• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Coi bộ ngươi nổi tiếng thật đấy.”

“…Hả?”

Ngay khi tôi trở về đến nhà ở thế giới khác, ngay khi mới thấy Alex đang mài gì đó như nhẫn vàng ngay trong phòng khách. Thay vì chào hỏi thì anh chàng Artisan đó lại nhận xét ngay khi tôi vào trong nhà. Căn nhà của tôi vốn đầy bụi bậm và bốc mùi, cũ kỹ như nhà hoang mà giờ đây nó sạch sẽ và đồ dùng đều trong như mới. Không biết có phải do anh ta xài spell như Prestidigitation (ảo thuật), Mending (sửa chữa) hay Unseen Servant không?

“Sao ngươi biết lẹ thế, phù thủy?” Sabata thoát ra khỏi người tôi mà hỏi, xem ra nắm rõ tình hình lẹ hơn tôi.

“Đăng đầy trên mạng đấy thôi.”

Alex giơ điện thoại ra, tôi có thể thấy trên trang Facebook nổi lên clip từ tôi và gã Spirit quẩy tung nóc với Beholder Zombie cùng những cảnh sát. Tôi không thể tin là tình cảnh nguy hiểm lúc đó mà vẫn còn có người ráng đi bu vào chụp ảnh hay quay clip thay vì lo chạy đi lánh nạn. Tôi đoán là khi nơi này quá yên bình và người dân quá tò mò mà thành ra như thế.

“Ohoho, xem ra danh tiếng chúng ta bắt đầu nổi lên rồi ~.” Sabata khoanh tay lại mà cười hả hê trước chiến công đó.

“Vậy hai người thật sự hạ được con Beholder Zombie đó à?” Alex hỏi như thể biết rõ cả kẻ thù mà bọn tôi mới phải bán mạng chiến đấu.

“Phải…” tôi nói rồi im lặng giây lát.”thế nhưng, không có những cảnh sát viên dũng cảm thì tôi cũng khó mà thắng nổi con quái vật đó.”

“Hmhmhm, cũng biết vị trí của bản thân đấy, kẻ tầm thường.” Alex cười khúc khích.”Dù sao thì ta cũng chúc mừng kỳ công của ngươi, làm tốt lắm.“

“Ta mà lại ~.” Sabata ưỡn ngực đầy tự hào.

“Tiện đây thì ngươi nên tránh để bọn chúng biết quá nhiều về ngươi.” Anh ta nhắc nhở.”Lũ vô năng, kẻ mưu mô có thể sẽ khiến ngươi gặp kha khá phiền phức.”

“Tôi hiểu rồi.”

Tôi cũng mừng khi nghe được lời khen dù châm chọc của Alex, đồng thời cũng cảm thấy trực giác bản thân đã đúng khi tránh những người bên thế giới khác. Theo logic trong mấy film siêu anh hùng thì bị biết danh tính sẽ khiến cho gia đình, người thân hay thậm chí người quen bị liên lụy bởi kẻ xấu. Xem ra tôi lẫn Sabata đã ra quyết định đúng đắn khi đeo mặt nạ lúc đi ra tay hành hiệp, giúp tôi tránh được những mối nguy họa tiềm tàng trong tương lai!

“Vậy ngươi có đem thứ gì từ cái xác Beholder đó không?” Alex hỏi trong khi tay vẫn đang cầm cái nhẫn mài bằng bánh xe mài.

“Ah phải!” nnghe câu hỏi đó, tôi liền đặt Bag of Holding xuống đất rồi lấy ra mớ mắt của Beholder.”Tôi đã thu thập được mớ này, liệu nó có được giá không?”

Artisan đó ngưng mài cái nhẫn rồi cầm mấy con mắt của quái vật tôi đem về. Anh ta nhìn săm soi kỹ như kiểm tra đá quý một lúc rồi cười.

“Tốt, dù chỉ còn 4 con mắt là còn tươi và hoạt động tốt.” Alex mỉm cười.” Ta sẽ mua lại mớ này, ngươi muốn trao đổi gì nào? Tiền hay sức mạnh?”

“Eh?”

Bỗng dưng Alex lại đi hỏi ý kiến tôi về việc trao đổi kỳ lạ. Tiền hay sức mạnh sao? Đúng là tôi rất cần tiền, thế nhưng bên cạnh đó, trận chiến vô cùng chật vật ngày hôm nay với Beholder Zombie, tôi biết rằng mình vẫn còn quá hạn chế.

“Ngươi còn phải hỏi sao?” Sabata tạo dáng của lực sĩ thể hình.” Power… I need more power! I need more quantum power (Sức mạnh… ta cần thêm sức mạnh! Ta cần thêm sức mạnh lượng tử)!”

“Đó là lựa chọn sáng suốt.”

Alex cười nhếch mép với vẻ hài lòng. Trước khi tôi có thể kịp đưa ra quyết định gì thì Sabata đã nói rõ điều tôi cần nhất lúc này. Tiền có thể tìm lại được dù có xài hết, thế nhưng mạng sống thì không thể, và thứ duy nhất để đảm bảo giữ được mạng sống lại không gì khác là sức mạnh! Chính xác hơn mà nói, sức mạnh không chỉ là thứ làm nên kỳ tích mà còn là công cụ tiện dụng. Sức mạnh chính là thứ công cụ để giúp tôi làm được rất nhiều thứ cần thiết, từ sống sót, bảo vệ người khác, chiến đâu quái vật, và cuối cùng không kém quan trọng là kiếm tiền!

“Vậy ngươi cũng chọn như hắn?” Alex nhìn sang tôi hỏi.

“…Phải,” tôi gật đầu sau giây lát phân vân.”Xin hãy giúp tôi mạnh hơn, Alex!”

“Tốt, có chí khí lắm, kẻ tầm thường.” anh ta xoa cằm có vẻ ưng với câu trả lời đó.

“Vậy… liệu tôi có tốn phí hay gì không?” tôi chợt do dự khi nhớ ra Artisan này không làm việc miễn phí.

“Hmhmhm.” Alex bỗng dưng cười rồi lôi ra một trái Goodberry xanh và một viên thuốc đỏ.”Chọn viên xanh nếu ngươi muốn phần thưởng là tiền, viên đỏ nếu ngươi muốn sức mạnh.”

“…Tôi cảm thấy dejavu.” Nhìn hai thứ trên hai tay Alex mà tôi nhận xét.

“Meme thôi mà, quan tâm chi.” Alex nhún vai.” Sao nào, quyết định lẹ lên đi.”

“…”

Nhìn cái cách anh ta yêu cầu khiến tôi có chút lưỡng lự vì lo sợ chẳng biết anh ta sẽ làm việc gì đáng sợ. Kỳ trước anh ta còn tiêm cho tôi thứ thuốc có vẻ nguy hiểm mới có được sức mạnh ma thuật của Aberrant Dragonmark. Thành ra lần này cũng khiến tôi hồi hộp không kém.

“Ngươi tính làm trò mờ ám gì đó, phù thủy?” Sabata hoài nghi mà hỏi. “Và nó có nguy hiểm không đó?”

“Không nguy hiểm, không rủi ro thì không đạt được gì cả.” Alex quăng ánh nhìn coi thường mà cười đểu. ”Không lẽ ngươi nhát thế sao, kẻ tầm thường và punch ghost?”

Anh ta nói lời xem thường nhưng xem chừng để kích động tôi chịu chơi liều hơn. Tất nhiên là tôi lo sợ, thế nhưng mong muốn của tôi lớn hơn. Chưa kể tôi tin tưởng Artisan này nên cũng sẵn sàng chấp nhận rủi ro dù không rõ. Ngay lập tức, tôi chọn viên thuốc xanh rồi nuốt liền để tránh suy nghĩ à do dự quá lâu.

“…Sao ta thấy choáng váng?”

Sabata ôm đầu thắc mắc, còn tôi thì đột ngột ngã ra đất rồi mọi thứ tối sầm, không còn cảm nhận được âm thanh hay xúc giác nào nữa.

--- ---

“…”

Tôi cảm thấy đầu trống rỗng, cảm giác mơ màng, suy nghĩ không được tập trung. Tôi như thể đang nằm trên thứ gì đó êm êm như giường, thế nhưng tôi không thể thấy gì xung quanh ngoài màu đen.

“Sudden Awakening (thức tỉnh đột ngột).”

“Huh!?”

Một cách bất chợt, tiếng nói như thể từ spell vang lên, cơn mệt đeo bám tôi đột ngột chấm dứt và tôi nhẹ nhàng ngồi dậy được với cơ thể đã khôi phục lại sức lực!

“Ugh… ngươi mới làm gì thế hả phù thủy!?”

Sabata phàn nàn. Vài giây tiếp theo, gã hiệp sĩ kéo tấm vải gì đó che mắt tôi, giúp tầm nhìn tôi xung quanh đã khôi phục.Cùng lúc đó, mắt tôi nhìn xung quanh và thấy mọi thứ rõ hơn, sắc nét hơn trước kia nhiều. Thậm chí, dù trời đã tắt nắng nhưng tôi vẫn nhìn rất rõ trong tối nhưng ở quá xa thì nó vẫn tối thui. Do vốn luôn bị cận thị và nhiều khi tôi phải dùng kính sát tròng, thế nhưng giờ đây có thể nhìn rõ mà không cần đến kính thì quả là lạ.

“… Chuyện gì đã diễn ra thế?”

Tôi nhìn Alex tràn đầy thắc mắc. Thay vì trả lời, anh ta đưa tôi một cọc tiền $100 hơi bị dày.

“Số tiền này là sao???” Tôi cầm rồi nhìn Alex mà bối rối không hiểu nỗi.

“ $25000,” Artisan đó quay lại mài đá quý rồi nói tiếp.“Số tiền dư sau khi trừ chi phí phẫu thuật thay thế mắt $5000 và bán đi hai con mắt chất lượng kém của ngươi.”

“…Thay thế? Bán mắt??” tôi đơ người ra ngay khi anh ta nói chuyện nghe đến khó tin.

“Phải,” Alex nhún vai. “Tuy tốn hơn 1 giờ của ta, nhưng đổi lại được $5000 và chỉ tốn có duy nhất một spell mức 1 thôi thì cũng đáng.”

Tôi bối rối khi nghe anh ta nói điều đó, tôi vào phòng mình rồi soi gương, tôi chợt thấy đôi mắt đen của mình đã bị thay thế bằng đôi mắt hai màu. Tôi nhìn sang Sabata với ánh nhìn cũng đầy hoài nghi và bối rối.

“…Lúc ngươi bất tỉnh, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nốt…” Sabata xoa trán khó chịu.” Xem chừng ngươi đã bị gã phù thủy đánh thuốc mê rồi đem ngươi đi phẫu thuật…”

Người cộng sự nói thế, tôi chỉ có thể lặng lẽ ráng chấp nhận sự thật đó. Cảm giác mà tôi rơi vào tình cảnh không thể phòng bị, không thể tự bảo vệ và mơ hồ đó khiến tôi hiểu phần nào cảm giác những người bị cướp nội tạng. Cảm giác thật đáng sợ làm sao, dù rằng là Alex chỉ cấy ghép mắt mới cho tôi thay vì cướp đi nó. Cảm giác bị tước đi ánh sáng khiến tôi thật sự khiếp hãi, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì nữa, không thể chơi game và rồi thành người tàn phế…

“Sao thế? Không vui với món quà mới sao?” Alex thấy tôi đi ra mà hỏi.

“Dù ngươi không làm gì sai nhưng thật sự ta khó mà chịu nổi cái cách cư xử của ngươi đấy, phù thủy!” Sabata tức giận nắm chặt tay mà lườm.

“Sao phải quan tâm cách thức khi chỉ cần đạt kết quả như ý?” Artisan đó phản bác lại ngay sau khi gắn xong viên đá quý lên cái nhẫn vàng.

“Ngươi!”

Sabata đó không kìm được cơn giận mà lao đến. Ngay lập tức, tôi kêu lên can thiệp ngay khi Spirit hiệp sĩ ấy vung nắm đấm trúng vào mặt Alex. Dù đúng rằng tôi thật sự không thích cách làm việc đó của Alex, thế nhưng sau cùng thì anh ta không làm hại tôi. Thêm nữa đây là phần thưởng, dù cho không thích cách được nhận thì tôi cũng không thể đi chỉ trích anh ta chỉ vì đơn giản là nó không hợp ý tôi dù hiệu quả.

“Grrrr!”

Đứng trước Sabata đang giơ nắm đấm một cô gái mặt bộ đồ bó tương tự Eve tự đâu nhảy ra. Cô gái đó vóc dáng người khá nhỏ nhắn, nhìn có vẻ trẻ hơn tôi vài tuổi cùng mái tóc đen dài cột hai bên. Cô ta đứng phía trước Alex và gầm gừ bọn tôi, xem chừng cô ta có thể thấy hay cảm nhận được sự hiện diện của gã Spirit nên mới trông thù địch như thế!

“Tránh ra tiểu thư, đây là chuyện giữa đàn ông với đàn ông!” Sabata hạ tay xuống rồi lên tiếng thuyết phục, bất chấp chưa rõ đối phương nghe được hay không.

“Grah!” cô ta gầm gừ với ánh nhìn hướng về gã hiệp sĩ như một câu trả lời.

“…Cô gái này là?” tôi hỏi Alex.

“Con bé là tác phẩm thứ VIII của ta, một Steel Defender (hộ vệ thép), robot YHI.”

Alex mỉm cười rồi xoa đầu một cách thân thiện với YHI. Cô gái được giới thiệu lại robot đó mỉm cười thích thú cử chỉ của người tạo ra trông cứ như chú cún. Theo minh biết Steel Defender là tạo vật của Artisan và trung thành với chủ, dù trí thông minh (intelligence) không cao, nhưng sáng suốt (wisdom) không thua gì con người. Vì lý lẽ đó, YHI không đủ khả năng nói chuyện, song vẫn hiểu được những gì chủ nói.

“Tch, dù không ưa ngươi nhưng quả nhiên ngươi đúng là nghệ nhân với gu thẩm mỹ rất tuyệt!” Sabata bình luận sau cái tặc lưỡi.

“I know, right? (ta biết mà, phải không)”Alex cười đắc ý.”Thiên tài như ta thì làm được thế này là hiển nhiên mà ~.”

“Uhm uhm ~.” YHI cười mà trả lời bằng âm thanh như thể đồng ý.

“Hmph, vì nụ cười của tiểu thư Yhi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này, phù thủy.”

Spirit đó bình tĩnh lại mà quả quyết. Gã thu lại nắm đấm của mình lại rồi khoanh tay với sự điềm tĩnh. Tôi đoán là cả chính mình cũng không nên quá kích động quá mức cần.

“Cơ mà… anh dùng spell nên mắt tôi sau khi thay thế được hồi phục nhanh vậy?” tôi hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi hỏi.

“Ta để ngươi ngủ khoảng một giờ rồi mới đánh thức ngươi dậy đó thôi.”

Alex nhìn chăm chú chiếc nhẫn vàng mới hoàn thành xong rồi bỏ vào Bag of Holding. Xem ra anh ta tận dụng cơ chế hồi phục sau khi nghỉ ngơi của tôi để khôi phục cả mắt. Thêm nữa anh ta cũng không muốn tôi lãng phí thời gian nên mới dùng hẵng cả spell để đánh thức.

“Mà anh thay mắt tôi để có sức mạnh… có phải cái này giúp để cải thiện tầm nhìn trong đêm và nhìn rõ hơn?” tôi nhìn ngó xung quanh rồi hỏi.

“Hah, ta trao cho ngươi sức mạnh, thứ lớn hơn cặp Night Goggle (kính nhìn đêm) nhiều.” Alex lôi ra một trái Goodberry rồi ăn.”Không thấy con mắt mới trông quen thuộc thế nào à, kẻ tầm thường?”

Nghe Alex nói vậy, tôi ráng thử nhớ xem có cái gì mà liên quan cặp mắt tím và vàng này. Dù tôi đã vắt óc nghĩ cũng khó ra câu trả lời.

“Gợi ý, món quà này là thành quả ngươi kiếm được luôn.” Alex đưa tôi manh mối trong khi lấy tách cafe lơ lửng giữa không trung rồi uống.

“…Khoan, không lẽ ý anh… cặp mắt này là…”

Mặt tôi tái đi khi nhận ra cặp mắt này của mình không phải thứ thuộc về con người lẫn động vật, thậm chí là thứ nằm ngoài tầm hiểu biết nhân loại! Cặp mắt này thuộc một thứ đáng sợ nằm bên ngoài vũ trụ, từ một trong số những loài Aberration (khác thường) - những sinh vật ngoài hành tinh và phi tự nhiên!

“Phải,” Artisan đó nở nụ cười gian manh “Hiện giờ ngươi thấy trong người thế nào?”

“… Ugh!”

Tôi định thần lại để thử cảm nhận tình trạng bản thân. Một cách nào đó, tôi thấy cơn đau đầu bật chợt xuất hiện, nó truyền từ đôi mắt rồi kéo theo suốt khắp nửa vùng trên đầu tôi!

“Cái này… tác dụng phụ gì à!?” Sabata cũng ôm đầu khó chịu mà hỏi

“Hm… có lẽ sẽ mất một thời gian để ngươi thích ứng với cặp mắt của Beholder.” Alex thở dài nói.”Chịu khó chút đi, và rồi ngươi sẽ thấy cơn đau này là cái giá quá bèo cho thứ ngươi có.”

“Không có… cách nào giảm đau sao!?” tôi cắn răng chịu cơn đau mà thở nặng nhọc.

“Thuốc giảm đau cũng được thôi,” Alex uống tách café trong khi nựng má YHI mà nói tiếp.”Nhưng ngươi không chịu được nó thì thiệt thòi nhiều lắm, cũng như không trui rèn được tinh thần và khả năng chịu đựng của bản thân.”

Tôi khụy xuống, tay dựa vào tườn, tôi cắn rặng chịu đựng cơn đau đầu để không đi la hét, mặc cho cơn đau như búa bổ.

“Ugh… trong khi chúng ta đang đau đớn tại đây mà gã phù thủy đi nựng tiểu thư YHI…” Sabata ức chế vung nắm đấm xuống đất song không đập lủng rồi quát lên.” THẬT ĐÁNG GHEN TỊ!”

Tên Spirit hiệp sĩ này bộ méo có gì ngoài việc cứ khoái nói đúng mà còn nói to sao…

“Hah…hah…”

“Có lẽ ngươi nên về nhà rồi gọi hôm nay là một ngày đi.”

Alex thấy tôi thở nặng nhọc thế bèn lôi Potion of Other Sides ra và đi kiếm tới cái gương.

“Kh-khoan đã!” tôi vội lên tiếng can anh ta đừng vội dùng 25 đồng vàng.

“Sao thế?” Alex nhíu một bên mày thắc mắc.

“Mỹ nữ dã thú, hiện giờ cô ấy có khỏe không? Đang ở đâu? Ta có thể viếng thăm được không?”

Sabata hỏi thẳng một tràng thay mặt tôi, một kẻ đang bị gặm nhắm bởi cơn đau đầu. Tôi có chút lo lắng vì đã không gặp cô ta sau hai ngày rồi, dù đã được Alex dặn hai ngày tới nữa mới nên đến nhưng tôi thật sự có nhiều thứ cần nói chuyện cô ấy.

“Well, sẽ an toàn cho ngươi hơn nếu gặp con mèo đó vào ngày mốt.” Alex nói rồi lôi một đê, kẹp, búa, cứ như chuẩn bị rèn thứ gì đó.

“Không sao, là một quý ông, ta bất chấp rủi ro để có thể diện kiến mỹ nhân và kết bằng hữu với cô ấy!” Sabata tuyên bố một cách bạo dạng.

“ Hm… ưa mạo hiểm, ta thích thế ~.” Alex cười nhăn răng thích thú.” Ngươi nên học hỏi tên punching ghost này đi, kẻ tầm thường.”

Tôi thở dài não nề khi Alex nói cái sự thật đắng lòng đó, nó đủ khiến tôi quên luôn cái cơn đau đầu hiện giờ.

“Con mèo đó đang ở trong này.”

Alex ra ngoài vườn với mớ dụng cụ rồi lôi ra cái lò rèn mà đánh lửa. Trong khi đó Sabata phải đỡ tôi một bên vai để đi vững trong khi cái đầu vẫn còn đau.

”Thì thầm mật khẩu Open Seasame (vừng ơi mở của ra), ngươi sẽ vào được cái cửa mà ta đã yểm Arcane Lock (khóa thần bí).” Anh ta hướng dẫn trong khi bắt đầu rèn.

“Tôi… hiểu rồi.” tôi chịu đựng cơn đau rồi bắt đầu giải phóng spell và lấy ra ghi chú.”Comprerehand Languange.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK