Thuốc vừa chạm vào da thịt vốn đã rất đau rát, và đương nhiên rằng không ai có thể ngủ khi cảm nhận cơn đau ấy. Giở vờ ngủ say, cô rõ tiếng bà thút thít, bà khóc rồi!
Ngày qua ngày, Dịch Dao dần trở thành từng thớ thịt trên người bà, còn đối với Dịch Dao, hình ảnh bà chiếm trọn trái tim cô rồi. Chỉ cần tan học, cô sẽ cùng đám người Nhược Nhai, Thẩm Phù và Lý Tự Bách về nhà, mỗi ngày họ đều ghé quán rượu của bà để phụ giúp.
- 'Muốn ăn thịt nướng quá đi', ngồi canh chừng thịt trên bếp nướng, Thẩm Phù nuốt nước bọt.
Vừa hì hục dưới bếp, cô cười hạnh phúc, và chưa bao giờ cô trải qua loại cảm giác này, nó thật sự rất khó tả!
Đến khi ăn xong, Thẩm Phù lại lăn ra ghế.
- Bụng sắp bể ra rồi nè, haha.
- 'Đừng đùa nữa, chúng ta về nhà thôi', kéo tay Thẩm Phù, Nhược Nhai ôn tồn.
Dịch Dao vừa cầm mớ chén dĩa trên tay, vừa nhìn họ, cô vừa cười. Thẩm Phù béo này có lẽ cả đời chỉ nghe theo lệnh của Nhược Nhai thôi.
- Cậu cười gì đấy?
- 'Còn chưa về à?', cô hỏi.
- Còn chưa dọn xong cơ mà, muốn đuổi tôi rồi sao?
- Tùy cậu vậy, làm nhanh tay xíu đi, ngày mai có bài kiểm tra toán đó.
Chỉ vừa nghe đến đó, Lý Tự Bách liền mang gương mặt ủ rũ, chán đời.
Vừa rửa bát, cô vừa nhìn cậu, có ý đuổi kéo về nhà.
- 'Dịch Dao à...', đưa ánh mắt đáng thương, cậu năn nỉ.
- Eo ôi, cậu làm tôi nôn chết mất.
Đưa ánh mắt đáng thương nhìn cô, cậu nài nỉ.
- Được rồi, giúp cậu là được chứ gì.
Sau khi quán rượu đóng cửa, Lý Tự Bách nán lại đến tận hơn 11 giờ đêm để nghe Dịch Dao giảng bài, đêm đó, cô tức tối, bức xúc, chẳng biết bao lần kiềm chế để không chửi cậu ngốc, đúng là đại ngốc. Lý Tự Bách có lẽ tệ nhất ở môn toán, thường ngày vào lớp chỉ lo ngắm nhìn bầu trời xanh thay vì bảng đen. Có lần cậu kể cô nghe về ước mơ của mình, cậu muốn trở thành một phi công tài giỏi, cậu vỗ ngực đảm bảo rằng mình nhất định sẽ láy máy bay trên trời, còn hứa hẹn đủ điều. Nhưng cậu đâu nhận ra rằng trên con đường theo đuổi ước mơ chưa từng dễ dàng, cũng như bài toán này vậy, lời giải đã trước mặt, ấy vậy mà cậu vẫn không sao hiểu được lý luận của nó.
Ngày nào cũng thế, cứ hễ tan học là họ
lại tụ hợp tại quán rượu, ngày rảnh rỗi, họ cùng nhau ra đầu làng, lên huyện rồi đôi khi còn xuống tỉnh, cốt cũng chỉ để chơi đùa, bởi tuổi 17 cũng chỉ có một lần.
.....
- Dao Dao, cậu muốn gả cho người thế nào?
Đưa mắt nhìn Nhược Nhai, cô né tránh câu hỏi rồi cố gắng bẻ lái vấn đề: 'Cậu? cậu muốn gả cho người sao? như Thẩm Phù à?'
- Dao Dao!
Dịch Dao phô giọng cười trêu ghẹo rồi chạy khắp làng vì Nhược Nhai đang dốc sử đuổi phía sau: 'Mau đứng lại, đứng lại cho tớ'.
Chạy một hồi, cô sắp thở không ra hơi rồi.
- Không chạy, không chạy nữa, muốn làm gì tùy cậu. đam mỹ hài
Tựa lưng vào thân cây to, họ vừa thở vừa cười. Hai má Nhược Nhai đỏ ứng, cô thì thầm thừa nhận bản thân rất thích Thẩm Phù. Đưa mắt nhìn cô, Dao chỉ cười không đáp.
- 'Tớ không thể tưởng tượng nổi bộ dạng của chồng cậu thế nào?', Nhược Nhai ôn tồn.
- Vậy cậu đừng tưởng tượng nữa. Vô ích thôi, tớ chỉ muốn ở cùng bà...suốt đời.
....
Bà Mộng Hoàng cả đời ăn mặc giản dị, bộ đồ bà hay mặc cũng đã mười mấy năm rồi, tủ quần áo cũng chỉ có mỗi 5 bộ, còn đôi dép quai kia cũng mòn tận gót. Hôm qua lên chợ huyện, bà đã bỏ gần số tiền một tuần bán quán mua quần áo và mai đồng phục mới cho Dịch Dao, bà bảo năm sau là cuối cấp, cần ăn mặc đẹp, ra dáng thiếu nữ. Có hôm bà chê tóc cô dài nhưng quá khô, liền không tiếc tiền dẫn cô đến tiệm tóc, còn có lần trên đường đi học về mắc mưa, Dao liền trú lại ở trường, khi trời tạnh hẳn, khi bước ra đến cổng trường, bà đã cầm dù, đứng đợi sẵn ở đó.
Ước muốn lớn nhất đời cô chính là mãi mãi ở tuổi 17, ở trong vòng tay ấm và tình yêu thương của bà, bà không nhiều tiền như bố, nhưng thứ bà đã cho, con trai bà chưa từng làm được.
Là người ghét rườm rà nên bà chưa từng nghĩ đến tham gia bảo hiểm nhân thọ hay hội người già, nhưng từ khi có cô, bà liền đăng ký, và số tiền bà dành dụm cũng để dưới tên Mộng Lý Dịch Dao.