Hành lang bệnh viện lúc này trống trải, không còn tiếng khóc, cũng không có tiếng bước chân, yên tĩnh đến mức Tống Dĩ Lạc loáng thoáng nghe được Thẩm Vân Hoài đang tranh luận với người ở đầu kia điện thoại bằng thứ tiếng Anh tiêu chuẩn. Cậu khẽ hé miêng, cân nhắc xem có nên lên tiếng cắt ngang không, nhưng vừa quay người đi thì cổ tay đã rơi vào lòng bàn tay ấm áp.
“Deal.” Thẩm Vân Hoài giữ cậu lại, vội vàng chốt lại một câu với người kia rồi cúp máy. “Làm sao thế?”
Tống Dĩ Lạc lắc đầu, cúi xuống do dự trong chốc lát, sắp xếp lại ngôn từ của mình: “Anh có muốn vào, thăm ba em không.”
“Em chắc không?” Thẩm Vân Hoài nín thở, bàn tay đang giữ cổ tay Tống Dĩ Lạc vô thức trượt xuống, để mười ngón tay đan vào với nhau.
Tống Dĩ Lạc ừ một tiếng, ngượng ngùng cười: “Thật ra là muốn anh ở bên em.”
Tuy tình cảnh hiện giờ quá khác biệt với cách thức ra mắt phụ huynh lý tưởng, nhưng điều này cũng không ngăn cản Thẩm Vân Hoài cảm thấy căng thẳng hồi hộp, chỉ vì quả thật không phải là trường hợp thông thường, nên anh đành phải tỏ ra bình thản, hỏi Tống Dĩ Lạc xem bề ngoài của mình có ổn chưa. Khi nhận được cậu trả lời khẳng định sau lăng kính màu hồng của người yêu, anh vừa định gõ cửa thì bị Tống Dĩ Lạc nắm tay áo kéo lại.
“Chờ đã.” Tống Dĩ Lạc chớp mắt nghịch ngợm, vươn tay vuốt phẳng lại nếp nhăn trên vạt áo Thẩm Vân Hoài.
Thẩm Vân Hoài hạ mắt nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Tống Dĩ Lạc khi cậu cúi xuống. Đèn trên hành lang chợt sáng chợt tối, rọi xuống bóng của hai người khiến chúng trông như đan xen vào nhau thành tư thế thân mật, lắc lư lắc lư, mãi mà không rời ra, tựa như trời sinh đã nên có dáng vẻ như thế, đường nét phác thảo nguệch ngoạc, không thể phân tách.
Thế rồi Thẩm Vân Hoài bỗng cười rất khẽ, nghe càng giống một tiếng than nhẹ, khiến cho Tống Dĩ Lạc ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ đầy thắc mắc.
“Không có gì.” Thẩm Vân Hoài cười, vòng tay qua thắt lưng mảnh mai của Tống Dĩ Lạc. “Chỉ hơi hồi hộp.” Đồng thời cũng rất hân hoan.
Khi họ vào phòng bệnh, ông Tống đã ngủ rồi, chỉ còn lại Tống Vân đang ngồi cạnh giường, vắt một chiếc khăn ấm rồi chậm rãi lau cánh tay đặt xuôi theo người, lún vào trong chăn của ông. Nghe bên cạnh có tiếng động, bà quay lại thì thấy Thẩm Vân Hoài đứng cạnh Tống Dĩ Lạc, dời mắt xuống là đôi tay đang nắm chặt của hai người.
Bà thôi nhìn, cười với Thẩm Vân Hoài: “Đến rồi?”
“Giáo sư.” Thẩm Vân Hoài gật đầu đáp.
“Vừa ngủ.” Tống Vân nhìn sang ông Tống đang nhắm nghiền mắt ngủ say, nói với vẻ áy náy: “Nếu không thì ông ấy có thể xem con dâu tương lai trông như thế nào rồi.”
Tống Dĩ Lạc nghe vậy hơi sửng sốt nhìn Tống Vân trước, sau đó mới quay sang Thẩm Vân Hoài, rồi nở nụ cười thật tươi với anh.
Khi ba người họ sánh vai rời khỏi bệnh viện thì đã là hai giờ sáng, gió thổi cuốn theo vụn tuyết chui vào giữa những khe hở của quần áo, làm người ta phải rùng mình. Thẩm Vân Hoài hỏi Tống Vân có muốn đi ăn chút gì không, nhưng bà chưa kịp phản đối thì Tống Dĩ Lạc đã nghiêng đầu không hài lòng, đưa tay ra đếm số giờ mà anh chưa chợp mắt.
Quả đúng là vậy. Hai ngày trước Thẩm Vân Hoài luôn bận rộn thu xếp quy trình của lễ trao giải với ban tổ chức, sau hai đêm không ngủ thì dành ra được chút thời gian để nghỉ ngơi. Thế nhưng ngủ chưa được đến hai tiếng, sáng sớm hôm nay anh đã bị Lý Mậu gọi đi giải quyết người đến quán bar gây chuyện. Tống Dĩ Lạc ngẩng đầu lên, nhìn quầng thâm đen đã hiện rõ dưới mắt Thẩm Vân Hoài, cùng với một vòng râu lún phún quanh cằm. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy hình tượng này, nên vừa mới lạ lại vừa đau lòng vô cùng.
“Còn không về ngủ nữa, em…” Tống Dĩ Lạc dừng lại, nhưng đang rối rắm không quyết định được lời đe dọa nào đủ uy lực: “Em sẽ bảo Amber cào anh.”
“Cào lên mặt đấy.” Cậu yếu ớt bổ sung.
Thẩm Vân Hoài chép miệng, giữa mùi thuốc khử trùng nồng nặc trên người cả hai, anh lại nếm ra được vị ngọt trong lời nói của cậu bạn nhỏ. Vậy nên anh nâng tay, tỏ ý đầu hàng: “Anh sai rồi, tha cho anh đi.”
Rất trẻ con, nhưng hai người vẫn tự tìm được niềm vui trong trò chơi đe dọa và chịu trận này.
Tống Vân khoanh tay đứng bên cạnh nghe đoạn đối thoại đó, bà chưa từng được thấy con trai mình làm nũng và ngang ngược như vậy. Trong dòng sông ký ức của bà, Tống Dĩ Lạc tuổi 20 rất lặng lẽ cũng rất nghe lời, bảo cậu làm gì cậu sẽ làm đó; Tống Dĩ Lạc tuổi 21 thì bình tĩnh và điềm đạm, chưa bao giờ thể hiện vui buồn hờn giận ra ngoài mặt. Đến năm 25 tuổi, khi cậu cầm trong tay thư mời nhận việc của một công ty lớn đứng trước mặt mình, bà còn chưa kịp khen con trai thành công, Tống Dĩ Lạc đã cúi xuống, nghiếng răng, và xé nát tờ giấy mỏng manh kia. Những nếp nhăn và vết rách của giấy rải rác đầy đất, chúng nằm đó lặng lẽ, giấy trắng mực đen rõ rành rành, như đang châm chọc tình thân đã thất bại.
Tống Vân chợt cảm thấy thương cảm, con trai của bà sau cùng vẫn âm thầm trưởng thành ở nơi mà bà không thể nhìn thấy, tựa như cây xoài được trồng ở quê cũ, dù nó sinh ra không đúng thời điểm vẫn có thể nở hoa rực rỡ, để rồi kết được những quả đầy đặn mượt mà. Có được thì có mất, mà Thẩm Vân Hoài lại chính là câu trả lời mà con trai đưa đến trước mặt bà.
Thậm chí khi chính họ cũng không nghĩ đến tương lai xa vời, thì Tống Vân lại cảm thấy nếu là hai người này, có lẽ sẽ cùng nhau sánh bước mãi trên đường đời dài dằng dặc.
Tiễn Tống Vân gọi xe đi rồi, hai người mới trở lại khách sạn đặt tạm, mà lại còn do Thẩm Vân Hoài tranh thủ vài phút quý báu trươc khi lên máy bay để đặt. Tống Dĩ Lạc nhìn giao diện đặt phòng trên màn hình điện thoại của Thẩm Vân Hoài, cụm từ “phòng giường đôi” lộ liễu hiện ra ngay đó. Cậu không kịp thấy xấu hổ, cô lễ tân đã bình thản đưa cho họ một tấm thẻ phòng như thể không cần biết những việc ngoài lề, thong thả nói “chú ngủ ngon” với họ, thậm chí còn không thèm nhìn thêm một cái.
Bốn giờ sáng, cũng là lúc chuyển từ đêm sang sáng, cửa sổ hé mở để thoáng khí, thỉnh thoảng lại có tiếng xe chạy ngang qua ở ngoài. Thành phố lớn luôn không ngủ, có người thì mất ngủ vào ban ngày, cũng có người tỉnh táo lúc nửa đêm, còn Tống Dĩ Lạc lại trở thành loại thứ nhất.
Tình trạng của cha cậu khá hơn trong tưởng tượng nhiều, ít nhất thì bây giờ bác sĩ đã nói không có nguy hiểm đến tính mạng. Tâm trạng căng thẳng cả ngày dài được thả lỏng, tắm xong cả người thoải mái nhẹ nhàng, Tống Dĩ Lạc thả mình lên chiếc giường mềm mại, thở ra một hơi dài, rồi hỏi Thẩm Vân Hoài: “Ngày mai đi Paris chắc vẫn kịp dự lễ trao giải nhỉ?”
“Kịp chứ.” Thẩm Vân Hoài vẫy tay với Tống Dĩ Lạc. “Nhưng chúng ta không đi.”
Tống Dĩ Lạc ngồi xuống trước người Thẩm Vân Hoài, ngả đầu dựa lên vai anh, hỏi: “Tại sao thế?”
Thanh âm của Thẩm Vân Hoài nhanh chóng chìm đi trong tiếng kêu của máy sấy tóc, luồng gió ấm nóng và những ngón tay mạnh mẽ vuốt qua mái tóc còn ướt đẫm. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, dịu dàng như vẫn cẩn thận sấy tóc cho cậu. Tống Dĩ Lạc thoải mái đến nỗi cơn buồn ngủ kéo đến, nhưng vì câu hỏi vẫn còn nghẹn ở đó chưa được giải đáp, cậu cố ép mình mở to mắt, giữ tỉnh táo.
Tóc của Tống Dĩ Lạc vừa đi cắt cách đây không lâu, tuy ngắn nhưng lại nhiều và dày. Sấy một lúc rồi, Thẩm Vân Hoài mới tắt máy sấy tóc.
“Tại sao chúng ta lại không vội đến Paris?” Tống Dĩ Lạc lập tức ngẩng đầu, hỏi Thẩm Vân Hoài trong một tư thế rất buồn cười.
Thẩm Vân Hoài chỉ “ừm” một tiếng qua loa, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vì chúng ta không đến Paris nữa, chúng ta ở lại đây, chờ sức khỏe của bác trai khá hơn.”
Nói rồi, anh ghé lại gần Tống Dĩ Lạc đang ngơ ngác mở to mắt, đặt một nụ hôn lên môi cậu.
“Để còn chính thức ra mắt gia đình chứ.”