho nhau không thể đong đếm được, cũng như ánh trăng ngoài kia, sao đong đếm cho được.

Kết thúc bản nhạc, Erik mở đôi mắt màu bạc của mình ra nhìn nụ cười của Thiên Ân ngay trước mặt. Hai bọn họ nhìn nhau mỉm cười, trao cho nhau nụ hôn say đắm rồi cùng nhìn ngắm ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ, âm nhạc như vẫn còn vang vọng đâu đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK