Tống Tử Kỳ ngồi trên giường bệnh, Lý Tự Bách thì ngồi yên trên ghế dài, tất thảy họ điều đang dán mắt về phía cô.
Đánh hơi được điều không ổn, Dao liền chuyển hướng sang Hoa Hoa với hy vọng khiến bầu không khí trở nên rộn ràng hơn.
- Hoa Hoa cũng đến thăm chú Tử Kỳ à? Mau lại đây nào, dì có kẹo này.
Hạ thấp thân người, cô khụy nhẹ gối, dang rộng hai tay.
Hoa Hoa liền nhảy vọt khỏi lòng Nhược Nhai, chạy đến bên cô rồi vội nhận lấy cây kẹo mút.
Ôm qua cổ cô, con bé hỏi.
- Dì Dao, dì có khỏe không?
- Dì rất khỏe, con có khỏe không?
Hoa Hoa cười hở lộ những chiếc răng nhỏ xíu rồi bỗng đưa tay sờ má cô, khẽ gật đầu.
- Dì Dao thật xinh đẹp, mẹ nhỉ?
Câu nói bất chợt một cách thật lòng của đứa trẻ hai tuổi khiến căn phòng dần có sung khí. Lý Tự Bách mang gương mặt nhăn nhó cũng cười khì. Anh lén đưa mắt nhìn Dịch Dao rồi lại vội liếc qua cửa sổ.
- Các cậu làm sao vậy, sao không ai nói gì hết?
Nhược Nhai bế con gái từ tay Dịch Dao đặt vào chỗ Thẩm Phù rồi nhanh chân kéo cô ra ngoài.
Thì thầm to nhỏ, Nhược Nhai trách.
- Cậu kết hôn mà cũng không kể tớ biết.
- Định khi Tử Kỳ xuất viện thì sẽ nói cho các cậu biết. Thế nào? cậu định ngăn cản à?
Vội lắc đầu, Nhược Nhai liền khẽ chạm vào tay cô.
- Chỉ có Tống Tử Kỳ mới chịu được tính nết của cậu. Tớ còn cảm ơn trời phật vì anh ta chịu hốt cậu đấy.
.....
Đêm khuya, nhân lúc Tống Tử Kỳ ngủ say, Dao lọ mọ trong bóng tối để lấy ra lọ thuốc nhỏ từ túi xách.
Cô vừa hớp xong ngụp nước thì từ phía giường bệnh lại phát ra tiếng động.
- Em lại uống thuốc an thần?
Tốc chăn ngồi bật dậy, Tống Tử Kỳ liền xỏ dép, tiến về phía cô.
Ly nước cô cầm trên tay bất ngờ rơi xuống sàn. Mãnh vỡ thủy tinh rơi tung tóe khiến Dao vô thức lùi lại, nét mặt sợ hãi.
- 'Là vitamin', cô vội mở lời.
Tống Tử Kỳ không đáp, anh liếc nhìn cô rồi nhanh tay giành lấy lọ thuốc. Trong nháy mắt đã cho tất cả thuốc viên vào miệng.
- Anh điên rồi à?!
Vội ghì anh thật chặt, cô hớt hãi tìm thuốc trong miệng rồi dùng tay trần móc chúng ra.
Tống Tử Kỳ vốn không nuốt xuống dạ dày, anh chỉ ngậm hờ đấy. Khẽ nhau mày nhìn cô, anh cầm lọ thuốc "vitamin" trên tay, lên giọng.
- Là vitamin mà, em để dành một mình uống vậy à?
Tống Tử Kỳ sau đó im lặng, anh muốn cô nói sự thật.
- 'Vì em sợ mình không thể mang thai', nhắm nghiền hai mắt, cô gục mặt xuống nền.
- Hai năm trước em phát hiện mình bị u nan buồng trứng, lúc, lúc đó vì không có thời gian nên không điều trị, cũng không tiện nói anh biết....
- Em,...
Cô vội nhìn Tống Tử Kỳ, không để anh tiếp lời.
- Em biết anh thích con ních nên sẽ tốt hơn nếu anh có con của chính mình.
Vỗ ngực, cô khẳng định chắc nịch.
- Em là bác sĩ nên anh không cần lo, bệnh của em không nghiêm trọng, chỉ cần điều trị là sẽ khỏi thôi.
Lộ nét mặt xúc động, Tống Tử Kỳ thiết nghĩ mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian. Ôm chầm cô vào lòng, anh nâng niu rồi khẽ hôn nhẹ lên mái tóc.
- Cảm ơn em...
Lần tay xuống cằm, anh nhẹ nhàng nâng mặt, nhẹ nhàng hôn. Rồi bỗng, anh ép cô vào tường, nụ hôn của anh ngày càng mãnh liệt, và vẫn là cái tay hư ấy, anh sờ mó sắp người.
Dao đột nhiên vỗ mạnh vai anh khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Tống Tử Kỳ đưa mắt nhìn ra, bởi ánh đèn ngoài hành lang quá sáng nên bóng dáng người đó chỉ có một mảng đen.
Cô vội tiến đến bên cửa rồi bỗng giật mình khi thấy Dương Nhất Kiệt đứng bên ngoài, tay để vào túi quần, mắt nhìn lên trần.
- Bác sĩ Dương?
Nhìn vào bờ môi ướt của cô, Dương Nhất Kiệt nuốt nghẹn ở cổ, rồi anh liếc mắt nhìn lên Tống Tử Kỳ - người đang đứng phía sau.
- 'Giường ở bệnh viện chật quá, không đủ chỗ cho hai người. Bà xã, anh muốn về nhà', ghé sát tai cô, Tống Tử Kỳ thì thầm.
Lời nói khe khẽ của anh cũng khiến người đứng cách 5 mét nghe rõ.
Tròn mắt nhìn anh, cô á khẩu. Dương Nhất Kiệt đứng im như tượng sáp. Anh bị ánh mắt của Tống Tử Kỳ chèn ép sắp ngạt thở rồi.
- Anh đến tìm tôi sao?
Mặt mày đỏ ửng, cô ngại khi để Dương Nhất Kiệt thấy cảnh ân ái của mình nên liền lên tiếng lảng tránh.
- Hôm nay cô vất vả rồi, hay để đêm nay tôi trực giúp cô?.
Dịch Dao liền vội hé lời chối từ, nhưng Tống Tử Kỳ lại đi trước một bước. Anh choàng tay qua vai, kéo cô lại gần.
- Vậy phải cảm ơn bác sĩ Dương rồi. Chúng ta về nhà thôi....bà xã.
Nhướng mắt nhìn Dương Nhất Kiệt, anh đưa môi kề tai cô, cố tình lớn giọng.
- Anh sắp chịu không nổi rồi...