Xe của bệnh viện dừng trước một khu đất rộng. Thay vì thuê nhà nghỉ, các bác sĩ trẻ phải tự mình dựng liều, cắm trại ngoài trời. Khi đến sáng, họ thay nhau đi khắp làng Thạch Bàn nhằm từ thiện việc chữa trị.
Lửa trại thắp lên phía trung tâm khu rất rộng. Hàng chục túp lều được dựng lên xung quanh. Các bác sĩ nam thay nhau khuân những khúc gỗ dài, đặt thành vòng tròn nơi đóm lửa, rồi sau đó, họ lần lượt ngồi cạnh nhau.
Dịch Dao ngồi ở khúc gỗ thứ ba từ trái đếm qua. Dương Nhất Kiệt ngồi đối diện cô ở phía bên kia. Ngồi kề cạnh anh chính là những bác sĩ nữ - người đã cố tình giành lấy vị trí ấy.
Vừa cắm trại ngoài trời, họ tạm thời quên đi việc ở viện, cùng nhau ăn đồ nướng và chơi trò chơi.
Một bác sĩ nữ ngồi cạnh Dương Nhất Kiệt bỗng lên tiếng.
- Bác sĩ Lý, cô muốn thật hay thách?
- Thật!
Hào hứng, bác sĩ Lý liền ngớ người khi nhận được câu hỏi.
- Cô thầm thích bác sĩ Trần, có đúng không? Chỉ được nói thật thôi nhé.
Hai má đỏ ửng, bác sĩ Lý lắp bắp.
- Tôi, tôi...
- Có thật không?
Khẽ gật đầu, cô bẽn lẽn cười.
Song, Dịch Dao liền quay đầu nhìn người bác sĩ nam đang ngồi cạnh mình. Anh họ Trần, là bác sĩ trẻ ở khoa ngoại, và nhỏ hơn Dịch Dao một tuổi. Không dám nhìn bác sĩ Lý, hai má anh bỗng ửng đỏ.
- 'Nếu cậu thích cô ấy thì tốt quá, cô ấy cũng thích cậu', thì thầm, Dao nói.
Quay sang Dịch Dao, bác sĩ Trần liền nhỏ giọng.
- Nhưng em...
- Cậu có thể thấy ngại nhưng thà rằng là vậy còn hơn hối tiếc sau này. Bác sĩ Lý giỏi giang lại xinh đẹp, nếu cậu không chủ động thì ắt sẽ thụ động suốt đời.
Nghe cô nói, bác sĩ Trần đột nhiên đứng bật dậy. Anh cầm theo cây kẹo dẻo đang nướng dở, tiến đến chỗ bác sĩ Lý, rồi ngại ngùng bày tỏ lòng mình. Sau lời tỏ tình của anh, tiếng reo hò chiếm sóng, Dịch Dao vừa ngước mắt nhìn họ, cô vừa cười mỉm, và cùng lúc đó, có một ánh mắt nhìn cô không mỏi - bác sĩ Dương lén nhìn Dao đằng sau đóm lửa trại. Dù nó có bừng sáng hay là vụt tắt, Nhất Kiệt vốn không bận tâm, bởi, việc ngắm nhìn người trước mặt khiến anh thấy lòng mình được lắp đầy mà không hiểu lý do đằng sau - anh không tin vào tình yêu, nên luôn từ chối việc mình biết yêu!
Nữ bác sĩ làm chủ trò chơi bỗng quay sang Dương Nhất Kiệt, ánh mắt say mê.
- Bác sĩ Dương, đến lượt anh rồi. Anh chọn thật hay thách?
- Tôi chọn thách.
- Được! vậy thì thách anh học hỏi theo Tiểu Trần, tỏ tình đi!
Rồi bỗng, đám đông đột nhiên đồng thanh, hướng mắt về anh.
- Tỏ tình đi! Tỏ tình đi!
Dương Nhất Kiệt thầm mỉm cười. Lắc đầu, anh khéo léo.
- Tôi đủ bận bịu với việc ở viện rồi, nên chuyện làm theo bác sĩ Trần, tôi không làm được.
- Anh cứ xem là diễn tập. Cứ chọn đại một nữ bác sĩ ở đây.
Ai nấy trong số họ, cứ hễ là nữ thì sẽ bày ra ánh mắt ngại ngùng, xen lẫn mong chờ. Dưới sự theo dõi của cả khoa ngoại, Dương Nhất Kiệt bỗng rời chỗ, rồi ngồi vào vị trí của Tiểu Trần ban nãy - kề cạnh Dịch Dao.
Trên khúc gỗ nâu dài chỉ có hai người ngồi. Dương Nhất Kiệt mặc áo thun ba lỗ, phía ngoài khoát áo sơ mi ngắn tay, thân mặc quần jean, chân mang giày thể thao trông rất trẻ trung, năng động. Đưa mắt nhìn anh đang tiến đến chỗ mình, Dao bỗng liếc mắt đi nơi khác. Dùng tay kéo chiếc khăng mỏng choàng ngang vai, cô tránh né, đôi chân thon nhỏ bỗng khép nép, hướng người về phía ngược lại.
- 'Vậy thì tôi sẽ chọn bác sĩ Mộng để thử nghiệm', Dương Nhất Kiệt bỗng lên tiếng.
Tuy thấy ghen tị, nhưng ai nấy cũng đều đồng loạt reo hò: 'Tỏ tình đi!'.
Dịch Dao ngạc nhiên, và tròn mắt nhìn Dương Nhất Kiệt khi được anh nắm tay, rồi chủ động xích lại gần. Độ ấy, khoảng cách giữa Dao và anh vốn rất bé, đầu gối anh chạm vào đùi cô, chiếc khăng chếch vai được anh tỉ mỉ kéo lại, ánh mắt chưa từng rời đi.
Trái tim Dao không rung động vì ánh mắt "tình trong tình" của Dương Nhất Kiệt. Nhưng trái tim anh vốn đã trật nhịp vạn lần khi chạm vào làn da tay mềm mại của cô.
Anh nhìn cô thật lâu rồi cuối cùng cũng hé lời.
- Dịch Dao--
Với chất ngôn tình trong ánh mắt Dương Nhất Kiệt, khi chỉ vừa gọi tên thì anh đã khiến những người ngồi quanh lửa trại phải quắn quéo vì quá ngọt ngào.
- Dịch Dao, dù chỉ mất vài giây để nói em biết lòng mình, nhưng tôi đã dành hẳn 7 năm để nhớ về em. Có thể bây giờ em chưa thể tha thứ cho tôi, nhưng tôi vẫn quyết không từ bỏ.
Nhìn anh, cô thẩn thờ.
- Tôi nguyện dành cả tính mạng của mình để bù đắp cho em. Tôi--
- 'Bác sĩ Dương', ngắt lời, cô rút tay khỏi tay anh, 'Như vầy là đủ rồi'.
Trước sự ngỡ ngàng của bao người, Dao bỗng đứng bật dậy. Khi Dương Nhất Kiệt hãy còn ngồi đấy, cô hé lời.
- Các cậu cứ tiếp tục chơi. Tôi đi gọi điện cho bạn trai.
Ánh mắt yểu xìu, Dương Nhất Kiệt cố hé môi cười rồi tự mình về chỗ cũ.
Dịch Dao mang theo điện thoại rồi bước vào lều. Cô không màng để tâm đến tính thật giả từ lời Dương Nhất Kiệt nói, cô vốn chỉ muốn biết Tống Tử Kỳ đang làm gì. Bởi, cô thấy nhớ anh rồi. Mớ tình cảm ngây thơ của cặp bác sĩ trẻ vừa thành đôi khiến trái tim cô rạo rực, và khoảnh khắc ấy, cũng chỉ có thể nghĩ đến một người.
Kê đầu lên gối, Dịch Dao nằm dài trên lớp vải mỏng rồi mở điện thoại, vào danh bạ, và chừng chừ đặng nối máy đến anh.
...........
Tại một khách sạn lớn, Tống Tử Kỳ ở căn phòng số lẻ, phía đối diện là chỗ của A Kẻm. Khi thuê phòng, anh đã chọn nơi kín đáo nhất nhằm không để ai phát hiện anh vác súng bên mình.
Trời vốn đã khuya, Tống Tử Kỳ lom khom bước ra khỏi giường, đi đến cửa và mở khóa.
A Kẻm ôm eo hai vũ công thoát y đứng trước mặt. Hắn nhếch môi cười, ánh mắt đầy tính toán.
- Đêm nay, mày có muốn chơi một chút không?
Đứng đằng sau vạch khẽ, anh không nhìn hai người phụ nữ trẻ kia, mà hướng mắt hoàn toàn về phía A Kẻm.
- Tao không có hứng thú!
Đóng cửa, giọng anh trầm trầm, ánh mắt sắc như kiếm Nhật liếc về phía A Kẻm.
- Mày tự chơi một mình đi.
Trong căn phòng rộng rãi, không chút ánh sáng, Tống Tử Kỳ ngồi một mình trên giường.
Anh khom lưng xuống gầm rồi dùng sức kéo ra một chiếc hộp to dài. Nhìn vật dụng bên trong, Tống Tử Kỳ nâng niu kĩ càng, dùng khăn lau sạch dù bề mặt vốn đã bóng loáng.
Song, anh móc từ túi áo trước ngực ra tấm hình nhỏ. Dõi mắt nhìn người trong ảnh, Tống Tử Kỳ lặng lẽ cười rồi lại thôi. Đưa từng ngón tay thon dài vuốt ve nó, trái cổ anh di chuyển lên xuống, miệng khô khang vì nuốt nước bọt, đầu rối tung với hàng tá thứ thực, hư, việc nên làm và không nên làm.
- Đây sẽ là chuyện đầu tiên và cũng là cuối cùng anh giấu em.
- Kể từ khi trao tính mạng của mình cho Bạch Đại Hổ, anh vốn đã không thể đảm bảo được gì.
Vấu chặt tay vào bức ảnh chụp cùng với Dịch Dao, giọng Tống Tử Kỳ ngày càng nhỏ dần.
- Người em muốn nương tựa là cảnh sát chứ không phải một sát thủ tay dính đầy máu. Anh không thể nói em biết sự thật, bởi anh chắc rằng em sẽ ghét anh.
Nhìn vào tấm ảnh, anh đột nhiên cười.
- Em thắc mắc tại sao anh biết điều đó ư?
- Bởi em không tin vào tình yêu vĩnh cửu, nhưng thật đáng tiếc đó là thứ duy nhất anh dám đưa ra đặt cược.
- Dao à, anh thật sự không thể chịu được cảm giác phải nhặt từng bộ phận cơ thể của đồng đội mình rồi đem chôn...Anh thà rằng chỉa súng vào kẻ khác cũng không để ai làm hại họ.
Đôi mắt anh buồn buồn. Ngồi thu mình và nhìn chằm chằm vào bức ảnh, Tống Tử Kỳ tưởng tượng Dao đang ở trước mặt anh.
- Anh nhớ em đến chết mất....
...........