• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cảm giác cả người không có chút sức lực nào như thế này thật khó chịu...

Nhìn con đường đến bến tàu càng lúc càng gần, tâm Thiên Ân lạnh xuống

Mọi chuyện tưởng chừng như suôn sẻ, bỗng phía trước có một tai nạn khiến xe của bọn chúng phải dừng lại.

Timmy kẽ cau mày, tài xế quay lại hỏi Timmy.

" Đường không đi tiếp được, phải làm gì đây"

Timmy mặt lạnh nói " Còn đường khác đi đến bến tàu không"

Người lái xe khó xử " đây là con đường duy nhất rồi"

" Ngươi đi xuống xem có chuyện gì, giúp bọn chúng giải quyết nhanh rồi chúng ra đi" Nói xong Timmy quay qua nói với Thiên Ân " Nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ lôi cậu xuống cùng"

Tên chết tiệt này Thiên Ân thầm chửi một câu, giờ cậu không có sức để mà cãi nhau với hắn, cậu cần ngồi yên để thúc đẩy thuốc nhanh hết tác dụng. Không thể ngồi yên chờ chết được.

Người tài xế xuống xe rồi nhanh chóng quay trở lại.

" Phía trước đang có một vụ đụng xe, hai bên cãi cọ ai khuyên can cũng không được, đang chờ cảnh sát đến" Người tài xế lưỡng lự một lát rồi nói " Hiện tại đường đến bến tàu còn một quãng nữa, hay chúng ta đi bộ đến đó để không làm lỡ thời gian"

Timmy nghĩ một lát rồi mở cửa xe đi xuống, đồng thời ôm lấy eo Thiên Ân đỡ cậu xuống xe.

" Đi được không, hay tôi bế cậu" Timmy cười đầy gian xảo nhìn Thiên Ân.

Phi...Phi..phi...phi.. cút đi, cút đi ai cần hắn bế chứ, Erik mới được phép bế cậu có biết không.

Thiên Ân bị tiêm thuốc nên sức lực không có nhiều Timmy phải đỡ cậu cậu mới đi tiếp được.

Hối hận chưa, ờ hối hận chưa, ai bắt tiêm thuốc cậu làm gì, giờ càng vướng chân vướng tay bọn chúng. Thiên Ân thấy ánh mắt khó chịu từ mấy U linh đang nhìn mình, trong lòng càng nở hoa. Tức giận đi, tốt nhất là tức giận xong lục đục nội bộ, lao vào đánh nhau càng tốt, cùng lắm cũng phải bảo Timmy vứt cậu lại chứ. Vướng víu như vậy mau bảo Timmy vứt hắn lại đi.

Nhưng đáp lại sự nhiệt tình mong đợi của Thiên Ân, đám U linh vẫn không hé răng ý kiếm lấy một lời. Bọn chúng biết mang cậu đi làm con tin để phòng ngừa là quyết định sáng suốt, nên dù ngứa mắt cũng cố nhịn xuống.

Càng đi đám U linh càng thận trọng, họ cũng không nghĩ vụ tai nạn vừa rồi là tình cờ. Càng đến gần bến tàu độ cảnh giác càng được tăng cao.

Thiên Ân cảm giác cơ thể mình dần dần lấy lại được sức lực, may mà thể chất cậu đặc biệt cùng với việc trước kia cậu đã rèn luyện, nên thời gian thuốc được tiêm vào trong cơ thể cậu tác dụng cũng giảm đi rất nhiều.

Càng gần bến tàu càng hỗn loạn, điều kiện thuận lợi để lẩn trốn.

" Bùng....'

'' đoàng....''

Bỗng chỗ gần bến tàu có một vụ nổ diễn ra...

Mọi người sau khi nghe thấy tiếng nổ ai nấy đều đầy hoảng sợ, chạy toán loạn khắp nơi...

Một đám người va vào nhau còn ngã lăn ra đất, cảnh tượng hỗn loạn diễn y như thật.

Đám tiểu Vampire vô cùng chuyên nghiệp dàn dựng một màn này, bọn chúng vỗ ngực đầy tự hào, chắc chắn là có kiến nghệ sĩ tiềm ẩn trong người rồi. Để cứu được cậu Thiên Ân bọn chúng nguyện phô diễn ra chút tài mọn này...

Bỗng có một đám người chạy loạn ùa vào chỗ đám U linh.

Thời cơ đây chứ đâu, Thiên Ân nhanh nhẹn bẻ tay Timmy lại, tìm cách thoát khỏi ra. Sức lực hồi lại có 70% nhưng do Timmy không nghĩ đến cậu phục hồi nhanh như vậy nên không có chút nào phòng bị, Thiên Ân mới có thể tấn công bất ngờ rồi thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Cũng lúc đó Erik cũng xuất hiện bất thình lình, cùng đối chọi với Timmy.

Timmy bị công kích từ hai phía bị đánh lùi lại phía sau một bước. Mấy tên U linh khác vội tiến đến nhưng bị đám Vampire vây lại, cục diện đối chọi gay gắt.

Một lần nữa lại được trở về bên cạnh Erik, Thiên Ân cảm xúc dâng trào chỉ muốn khóc ngay lúc đó, may mà cậu kiềm lại được.

Erik mặt không chút cảm xúc kéo Thiên Ân ra phía sau mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Timmy.

" Cuối cùng mấy kế hoạch của ta cũng không qua được mắt ngươi" Timmy cười diễu cợt " Chúng ta nên kết thúc ở đây"

Timmy làm thế tấn công, thực ra ngay từ đầu hắn đã không muốn chạy trốn, ra đi như một kẻ thất bại không phải phong cách của hắn. Điều hắn muốn là quyết đấu với Erik một trận, hắn không tin tất cả may mắn đều được trao hết cho Erik, thua như vậy hắn không cam tâm.

" Ngươi có tư cách gì đấu với ta" Erik lạnh lùng buông một câu.

Một câu nói làm Timmy sững người đánh thẳng vào lòng tự trọng của hắn, hắn không ngờ Erik dám nói với hắn như vậy. Nhất định hắn sẽ giết chết cái kẻ coi thường dám xúc phạm hắn.

Timmy lao đến tấn công Erik, nhưng chưa chạm đến Erik hắn đã bị một kẻ khác chặn lại.

Jason lạnh lùng tiếp chiêu của Timmy. " Đối thủ của người là ta"

" Hừ " Timmy cười lạnh " Một tên nô lệ mà cũng dám đối đầu với ta sao, các ngươi chỉ là một thí nghiệm hỏng của chúng ta mà thôi, hôm nay ta sẽ thanh lý ngươi"

Jason mắt hiện lên tia máu, tất cả căm thù cùng đau khổ tích lũy bao lâu nay một lần này sẽ kết thúc tất cả.

...

Mặc kệ bên cạnh hỗn loạn thế nào, Erik quay lại ôm lấy Thiên Ân, cái ôm thật chặt khiến Thiên Ân cảm thấy hơi đau. Nhưng cái đau đớn như muốn hòa nhập cơ thể hai người vào nhau này khiến cậu biết được Erik đang ở bên cậu rồi...

Thiên Ân đưa tay ôm lấy Erik, ôm anh thật chặt, không bao giờ được xa nhau nữa.

" Em làm tốt lắm" Erik thì thầm vào tai cậu " Phản công rất hay, may mà lúc đó em thoát khỏi sự khống chế của Timmy tôi mới có cơ hội tấn công hắn, Tiểu Ân nhà ta thật giỏi"

Một lần nữa lại được nghe giọng nói trầm ấm bên tai, nước mắt Thiên Ân không kiềm được rơi xuống. Thật Cmn cậu hiện tại không muốn khóc một chút nào, òa...

" Có nhớ em không" Thiên Ân vùi đầu vào trong lồng ngực của Erik, rồi nhỏ giọng nức nở nói.

Sao lại không nhớ chứ, một giây một phút đối với Erik đều như một cực hình. Hắn chỉ muốn đập tan cái nơi của Timmy để cứu Thiên Ân ra, nhưng hắn không dám làm việc lỗ mãng.

" Nhớ em, nhớ đến phát điên rồi" Erik thì thầm vào tai Thiên Ân.

Thiên Ân môi khẽ nhếch lên, trên khóe mắt vẫn còn đọng một chút hơi nước, ánh mắt lấp lánh như sao xa, cậu ôm lấy cổ Erik rồi nói:

" Em cũng nhớ anh, nhớ vô cùng, vô cùng, vô cùng..."

Chưa đợi cậu nói hết Erik đã cúi xuống lấp kín đôi môi cậu, cái hôn không chút dịu dàng nào, hai người không ngừng cắn xé, liếm mút miệng đối phương, bao nhiêu nhớ nhung đều không cần nói ra, tất cả được thể hiện trong cái hôn nồng cháy này.

Eo ôi, hôn nhau công khai nơi công cộng này...

Đám tiểu Vampire đồng loạt lấy tay che mắt, tuyệt đối không được nhìn ... không thì mù mắt đấy...

Có một lãnh đạo luôn thích sâu ân ái thế này thật thật đau khổ đám Fa cô đơn mà...

....

Cuối cùng Jason vẫn không phải là đối thủ của Timmy, Erik hôn nhẹ lên trán Thiên Ân một cái rồi ánh mắt sắc lạnh tấn công Timmy.

Thấy Erik cuối cùng cũng tham chiến, Timmy dốc toàn lực ra chiêu vô cùng thâm độc tấn công Erik, hắn còn có ý định kéo Erik chết chung.

Erik cũng nhận ra ý đồ của hắn, từng chiêu từng chiêu đánh vào điểm yếu của Timmy, một chút cũng không nương tay. Chiêu thức của Erik cũng không hiền lành gì, còn có thể nói là có chút thâm độc, Timmy mới đánh với Jason xong vốn không phải là đối thủ của Erik. Erik ra chiêu thâm độc, hắn vốn không phải là kẻ có thể để cho người khác bắt nạt, dám động vào người của hắn tuyệt đối Erik sẽ không nhân từ.

Timmy dần dần rơi vào thế hạ phong, tốc độ đánh chậm dần, có thể nói các khớp xương cùng chỗ hiểm đều bị Erik đánh vào. Hắn biết mình không phải đối thủ của Erik.

Bỗng ánh mắt của Timmy lạnh đi, hắn quay phắt bất ngờ tấn công Thiên Ân...

Trước khi ngất đi trong đầu Thiên Ân chỉ nghĩ được một câu... Mợ nói sao cậu xui xẻo thế không biết...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK