Khi Tống Dĩ Lạc đến nơi, có mấy cô cậu thanh niên đang tụ tập dưới gốc cây bạch quả đã rụng sạch lá, mỗi người bưng một cái đĩa nhỏ đựng bánh kem Oreo mặn được cắt theo phong cách tự do, chỗ cong chỗ vẹo, nhưng họ vẫn ăn hết sức thoải mái. Thấy Tống Dĩ Lạc đến, một cậu trai đứng lên gọi cậu cùng ăn.
Tống Dĩ Lạc cười đáp lại, phất tay: “Mọi người ăn đi.”
Sau đó cậu tìm được Dung Ngu ở phòng tiếp khách. Dung Ngu là một thanh niên cao lớn, phải đến khoảng mét tám mét chín, không kém gì Thẩm Vân Hoài, mỗi khi đứng ở quầy lễ tân đều cố hết sức thẳng lưng, như vậy tạo hiệu quả thị giác càng cao hơn. Nhưng bây giờ cậu ta đang khom lưng nhìn cửa sổ đang hé mở cho ánh nắng lọt vào phòng, ngây ngẩn không hiểu đang nghĩ gì. Khi lại gần Tống Dĩ Lạc mới nhận ra nét mệt mỏi trên gương mặt cậu ta, cùng với điếu thuốc chưa châm lửa được kẹp giữa ngón tay, phòng tiếp khách cấm hút thuốc.
Thường ngày chưa từng thấy Dung Ngu như vậy, Tống Dĩ Lạc nhíu mày, bước sang ngồi ở vị trí đối diện.
“Có việc gì rồi?”
Bàn tay đang cầm thuốc của Dung Ngu khựng lại, cậu ta nói bằng giọng khàn khàn: “Xin lỗi anh Tống, em thất trách rồi.”
Một câu không đầu không đuôi, khiến Tống Dĩ Lạc chẳng biết nên giận hay nên cười.
“Thất trách thế nào rồi?” Tống Dĩ Lạc vô thức cho tay vào trong túi áo bất ngờ tìm được một viên kẹo sữa thỏ trắng. Bây giờ cậu mới nhớ ra trước khi đi, Thẩm Vân Hoài đã kể rằng bác Trương ở tiệm tạp hóa gửi kẹo chúc mừng họ yêu nhau. Không biết là Thẩm Vân Hoài đã lén nhét kẹo vào túi cậu từ khi nào nữa. Tống Dĩ Lạc nhìn xuống, cố gắng hết sức để che giấu sự vui sướng đang tràn ra trong mắt.
“Khách ở phòng 301 không biết đi đâu rồi.” Dung Ngu thở dài.
Khách ở phòng 301 là một thanh niên cùng tuổi với Dung Ngu, đến nhà trọ vào lúc canh ba nửa đêm của ngày thứ ba sau Đông Chí. Cậu ta để lại ấn tượng sâu đậm là vì lúc ấy đang mặc một cái áo thun ngắn tay rất không hợp mùa, trên áo có in một con gấu tinh nghịch, đôi mắt phượng vốn xinh đẹp tao nhã đỏ hoe lên, rõ ràng là vừa mới khóc, trông có vẻ như là vội vàng tìm một nơi ở tạm. Dung Ngu không nhẫn tâm đuổi người ta đi vào giữa mùa đông giá rét thế này, nên trao đổi với Tống Dĩ Lạc rồi để vị khách này ở lại trong phòng nghỉ của nhân viên. Vậy là cậu ta ở lại như thế.
Sau đó Tống Dĩ Lạc mới biết, cậu thanh niên này vừa chia tay với người yêu năm năm của mình, thậm chí hai bên đã tính đến việc kết hôn. Nguyên nhân là vì người kia làm lớn bụng một đồng nghiệp nữ, trong lúc bối rối đã vâng lên cha mẹ hai bên đồng ý làm đám cưới. Tình cảm năm năm trời mong manh đến vậy, dù khi kể lại việc này, thái độ của cậu ta rất bình tĩnh, hoặc có thể nói là hoàn toàn không để bụng, nhưng Tống Dĩ Lạc vẫn cảm thấy nhắc đến tình yêu là một sự cực đoan. Hoặc là hạnh phúc bên nhau, hoặc là cả hai cùng tổn thương.
“Còn hành lý không?”
Dung Ngu sững người: “Vẫn còn.”
“Thế thì tốt.” Tống Dĩ Lạc thở ra. “Có thể là ra ngoài đi dạo đâu đó thôi, đừng nghĩ nhiều, người ta cũng không nợ tiền trọ, khi nào muốn đi là tự do của họ.”
“Không, không phải như vậy, nếu chỉ có thế thì đã tốt, nhưng mà không phải.”
Thế là Tống Dĩ Lạc dùng thêm mấy chục phút để nghe Dung Ngu kể lại đầu đuôi câu chuyện cho rõ ràng. Suy cho cùng cũng chỉ là việc của người trẻ tuổi còn nông nổi nhiệt huyết, hai bên cùng chưa có gia đình, nửa đêm mượn rượu giải sầu thấy hợp mắt nhau, khó tránh khỏi xảy ra một vài chuyện. Sau đó Dung Ngu thức dậy thì nửa bên kia giường đã không còn hơi ấm.
Việc là của người khác, Tống Dĩ Lạc không tiện đánh giá gì. Hơn nữa hiện giờ Dung Ngu tự cho rằng mình là thằng khốn nạn, cậu sợ nếu nói ra câu nào chỉ trích, Dung Ngu có thể đi tự vẫn luôn. Nghĩ vậy, Tống Dĩ Lạc chỉ thở dài với nét mặt phức tạp: “Cậu có thích người ta không?”
Dung Ngu ngẩng phắt đầu lên: “Không thích thì em lên giường với cậu ấy làm gì?”
“Vậy vấn đề đơn giản rồi.” Tống Dĩ Lạc ngả người ra vào mớ ấm mềm giữa sô pha và gối dựa như trút được gánh nặng. “Cậu thích người ta, vậy thì đi tìm về nói rõ ràng; nếu cậu ấy không thích cậu, thì cậu xin lỗi là được rồi.”
Nói rồi Tống Dĩ Lạc cũng không bình luận thêm gì nữa. Việc tình cảm là thế, dù người đứng bên ngoài nhìn rõ đến đâu, thì một khi đương sự không tự ngộ ra, người ngoài có ý kiến gì cũng chỉ là lấy cớ làm màu.
Tống Dĩ Lạc vui vẻ lấy kẹo sữa thỏ trắng mà Thẩm Vân Hoài bỏ vào túi cậu ra, gỡ giấy gói thả vào miệng mình nhai nhai, tận hưởng vị sữa ngập trong khoang miệng rồi mới định gọi điện cho anh. Ai ngờ cậu vừa quay đầu thì thấy người mình đang nhớ mong ngồi giữa nhóm thanh niên bên kia, không biết nói gì mà mọi người đều cười rộ lên.
Hình như Thẩm Vân Hoài chính là như vậy, luôn linh hoạt khéo léo ở mọi nơi, anh đến đâu cũng có thể thu hút ánh mắt của người xung quanh, giao tiếp được với bất kỳ ai. Như lần đầu gặp mặt anh đã khiến cho Tống Dĩ Lạc lòng ôm thương nhớ, nhưng rất khó để người ta nảy sinh ý định mạo phạm. Cũng chính vì như vậy mà anh càng nhìn rõ hơn người khác, biết được ai là chân thành, ai mới đáng để anh gỡ bỏ lớp phòng bị.
Tống Dĩ Lạc tươi cười đi về phía anh. Khi đến gần, cậu mới phát hiện trong cánh tay Thẩm Vân Hoài là một vật mềm mại xù lông đang nhúc nhích. Một chú mèo Anh lông ngắn màu vàng còn chưa lớn bằng cánh tay Thẩm Vân Hoài.
“Nói chuyện xong rồi?” Tống Dĩ Lạc chưa đến bên, Thẩm Vân Hoài đã ngẩng đầu lên trước, ánh mắt lấp lánh dưới nắng, trở thành nụ cười dịu dàng đầy yêu thương.
Tống Dĩ Lạc đứng cách đó không xa gật đầu, đang do dự xem có nên gia nhập nhóm người hay không thì Thẩm Vân Hoài đã đứng lên chào tạm biệt mấy cô cậu kia, đồng thời chỉ về phía cậu. Mấy cô bé ngạc nhiên trợn tròn mắt, hết nhìn Thẩm Vân Hoài, rồi lại nhìn sang Tống Dĩ Lạc, sau đó cùng nở nụ cười tò mò hết sức ăn ý.
Thẩm Vân Hoài ôm chú mèo Anh lông ngắn màu vàng đi đến bên cạnh rồi, Tống Dĩ Lạc mới cân nhắc ra được một câu hỏi: “Sao lại có mèo?”
“Mèo cái nhà Tiểu Trần vừa sinh ổ mèo con này được mấy ngày, cô ấy nói nếu không cho bớt đi thì chắc phải nghỉ việc về nhà chăm mèo thôi.” Thẩm Vân Hoài gãi cổ mèo con, nhận về một tiếng meo ngọt ngào. “Để tránh cho Lý Mậu phải làm việc một mình ở quán bar đến hói, anh đành phải xin một con về.”
Thẩm Vân Hoài đưa mèo ra trước mặt Tống Dĩ Lạc: “Ôm một cái?”
“Thế này bất ngờ quá.” Tống Dĩ Lạc bất thình lình đối diện với đôi mắt tròn xoe xanh thẳm của mèo con, như thể lạc vào một mảnh rừng tươi tốt.
“Không đâu.” Thẩm Vân Hoài còn thừa một tay, bèn vươn ra nắm tay Tống Dĩ Lạc, nắm rồi lại còn lắc mấy cái. “Em đã nói trong mơ anh không cho em nuôi mèo con gì. Bây giờ đền cho em một con.”
Thanh âm của Thẩm Vân Hoài bỗng chốc trở nên thật rõ ràng.
Tống Dĩ Lạc không biết phải nói sao mới tốt, đó chỉ là một giấc mơ không đâu vào đâu của cậu, chẳng biết nguyên nhân kết quả là gì, nhưng Thẩm Vân Hoài lại âm thầm ghi nhớ vào lòng. Tình yêu trên đời này muôn hình vạng trạng, có khi bé nhỏ như hạt bụi; có khi nguyện vì người hái trăng hái sao; đôi khi buột miệng thề non hẹn biển. Nhưng tình yêu mà Thẩm Vân Hoài cho cậu lại luôn khác biệt, là luôn khắc ghi mỗi lời nói dù là vô tình của cậu, nhẹ như mây gió trong như nước, cũng là thứ tình cảm dễ khiến lòng người rung động nhất.
Yêu thương là vô tận, không có gì để đáp trả. Thế nên Tống Dĩ Lạc nhón chân lên, nhẹ nhàng ghé lại gần, đặt một nụ hôn lên khóe môi Thẩm Vân Hoài, tựa như khi cánh hoa chạm vào mặt nước, sẽ hình thành những vòng gợn sóng lăn tăn.
–
Bánh kem Oreo mặn:
Kẹo sữa thỏ trắng:
Mèo Anh lông ngắn màu vàng:
~*~