• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

https://www.youtube.com/watch?v=OkyF8c5v7uI

Xung quanh chỉ còn màu đen cũng như chỉ duy nhất mỗi sự tĩnh lạnh. Không gian này vừa mang cảm giác cô độc xen lẫn đáng sợ, tôi tự hỏi sẽ bị kẹt ở đây bao lâu? Liệu tôi sẽ sớm thoát khỏi nơi đây hay phải nằm bất động ở đây mãi tới khi lý trí tôi cũng bốc hơi?

“Alex… nếu tôi đã chết thì làm ơn hồi sinh tôi nhanh lên với…”

Tôi thều thào nói trong cơn tuyệt vọng. Kể cả thế, chỉ có sự yên lặng đáp lại mà thôi.

“Sabata… chú còn ở đó thì giúp tui cái…”

Tôi cầu cứu cả người cộng sự đáng tin cậy nhất. Dẫu vậy, Spirit hiệp sĩ đó vẫn lặng thinh và không thấy đâu như lúc chiến đấu với Imsh vừa rồi.

“Mong rằng… chúa sẽ không bỏ rơi mình… mình không muốn phải xuống địa ngục đâu…”

Tôi tuyệt vọng hơn khi bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh không còn ai cứu. Lúc này, tôi chỉ có thể đặt niềm tin mong manh của mình vào một đấng tối cao. Bởi lẽ, cả lúc tôi chiến đấu với Imsh mà không còn Sabata, một phép mầu đã xảy ra trong đòn quyết định. Không những thế, tôi không nghĩ là do may mắn mà nhận được gã Spirit hiệp sĩ, cũng như gặp được Alex lần đầu khi đặt chân tới thế giới nguy hiểm này. Kể cả vậy, xem ra phép màu cũng khôngp hải miễn phí, sau đòn dứt điểm được Imsh thì nó rút cạn mọi sức lực của tôi, chưa rõ là nó phải trả giá bằng cả mạng sống này hay không…

“Nếu không qua khỏi kiếp nạn này… xin lỗi bà và mẹ vì lại phải ra đi trước… xin lỗi em gái vì anh trai em quá kém cỏi…”

Tôi tự nói như thể lời từ biệt với người thân, vì cho rằng bản thân không thể cứu vãn. Đẩy là những gì tới còn có thể làm được khi ý thức mỏng manh có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.

”Irina… hy vọng em sẽ được bên ai đó tốt với em và có tài như con nhà người ta…như gã Angelos…”

Tôi từ bỏ sự níu kéo sự sống yếu đuối này và đánh chấp nhận cái kết. Abadon all hope… guess I’ll die (từ bỏ mọi hy vọng… đoán là mình sẽ toang.).

--- ---

“Ugh…” Sau một thời gian kẹt trong màn đêm, tôi lờ mờ thấy xung quanh sáng dần và bớt tối đi.”Mình đang đến thiên đàng sao?”

“Chào mừng tới địa ngục lao lực, kẻ tầm thường.” Giọng Alex vang lên.

“…Huh!?”

Theo phản xạ, tôi lập tức ngồi dậy và nhìn xung quanh. Ngay khi mắt tôi nhìn rõ thì nhận ra đây là bên trong Tiny Hut, còn giữa cái lều ma thuật này thì là ông sếp Artisan của tôi!

“Tỉnh ngủ chưa đó?” Alex hỏi trong khi đang một tay bấm điện thoại, một tay lật các quyển sách giữa đống ngổn ngang sách và cuộn giấy.

“Làm sao tôi trở lại đây được… tôi đã bị kéo đến Abyss mà…” Tôi ráng giữ bình tĩnh để ráng hỏi đầu đuôi.

“Ngươi bị tách hồn và kéo sang thế giới khác. Ta để ngươi ở đây vài ngày đợi xem kết quả, nếu ngươi không thể trở về thì sẽ tới tận nơi mà đem linh hồn về.” Alex vừa nói vừa vẫn tập trung làm việc.

“…Ra là vậy.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều đó. Vậy ra Alex vẫn trông chừng mình, ấy thế mà tôi đã chuẩn bị tinh thần từ bỏ hy vọng quá đỗi mong manh ấy. Thật mừng khi có ông sếp dù gắt nhưng vẫn đủ tốt bụng như Alex!

“Phải rồi, vụ việc cái làng của Tanarukk như thế nào trong lúc tôi vắng mặt vậy!?”

Tôi vội đổi sang vấn đề quan trọng không kém. Do chính tôi còn chưa rõ đám thuộc hạ bị tôi hack não bằng Charm Ray có thắng đám còn lại của Imsh hay không! Charm Ray chỉ hiệu quả trong 1 giờ và tôi đã bỏ lỡ cơ hội nói lời kết dụ hết đám Orc về làng Olzug!

“Ổn mà, ta giải quyết luôn rồi.” Alex cất điện thoại rồi trả lời.

“…Huh?” tôi ngỡ ngàng giây lát để ráng tiếp nhận thông tin.”Bằng cách nào?”

“Kêu Eve đem cả con nhỏ Warchief kia tới nói chuyện, xong.” Anh ta giải đáp thắc mắc của tôi.”Giờ ngươi tới đính chính đám đó nữa là coi như đâu ra đó hết.”

“Ra vậy…”

Tôi choáng ngợp giây lát khi thấy vấn đề mà tôi phải dùng hết toàn bộ sức mạnh, toàn bộ trí tuệ, thậm chí là mạng sống bản thân song vẫn không hoàn toàn xong nhiệm vụ. Ấy vậy mà một lần nữa, Alex đã nhẹ nhàng giải quyết chúng, có lẽ vì sự cách biệt khả năng giữa tôi và anh ta vẫn quá lớn sau tất cả.

“Giờ tỉnh rồi thì làm gì nên làm đi, trừ phi ngươi đủ lười để nằm một đống.” Alex nhắc nhở . “Ví dụ như cho mèo ăn chẳng hạn.”

“Cho mèo ăn?” Tôi ngớ ra giây lát chưa hiểu ý anh ta, bởi tôi đâu có nuôi thú cưng nào?

“Ngươi cho mèo ăn suốt để ghi điểm nó hoặc để nuôi béo để thịt mà nhể?” Alex nhíu một bên mày có vẻ khó chịu.

“À, ý anh là Iro á!?”

Tôi sực tỉnh nhận ra thứ anh ta ám chỉ mà vội đứng dậy. Alex vốn hành hạ Iro để khiến gây áp lực cô ấy như một kẻ xấu và giúp tôi dễ tiếp xúc cô nàng báo hơn.

“Giọng Han! Có phải Han tỉnh lại rồi không!”

Giọng Iro vang lên. Nhìn ra bên ngoài nhờ tầm nhìn gần như trong suốt từ bên trong Tiny Hut, tôi thấy nữ báo Barbarian đó đang đứng sát bức tường ráng nhìn vào. Cô ấy dùng tay mò mẫm xung quanh để đẩy hay kéo, cứ như một con mèo đang mò mẫm tìm đường vào một tấm kính. Alex bước ra khỏi cái lều làm từ ma thuật, bức tường xung quanh biến mất và khiến Iro ngã nhào về phía trước!

“Iro!”

Tôi tính đưa tay tới đỡ nhưng quá chậm không với tới kịp. Thay vì bị ngã đạp mặt xuống đất, Iro lại nhẹ nhàng đáp đất bằng hai tay trước rồi bật dậy ngay lập tức.

“Han ổn chứ!? Có bị đau ở đâu hay thấy khó chịu gì không!?”

Iro đi lại đặt hai tay lên vai tôi mà hỏi tới tấp cùng gương mặt vẫn đầy lo lắng. Từ đôi mắt căng ra nhìn nháo nhác khắp người tôi rồi nhìn thẳng mặt, thậm chí đuôi báo cô ấy thì cong xuống cùng đôi tai nghiêng về hai bên!

[Tôi ổn mà.] Tôi trả lời lập tức để trấn an.

“Thật vậy sao?” Cô ấy hỏi lần nữa để xác nhận.

[Uh… tất nhiên, chỉ hơi mệt chút thôi, do tôi mới ngủ dậy...] Tôi cười có chút gượng gạo đáp.

“Phew, thế thì tốt rồi.” Iro thở phào, song ngay sau đó cô ấy cúi gầm cùng đôi tai báo ũ rũ hơi cụp xuống.

“Tôi thật sự không biết phải làm gì khi Han bị ngất đi cả, xin lỗi… may là Eve tới mà đưa Han đến chỗ gã Alex chữa trị. Thấy Han không tỉnh lại suốt một ngày trời khiến tôi sợ Han sẽ không tỉnh lại. Nhưng giờ tôi có thể yên tâm rồi.”

[Đừng nói vậy, Iro đã kiệt gánh cả trận chiến tới sức rồi mà. Chưa kể… cô còn lo sự an toàn của tôi thì thật sự tôi vừa an an tâm và cảm kích lắm.] Tôi ráng dùng hết 13 điểm trí tuệ (int) của mình để nói lời tốt nhất.

“Han… thấy biết ơn tôi sao?” Iro dựng tai lên và tròn mắt nhìn tôi.

[Tất nhiên, Iro là chiến binh, không phải một spellcaster. Và… Iro đã làm tốt vai trò của mình trong nhiệm vụ này...] Tôi ráng giữ bình tĩnh để lý giải cho cô ấy cũng như ráng giữ một nụ cười thân thiện. [Tình trạng tôi mắc phải là do ma thuật, lĩnh vực mà Iro không chuyên… thế nên bắt Iro giải quyết được thì là quá vô lý.]

“Vậy là… tôi dã làm tốt, phải chứ?” Nữ báo ấy nhìn tôi hồi hợp tới độ đuôi cong lại.

[Phải, Iro là một người đồng đội rất tuyệt mà tôi kết giao được. Dù tình cảnh chúng ta có hơi kỳ lạ chút...]

Tôi trả lời một cách vụng về. Bởi dù là đồng đội, tôi vẫn không quên bản thân mình là lý do khiến cô ấy thành tù nhận kiếm luôn nô lệ của Alex. Thành thử ra nó khiến tôi không khỏi cảm thấy kỳ quặc phần nào khi ráng thân thiết với cô ấy, sau cùng thì đây là do anh chàng Artisan đó sắp đặt cho.

“Nếu Han thấy ổn thì tốt rồi…”

Biểu cảm Iro trở nên thư giãn hơn khi nghe lời giải thích của tôi. Đôi tai báo của cô ấy dựng trở lại cũng như đuôi đã ngoe nguẩy lại bình thường. Không rõ tôi nhìn có đúng hay không, trên khuôn mặt cô nàng báo Barbarian ấy là một nụ cười nhẹ thoảng qua.

“Sao thế Han?” Cô ấy sau khi nhìn hướng khác giây lát rồi nhìn tôi mà hỏi.

[À… không có gì…] Tôi lảng tránh câu trả lời, vì vừa có chút bối rối kèm theo cảm giác tội lỗi hơn.

“Phải rồi, Han nằm ngủ cả một ngày trời nên chắc đói lắm.”

Grooowl

Bụng tôi lên tiếng biểu tình, kéo theo đó là bắt đầu choáng váng. Có lẽ đúng là cả một ngày trời không ăn khiến người tôi mệt khủng khiếp, chưa kể họng cũng thấy khô khốc. Iro liền kéo tay tôi đi một đoạn, hai người bọn tôi tới bên cạnh một con Kangaroo đang bị trói tay chân vào gốc cây.

“Đợi chút nhé, do cần để thịt tươi nên tôi cần để nó sống tới lúc này.” Iro nói trong khi một con dao tự xuất hiện trong lòng bàn tay.

[Cảm ơn nhưng…] Tôi do dự đáp trong khi tạo ra thử quả trứng luộc trong tay kiểm tra, may mắn là con mắt Beholder vẫn hoạt động.[Chắc để nó cho làng Olzug đi.]

Tôi biết ơn lòng thành từ Iro, song tôi có thể tạo đồ ăn nên không nhất thiết phải giết động vật để lấy thịt. Và thả con chuột túi đó đi thì phụ lòng cô nàng báo này, thế nên cách ổn nhất mình nghĩ ra là giao cho đám thuộc hạ Orc.

“Vậy… Han dự tính ăn gì?” Iro cụp một bên tai và nghiêng đầu thắc mắc.

[Iro muốn ăn gì?] Tôi hỏi như một đầu bếp hỏi khách, cùng lúc đó tôi đưa trái trứng luộc phủ muối tiêu cho nữ báo.

“Bất cứ món thịt và món ngọt ngọt!” Iro trả lời lập tức với đôi tai báo dựng lên và mắt như sáng lên. Cùng lúc đó, cô ấy nhanh chóng nhận trái trứng tôi đưa.”Um… trái trứng này cũng ngon thật!”

Ngay lập tức, tôi tạo ra món burger gà hai tầng kẹp phô mai và rau diếp, đi cùng một trái dừa mọng nước đã gọt sẵn phần miệng. Còn phần tôi thì làm tạo hẵng tô bún bò huế để ăn cho ấm người cho hợp cái mùa thu se lạnh.

“Trái gì thế?” Iro nhìn tò mò trái dừa, thứ mà chủ yếu chỉ ở Châu Á.

[Dừa đấy, uống và ăn phần trong thôi, vỏ bằng gỗ.] tôi nói trong khi ngồi xuống đất mà gắp bún và đồ ăn bằng đũa gỗ mới tạo ra mà xơi.

“Món Hans ăn là gì vậy?” Nữ báo Barbarian ấy nhìn tô bún bò của tôi mà tò mò.

[Iro muốn thử cũng được, nhưng báo trước nó nóng và có thể làm cay lưỡi nếuk hông quen.] Tôi cảnh báo nhẹ khi đoán rằng cô ấy không ăn vị cay trước kia.

“Vậy chắc không cần đâu, munch.”

Iro trả lời lặp tức rồi ngon lành gặm cái burger. Thấy cô ấy ăn ngon lành vậy nên tôi cũng bắt đầu tận hưởng hương vị bún bò cũng như thỏa mãn cơn đói. Dù nó ngon thật nhưng mà… Sabata sao mãi không thấy đâu vậy?

“Không phiền nói chuyện với ta giây lát trong lúc dùng bữa sáng chứ?”

Alex tới đứng ngay cạnh tôi mà hỏi. Thế nhưng thứ khiên tôi hơi ngạc nhiên là giọng điệu không chút bông đùa, ánh mắt thì lại nghiêm nghị tới lạ thường.

“Uhm…” tôi trả lời vì e dè vì không rõ mục đích đối phương.

“Hiếm khi ngươi không gọi punching ghost ra thật đấy.” Alex ngồi xuống đất mà bắt đầu hỏi. “Hay là có chuyện gì rồi?”

“Thật sự thì… tôi không gọi Sabata ra được, thậm chí cũng không nghe nổi.” Tôi kể tình cảnh mà tôi và Spirit hiệp sĩ đang mắc phải.

“Kể ta nghe chuyện gì đã xảy ra lúc hồn ngươi bị tách ra.”

Alex hỏi thêm. Tôi lập tức kể đầy đủ nhất có thể những đã xảy ra ở Abyss mà tôi trải qua. Từ việc tôi bị ma thuật nào đó kéo tới Abyss, một mình chiến đấu Imsh The Brute, hiện tượng lạ xảy ra khi tôi chiến đấu.

“Hm… đừng lo, ngươi chỉ kiệt sức vì tự dưng xài Smite (trừng phạt) như đám Paladin trong khi bản thân méo có năng lực đó nên Spirit của ngươi kiệt sức thôi.” Alex nhún vai mà giải thích một cách điềm tĩnh. ”Cứ để tên punching ghost đó nghỉ phép một thời gian thì hắn sẽ tự khắc tỉnh lại thôi.”

“Ra vậy…”

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết bản thân chưa mất cộng sự đáng tin cậy ấy. Tôi đã rất hoang mang khi ất đi Sabata, Spirit tượng tương cho sức mạnh và niềm tự hào của tôi. Mất đi tên đó thật sự không khác gì tôi mất đi tay chân của mình cả.

“Phải rồi, tiện hỏi về Iro…” Tôi bất chợt nhớ ra vấn thứ liên quan trong cuộc chiến của Tanarukk. “Sao lúc Iro bị điều khiền bởi Tanarukk, cái vòng cổ nguyền rủa không hoạt động để ngăn cô ấy vậy?”

“Chắc do con mèo đó éo có ý định giết hay làm hại ngươi nên lời nguyền éo hoạt động.” Alex đưa ra lời giải thích kèm một nụ cười nhếch mép.”Cần ta yểm thêm lời nguyền xịn hơn không?”

“À, không cần đâu, tôi chỉ thắc mắc thôi!” Tôi lập tức từ chối lời đề nghị đó, bởi tôi không muốn làm khó Iro hơn nữa.

“Phải rồi, thứ ngươi chơi gọi là sublagame mà rủ rê ta không phải một trò chơi game đâu.” Alex quay trở lại khuôn mặt nghiêm nghị mà nói tin sốc.

“…Huh?” Tôi khựng cả đũa lại khi nghe điều đó.

“Nó là một dạng magic tool liên kết với thứ gì đó, một nơi nào đó và được điều khiển dưới dạng app game.” Alex đưa ra những gì anh ta tìm hiểu được.” Cảm thấy thế nào khi có một magic tool gần đến mình như thế?”

“Nó… thật bất ngờ…”

Tôi đơ ra giây lát để ráng tiệp nhận thông tin này. Việc một game lại là một thứ ma thuật liên kết chiều không gian khác thì quả là ngoài sức tưởng tượng. Nếu đúng như Alex nói, thế giới bên trong game đó không phải là ảo mộng mà là một thực tại khác, một thế giới khác! Nếu thế giới đó là sự thật vậy thì…

“Hohoh… coi bộ có thứ gì trong game đó khiến ngươi cười toe toét đến thể à?” Alex nhếch một bên mép mà liếc nhìn tôi.

“Uh…um…” tôi giật mình khi anh ta chợt nói trúng tim đen của tôi.

“Hmhmhm, thành thật mà nói đây cũng là phát kiến thú vị, có thêm nơi để ta buôn bán phòng thế giới này toang.” Anh ta cười khúc khích khi nói ý tưởng nghĩ ra.” Mà ngươi có ý định gì khi rủ ta chơi game này vậy?”

“Tôi…” Bị hỏi ngay trúng mục đích, tôi đoán anh ta đã phần nào nhận ra lý do nên có lẽ giấu giếm cũng không ích gì.

“Có thứ gì ở nơi đó ngươi muốn lấy hay điều gì đó làm ngươi muốn đến?” Alex đưa ra nhận định gần như bao hàm cả mong muốn của tôi.

“Quả là vậy… tôi thật sự muốn đến được thế giới đó…”

Tôi chậm rãi song ráng lấy hết can đảm của mình để nói ra mong muốn mà tôi ấp ủ. Đó là một hy vọng tưởng chừng đã vô vọng, một lời hứa mà gần như tôi không có cách chi thực hiện được. Một lần nữa, tôi đã vừa đủ may mắn để tìm được thế giới đó, nơi tôi đã gặp được người thay đổi quan điểm sống của tôi. Vì lẽ đó, nếu có thể thì tôi sẽ làm hết sức để tìm được đường đến nơi đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK