• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

https://www.youtube.com/watch?v=PatKspGy9BQ

“…”

Bên trong phòng mình, tôi nhìn đăm chiêu vào tấm gương của phòng mình sau khi tạt vào nó bằng nửa lọ thuốc Other Side. Mặt phẳng gương không còn phản chiếu hình bóng của tôi, thay vào đó là cảnh vật sau lưng tôi nhưng là căn phòng còn nguyên vẹn của tôi thay vì như trải qua hậu tận thế!

“Vô lẹ thôi, bỏ lỡ một phút là phí thuốc đấy!” Sabata cảnh báo tôi về nguy cơ lãng phí 25 đồng vàng sau giây lát thấy tôi mãi ngắm tấm gương bị biến đổi.

“À, phải.”

Tôi vội đưa tay vào chạm tấm gương, mặt phẳng nó rung chuyển như mặt nước khi bị chạm. Khi chạm tấm gương thì lại chẳng có cảm giác gì khác lạ cả, nó vẫn y chang đưa tay ra không khí. Tôi bước qua nó, không có cảm giác khác gì đi sang một cánh cửa đã được mở. Căn phòng của tôi đầy bụi bậm, tróc sơn đã được thay thế trở lại căn phòng gọn gàng và sạch sẽ như mới.

“Ha… chỉ mới một giờ mà cảm giác dài dăng dẳng thật…” tôi nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ nhuốm đầy máu rồi thay bộ quần áo giữ nhiệt rồi nằm lên giường mệt mỏi.

“Ngươi cần luyện tập sự bền bỉ của bản thân nhiều hơn đấy.” Sabata nhìn tình trạng tôi mà nhận xét trong khi cất bộ đồ làm việc vào Bag of Holding. ”Ngươi dễ mệt đứt hơi, phản ứng còn hơi chậm chạp nữa.”

“Đâu thể khác được…”

Tôi nằm ngửa ra mà bật game trên điện thoại lên, trong khi đó Spirit cộng sự này thì lại mát xa lưng và tay chân cho tôi. Mọi cơn mỏi trên khắp các cơ và khớp tan dần nhờ những cái bóp mạnh mẽ và chuẩn xác của gã hiệp sĩ này. Tính ra thì hiếm khi nào mà tôi có ai đó mát xa cho mình, bởi cứ nhức mỏi và mệt tôi tự xoa bóp, vặn lưng cổ để thư giãn gân cốt.

“Chắc đem cất mớ thịt Kobold vào tủ lạnh thôi…”

Tôi ngồi dậy sau tầm 10 phút nằm nghỉ rồi rời phòng. Lấy mớ thịt trong Bag of Holding đem bỏ vào túi nhựa rồi cất vào tủ lạnh. Thật tốt khi gã hiệp sĩ lóc thịt và xương tốt nên nhìn bên ngoài nó không khác gì thịt heo ngoài chợ là bao. Đã thế, hắn xem ra cũng dùng Ray of Frost nên mấy miếng thịt cũng vẫn còn tươi nhờ ướp lạnh. Còn mớ nấm thì tôi để trong một cái rổ đặt trong bàn bếp sau khi đã dùng điện thoại để loại hết những thứ nấm được cho là có độc. Nhờ có Sabata nên việc loại chúng ra cũng ổn phết, hết 1/3 mớ nấm thu được đều là có độc dù nhìn vô cùng bình thường! Thật mừng là tôi có cái điện thoại kết nối mạng được và chưa bị rơi vào tình huống đói tới mức phải ăn bừa chỗ nấm này! Một lần nữa tạ ơn trời vì mình chưa chết bởi vài cây nấm độc, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ hãi hùng rồi!

“Nếu không phải nhồi mớ Goodberry thì chắc giờ mình có thể ăn món gì đó ngon lành hơn rồi.” tôi nói với giọng chút nuối tiếc.

“Quan trọng là đầy đủ dinh dưỡng và nó giúp ngươi thoát chết.” Sabata nói trong khi vẫn đang xoa bóp vai và lưng cho tôi. “Và thêm nữa không bị lo ôm bụng và chết dần vì nấm độc.”

“Phải…” tôi rửa tay bằng nước ấm để đỡ lạnh tay trong cái thời tiết lạnh sắp sang đông và vừa mới cất mớ thịt Kobold vào tủ lạnh. ” Không biết liệu Alex sẽ làm gì cô gái Barbarian đó nữa…”

“Nhìn cái điệu bộ gã phù thủy đó thì chắc kèo hắn lại âm mưu gì đó.” gã hiệp sĩ đưa ra nhận định hợp lý nhất.

“Chỉ hy vọng sẽ không thứ gì đó bất ổn…”

Tôi nói trong khi nhớ lại những gì Alex đã làm. Lần đầu gặp mặt, anh ta đã ném thứ gì đó gây nổ tựa như Fire Ball (cầu lửa)làm sập cả căn nhà tôi trú tạm suýt giết cả tôi. Lần tiếp theo thì bỏ mặc tôi suýt bị hiến tế bởi lũ Kobold cuồng tín, và rồi chính hôm nay thì để mặc tôi suýt bị đồ sát bởi một Barbarian.

“Có nước cầu chúa là mọi thứ sẽ như thế thôi.” Sabata vỗ vai tôi mà nói lời cảm thông.

“Chú nói đúng…”

Tôi chỉ biết cay đắng ráng nuốt cái sự thật phũ phàng đó. Dù là một Spirit Weaver, một kẻ có ma thuật (ít ỏi) trong tay thì vị trí tôi cũng chẳng khác vì gã nhân viên quèn. Nếu sếp muốn gì thì tôi chẳng có cửa đâu mà phàn nàn được, chỉ có thể làm theo thì mới được nhận thứ mình muốn. Bởi lẽ dù có phản đối, chắc chắn Alex sẽ lập âm mưu nào đó khiến tôi sẽ xuôi theo kế hoạch của anh ta.

“Giờ nghỉ ngơi hồi sức rồi lát tính chuyện tiếp thôi…” tâm trí mệt mỏi của tôi càng tệ hơn khi nghĩ tới viễn cảnh chẳng mấy tốt đẹp ấy.

“Không tính đi tắm phát à?” Sabata hỏi ý kiến.” Một ngày bò lết, đổ máu quá nhiều, không tắm thì ngươi cũng sẽ làm dơ cả cái nệm nốt đấy.”

“…”

Tôi im lặng không thể trả lời gì thêm và đành phó mặc cho gã Spirit. Bởi lẽ, cả một giờ khốc liệt hôm nay đã rút toàn bộ sức lực thể chất lẫn tinh thần, thành ra tôi đành giao Sabata việc tắm rửa, thay đồ lẫn đưa đi lại! Thêm nữa, tôi muốn ém nhẹm chuyện làm công việc quá liều lĩnh này với gia đình, bởi nếu họ biết thì sẽ ngăn tôi tiếp tục. Họa chăng tôi chỉ có thể chém gió rằng là mình phụ công việc lặt vặt của sếp. Lấy mấy thứ linh tinh như khai thác khoáng sản, vận chuyển, hái nắm và đi săn thịt chẳng hạn.

“Mặc dù nó trái với cách làm hiệp sĩ nhưng vì lợi ích lớn hơn.” Sabata thở dài như nói ra nỗi lòng của tôi.

“Phải…”

Tôi được gã hiệp sĩ đưa về phòng sau khi được tắm rửa và thay đồ rồi đặt lên giường nằm nghỉ ngơi.

It’s a breathtaking moment in life

Addicted to it mind craving more and more

I’m belive you and I can do anything

We can change the world

Hey sky’s the limit we can spead wing

To roadless travel

Together we go

Sau vài phút nằm, bài nhạc tín nhắn điện thoại, tôi lập tức mở lên xem nội dung. Người gửi không ai khác là Alex.

[Hãy lựa lời mà nói chuyện với con mèo đó trong 4 ngày tới đi.]

“Lựa lời mà nói…” Sabata coi rồi nghiền ngẫm.”Lại có mùi âm mưu nữa rồi…”

“Praise the su-“ tôi tính nói nhưng chợt nhận ra nhầm lời.” Wait and hope (đợi chờ và hy vọng).”

“Hãy hy vọng là âm mưu nào đó mà chúng ta đủ sức qua được thì hơn.”gã hiệp sĩ ôm trán mà thở dài.

“Nói về cô gái người thú đó…” tôi lẩm bẩm.” Alex nói cô ấy là con mèo ‘bình thường’…”

“Phải…” Sabata nói với giọng ngập ngùng.”Nếu chúng ta bị xét là tầm thường, trong khi người như mỹ nữ Barbarian đó là bình thường thì…”

“Lẽ nào chúng ta yếu tới mức khiếp vậy sao!?” tôi gác tay lên trán rồi nghiệm ra vị trí bản thân thấp tới mức độ nào.” Mặc dù có được sức mạnh và ma thuật vượt xa người thường rồi…”

“Nhưng việc bản thân ta và ngươi vẫn thuộc hàng chỉ trên vô năng thì đúng là hết quan ngại…” gã hiệp sĩ chống cằm tựa bức tượng The Thinker (người suy tư).

Cả hai bọn tôi không biết gì thêm ngoài thở dài ngao ngán, bởi lẽ sự nỗ lực bán mạng xem ra vẫn còn chưa đủ. Nghĩ tới viễn cảnh nỗ lực hơn cả bán mạng thế này nữa thì không cách chi tôi hình dung ra nổi nó kinh kh ủng tới mức nào. Đến Dark Souls thì còn có chỗ hồi sinh, còn hiện thực thì không có chuyện dễ ăn như thế. Kể cả khi Alex nói tôi rằng anh ta có thể hồi sinh nếu tôi bị chết, thế nhưng cứ mỗi lần hồi sinh mất $5000 cho tới $50000 thì tôi sẽ sớm sạt nghiệp ngay!

“Han!” mẹ bước vào phòng nhìn thấy tôi mà lo lắng hỏi.”Mới nãy con đi đâu mất vút thế!?”

“Con đi làm.” tôi chỉ vào cái gương trong phòng.” Con được sếp đưa một lọ thuốc để đi qua thế giới khác bằng gương.”

“Vậy à…” bà ấy không hỏi gì thêm, như thể đã chấp nhận mấy sự kỳ lạ diễn ra với tôi.”Tiện thể, con đưa mẹ tới hơn $30000, không phải là quá nhiều sao!?”

“Well…” tôi ráng lựa lời sao để thuyết phục mẹ.” Tiền lương đầu tiên của ấy mà, mẹ cứ giữ đi.”

“Nhưng đưa nhiều ngần này thì con còn gì để xài!?” mẹ hỏi tôi đầy lo lắng.

“Đừng lo, con còn giữ một nửa tiền lương mà.” Tôi gãi tóc nói vụng về.”Mẹ giữ để dùng trả nợ hay mua mấy thứ linh tinh cần thiết đi, không thiếu đâu.”

“Nhưng mà…” bà ấy nhìn tôi với ánh nhìn như thể dò xét.

“Giờ con có thể tự lo tiền học rồi!” tôi vội nói thêm lời để thuyết phục.”Với lại mớ này thì mẹ có thể nhẹ nhàng đi chợ online, đỡ mất thời gian đi lại!”

“Vậy rốt cuộc con làm công việc gì thế?” bà ấy một lần nữa hỏi dò xét tôi với sự lo lắng.

“Con làm mấy công việc như khai thác mỏ, vận chuyển rồi săn thú lấy thịt thôi!” tôi trả lời thứ đã dự trù trước đó.” Nhờ có linh hồn hộ vệ giúp nên công việc nhàn hạ lắm ~.”

Tôi mở laptop lên để đánh trống lảng như giả vờ mình bận.

“Mẹ thì không rõ vì sao con ũ rũ trong hơn tuần qua…” bà ấy cười hiền hậu. “Nhưng giờ trông con vui vẻ được thì mẹ cũng yên tâm.”

“Uhm…”

Tôi lặng lẽ đáp. Phần nào trong tôi cũng bất ngờ khi mẹ lại biết tôi đã gặp sự phiền não. Cú sốc sau trò chơi ấy đã khiến tôi suy sụp không nhẹ, tôi cứ ngỡ là mình vẫn trông điềm tĩnh như thường ngày lắm chứ. Ai ngờ, dù chẳng nói và ráng giấu đi thì mẹ vẫn phần nào nhận thấy được, đúng là mẹ có khác.

“Tiền thì ai cũng cần, thế nhưng hãy nhớ.” mẹ tôi lặng thinh trong một giây rồi nói tiếp.” Đừng vì tiền mà làm gì sai trái hay liều lĩnh nhé. Tiền thì cả gia đình cùng tìm cách xoay sở được, nhưng nếu con có chuyện gì thì nó còn khiến mẹ lo sợ hơn nhiều.”

“Dạ…”

Tôi cắn rứt khi phải giấu giếm mẹ, thậm chí phải giấu cả bộ đồ nhuốm máu để mẹ không sinh lo. Tôi biết điều này rất ích kỷ, thế nhưng đây là điều mà tôi mong muốn, bởi tôi không muốn mãi là một kẻ vô dụng, bất lực. Chí ít, tôi muốn mình hữu ích đầu tiên là với gia đình.

“Được rồi, con làm gì làm đi.” bà ấy cười nhẹ.“Dù gì thì chúc mừng con nhận được công việc tốt cùng như con có vẻ thích.”

“Dạ…” tôi đáp một cách do dự rồi đánh trống lảng tiếp.”Con có mang thịt và nấm từ chỗ làm về, mẹ lấy mà nấu bữa tối.”

“Được rồi,” mẹ cười phấn khích mà nói đầy tự tin.” Tôi nay mẹ nấu thử,tò mò đồ ăn chỗ con làm như thế nào ~. ”

Mẹ rời khỏi phòng khiến tôi nhẹ nhõm mà nằm nghỉ ngơi được.

“Ngươi đã làm nó rồi nhỉ?” Sabata lên tiếng.

“Phải…” tôi lặng lẽ dằn vật chính mình.

“Nó phải trả giá điều gì?” gã hiệp sĩ hỏi.

“Lòng tin của mẹ…” tôi mím chặt môi mà đáp.

Nếu chỉ là nói dối người dưng, đó sẽ không phải là vấn đề lớn. Đằng này đó là lời nói dối tới gia đ ình, với người quan tâm tôi hết mực. Lời nói dối ấy tựa như con dao cứa vào lòng tự trọng của tôi, cũng như sự tin tưởng của mẹ. Tôi luôn thành thật với gia đình nhất có thể, nhưng giờ đây vì sự ích kỉ của mình mà tôi phải lừa dối họ.

“Gác chuyện đó sang một bên thôi.” Sabata đổi chủ đề.” Chúng ta sẽ cần phải ngĩ đến phương án để thuyết phục mỹ nhân ấy ~.”

“Phải…” tôi nằm dài và nhìn lên trần nhà.”Nghĩ ra ý tưởng gì không?”

“Sắp xếp lại thông tin xem nào.” Gã hiệp sĩ lơ lửng xung quanh tôi mà xoa cằm.”Cô ấy xem ra đồng bọn lữ Kobold.”

“Phải.” tôi đáp.

“Cô ấy không hiểu lời chúng ta nói.” Gã hiệp sĩ nói tiếp.

“Quả lả vậy.” Tôi nhớ lại lúc vụ việc.

“Như vậy, khả năng cao mỹ nữ hoang dã ấy không biết ngôn ngữ chúng, nhưng có khả năng là biết tiếng đám Kobold.” Spirit ấy tiếp tục phân tích vấn đề.

“…Vậy chúng ta phải học tiếng của Kobold!” tôi chợt nhận ra vấn đề.

Kobold có họ hàng với rồng, thế nên chúng sử dụng ngôn ngữ Draconic (tiếng rồng). Trong trường hợp đó, nếu học tiếng Draconic thì mình có thể nói chuyện được với cô gái Barbarian, từ đó có thể đàm phán và thuyết phục cô ấy!

“Để tìm coi trên Google hay Forgoten Realm có thứ như thế để xài không…”

Tôi bắt đầu dò trên laptop và tìm kiếm thông tin và hy vọng. May mắn thay, sự mênh mông của Google-sensei đã đáp lại nguyện vọng của tôi.

“Tốt, có nguyên từ điển tiếng Draconic trên trang Forgoten Realm luôn!”

Tôi mừng rỡ khi mục tìm kiếm xuất hiện ngay trên những dòng đầu. Tôi lập tức vào trang web đó và coi, cả một danh sách dài những từ và diễn giải tiếng Draconic. Để chắc chắn, tôi gửi đường dẫn trang web này cho Alex để hỏi anh ta độ xác thực của nó.

[Nó đó, Gluck]

“Anh ta trả lời nhanh gọn thật…” Tôi nhìn dòng tin nhắn mà cảm thấy yên tâm, xem ra mình đã đi được đúng hướng.

“Achtend là đồ ăn, aesthyr là nữ giới, arcaniss là ma thuật…” Sabata nhìn mớ từ ngữ tiếng Draconic mà lẩm bẩm.”Liệu cái đứa không điểm học tiếng Nhật như ngươi kham nổi không…”

“Spell Comprehend Language có thể giúp chúng ta nghe được thôi.” Tôi xoa cằm suy nghĩ.”Còn tiếng Draconic thì… có nước chúng ta viết sẵn mấy từ cần nói rồi tùy cơ ứng biến thôi…”

“Ứng biến, thích nghi. vượt qua.” Sabata chỉ tôi và nói lời đầy tự tin.” Đó là bước đầu để chạm đến thiên đường!”

Cái cách gã hiệp sĩ động viên tôi khá khôi hài tựa như Bear Grylls.

“Chú nói phải.”

Tôi gật đầu rồi thở dài khi nghĩ tới việc xem ra từ giờ sẽ rất bận bịu. Phải mất một thời gian để tôi thích nghi, học hỏi toàn bộ thường thức, kinh nghiệm của thế giới khác. Giờ tôi phải sớm thích ứng cả việc ngoài chiến đấu theo công việc được giao ra giờ phải vận não để ứng phó những vẫn đế không đơn giản tương tự. Chiến đấu, sinh tồn, kiếm tiền, mạnh mẽ hơn, tài giỏi hơn, ứng biến cả cuộc sống đời thường, rất nhiều vấn đề khiến tôi chỉ nghĩ tới thôi mà đau đầu…

“Nếu mệt mỏi thì hãy nghỉ ngơi chút đi.” Spirit đó bắt chéo chân trong khi nằm trên không khí.”Nghỉ ngơi sau một trận chiến là điều cần thiết.”

“Chỉ là… còn nhiều thứ phải làm quá…” tôi than phiền một cách uể oải.

“Núi cũng có thể mòn nếu chúng quyết tâm làm từng chút một.” gã hiệp sĩ tiếp tục khuyên.” Đó cũng là cách ngươi làm mấy bài tập assessment của mình ở trường đó thôi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe lời nhắc nhở đó. Dẫu Sabata nói lời khuyên vụng về và lạc tông khỏi bàn, nhưng những lời này quả không sai. Dẫu rằng số rắc rối và vấn đề liên tục chồng chất tôi, thế nhưng không có nghĩa là bỏ cuộc. Nếu mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi khi khỏe rồi làm tiếp, tựa như khi đói khát thì hãy ăn uống để phục hồi. Dù việc có thể nhiều và khó khăn, nhưng luôn dành thời gian để mà làm thì mọi thứ đều có thể hoàn thành.

“Chú nói chí phải.” tôi gật đầu mỉm cười.”Buồn phiền 1 phút chỉ tốn mất 60 giây niềm vui thôi.”

“Ta mà lị.” Sabata đứng thẳng trong không trung rồi ưỡn ngực đầy tự hào.”Rũ bỏ mọi phiền muộn, trui rèn một tâm hồn ngày càng cứng cáp hơn để làm anh hùng được. Có như thế mới đủ trình vươn đến thiên đường!”

“Phải phải.” tôi gật đầu và rồi gõ công cụ tìm kiếm của Google tiếp.” Tậu về cái Nintendo Switch nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK