Lúc này vừa hơn tám giờ, người say rượu cả đêm có khi ngủ thẳng một giấc đến trưa. Tống Dĩ Lạc dậy sớm, nhưng Thẩm Vân Hoài lại sớm hơn, tìm khắp cả nhà cũng không thấy bóng dáng anh đâu. Cậu định gửi tin nhắn hỏi anh đi đâu, nhưng lật tung cả phòng cũng chẳng tìm ra điện thoại. Tống Dĩ Lạc vừa chống hông vừa vò đầu, thì mắt liếc thấy một cái rổ úp ngược trên bàn ăn. Di động của cậu đang nằm yên ổn bên cạnh đó, đè một mẩu giấy bên dưới.
“Sợ cậu khó chịu nên đã nấu canh giải rượu, hâm nóng lên rồi uống. Có việc vào trong thành phố một chuyến, không ra quán bar, di động đã sạc rồi, có gì Wechat.”
“Có gì Wechat” bị gạch đi bằng vài đường mực đen nguệch ngoạc, sửa thành “không có gì cũng Wechat”, lực viết rất lớn, đến nỗi giấy cũng bị rạch một đường. Chữ ký vẫn là một chữ Thẩm đơn giản như mọi ngày. ngôn tình hài
Dậy sớm thì không có gì để làm, Tống Dĩ Lạc định ra nhà trọ. Trên đường cậu đi ngang qua một tiệm tạp hóa, cửa gỗ đã cũ lắm đang khép hờ. Chủ tiệm rất thân quen với Thẩm Vân Hoài, đây là một ông cụ đã quá bảy mươi, đang ngồi cạnh tivi, khom lưng vùi đầu ăn cơm. Chiếc tivi màu đã có tuổi, vuông vắn nhỏ xinh, đang phát một vở kịch kinh điển. Tống Dĩ Lạc chào hỏi ông cụ.
“Bác Trương, chào buổi sáng.”
Ông cụ chậm nửa nhịp, một lúc sau mới quay đầu lại: “À à là Tiểu Tống, hôm nay dậy sớm thế.”
“Anh Thẩm còn sớm hơn con.” Tống Dĩ Lạc dừng lại rồi hỏi: “Anh ấy có nói với bác là đi đâu sớm vậy không?”
Ông cụ lắc đầu. Tống Dĩ Lạc cũng không quá để tâm, ra hiệu đã hiểu rồi với ông, đang định quay người đi thì nhận được tin nhắn của Tiểu Trần, chỉ có bốn chữ “Anh Tống cứu mạng”. Mi mắt Tống Dĩ Lạc giật giật, cậu thậm chí không kịp chào hỏi đã vội vàng đi về phía khu du lịch.
Khi Tống Dĩ Lạc đến nơi thì nhà trọ đã tan hoang. Đồ trang trí và các loại bình hoa bằng thủy tinh vỡ đầy đất, chiến trường lan ra cả khu vực chung, các món đồ ăn vặt và kẹo rơi khắp sàn nhà, nhiều gói bị rách khiến bánh ở trong rơi ra bị giẫm đạp thành vụn. Khách còn đang ở nhà trọ thì đều đứng nép sang một bên, run rẩy nhìn hai người ở trung tâm cuộc chiến. Tống Dĩ Lạc nhìn quanh một vòng, xác định không có ai bị thương, rồi tìm thấy Tiểu Trần đang đứng cau mày. Dừng một lát, Tống Dĩ Lạc mới nhìn sang Lý Mậu và người đàn ông cao lớn đứng trước mặt hắn.
Tống Dĩ Lạc mím môi: “Chào anh, anh có chuyện gì vậy?”
Lý Mậu và người kia đồng loạt nhìn sang Tống Dĩ Lạc, rồi gã phì cười.
“Tôi tìm người yêu tôi.” Gã đàn ông nhướn mày, khoanh tay tỏ vẻ bất cần: “Phương Hoài đâu rồi?”
Tống Dĩ Lạc vẫn còn sững sờ chưa kịp phản ứng, Lý Mậu thì đã mắng một câu trước, còn là chửi đồ điên.
“Cậu chủ Tống mặc kệ hắn đi, chỉ là một tên điên đến gây chuyện thôi.” Lý Mậu vòng qua gã đàn ông kia, đến chắn trước Tống Dĩ Lạc, chỉ sợ lỡ mà cái thằng điên này làm gì động đến một ngón tay của cậu, chắc Thẩm Vân Hoài sẽ giết luôn cả nhà gã: “Đã nói là ở đây không có người anh cần tìm, anh tìm lầm chỗ rồi.”
Gã kia cười ha ha: “Bạn từ nhỏ của Lý Mậu, tên Phương Hoài, lớp 2 đại học kiến trúc B, anh dám nói là không có người này? Lý Mậu, anh có dám tin không?”
Lý Mậu và gã đàn ông kia nói thêm những gì, Tống Dĩ Lạc hoàn toàn không nghe rõ. Cậu chỉ cảm thấy tiếng ong ong vang lên trong tai, cùng với câu nói cứ văng vẳng mãi, Phương Hoài, lớp 2 đại học kiến trúc B, bạn từ nhỏ của Lý Mậu.
Cái tên Phương Hoài này, cũng tựa như một luồng sáng giấu tận đáy lòng Tống Dĩ Lạc trong suốt những tháng năm đại học, rất nhỏ bé, nhưng rực rỡ vô cùng. Khi ấy, Tống Dĩ Lạc mới 19 tuổi, lên năm nhất, rất khó khăn mới được mẹ ruột nhận về, chỉ bởi vì vị giáo sư thiên tài kia cần một người nối nghiệp đủ tư cách, có quan hệ huyết thống để thao túng lòng trung thành. Cậu từ bỏ nghệ thuật làm vườn, tất cả hoa cỏ trong nhà đều bị thiêu rụi dưới một mồi lửa, từ giây phút đó, Tống Dĩ Lạc chỉ đang đóng vai một người mà mẹ mình cần.
Ngày đầu tiên gặp Phương Hoài, là một ngày rất bình thường cũng rất khô khan. Tống Dĩ Lạc đã có thể che giấu cảm xúc của mình gần như hoàn hảo, ngay cả khi bị mẹ mình mắng cho một trận thê thảm trước mặt học sinh tâm đắc của bà, cậu cũng chỉ thản nhiên nói xin lỗi.
Khi rời khỏi văn phòng như không nghe thấy tiếng chân phía sau, Tống Dĩ Lạc rẻ qua hành lang, trốn vào nhà vệ sinh nam. Cậu chỉ rơi nước mắt, chứ không bao giờ khóc thành tiếng, vì đó là biểu hiện của yếu đuối, cha mẹ không cho phép như vậy. Chờ tâm trạng ổn định lại rồi, cậu vỗ mặt bằng nước lạnh, hai mắt vẫn còn đỏ bừng, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Phương Hoài đang đứng dựa tường hàng lang ở đối diện.
Lúc này, mưa thu trút xuống, ngoại trừ tiếng mưa, chỉ còn lại tiếng đọc bài vang lên từ phòng học cách đó không xa.
Phương Hoài dường như đang chờ cậu, mà cũng không hẳn là thế, vì vừa thấy cậu là anh đã quay người bỏ đi. Tống Dĩ Lạc không kịp lúng túng khi bị phát hiện vừa khóc, thì đã nghe thấy Phương Hoài thì thầm một câu khi đi lướt qua cậu: “Tống Dĩ Lạc, quãng đời về sau, vui vẻ bình an.”
Những sắc màu của ngày ấy, niềm mong nhớ bị che giấu trong bóng tối, chỉ dám ôm ấp một thoáng chứ không dám kỳ vọng vào dài lâu, cậu tưởng rằng đã bị thiêu thành tro tàn của thời gian, gió vừa nổi là tan biến ngay. Bỗng đâu, mối duyên này xuyên qua biển người, chu đáo sắp xếp một quỹ đạo nối liền nhau, chờ đợi pháo hoa nổ tung rực rỡ trên bầu trời.