Rời bệnh viện lúc 8 giờ rưỡi tối, Dịch Dao liền ghé lại quán rượu của Tự Bách ngồi đến tận 10 giờ đêm.
Ngay khi về đến nhà, cô khẽ mở khóa cửa rồi nhẹ nhàng đặt giày lên kệ, không cần bật sáng đèn, cô tự mò về phòng. Ngay khi chưa đi được nửa đoạn, ánh đèn phòng khách bỗng dưng bật sáng, Tống Tử Kỳ đứng lặng người, đưa mắt nhìn cô.
- 'Em không biết nghe máy à?', chất giọng đặc, anh như đang dò xét học viên.
Vội lục lấy điện thoại từ túi xách, cô mới phát hiện nó tắt nguồn vì hết pin. Dỗi mắt nhìn mớ đồ ăn được anh hâm đi hâm lại, cô bỗng mềm lòng, thật ra cô luôn mềm lòng, cô không giận anh, cô chỉ giận chính mình.
Ngay khi cô quay lưng về phòng, Tống Tử Kỳ lại lên tiếng: 'Em cần rượu hơn cần cơm, nhiều khi tôi tự hỏi em có cần tôi không?'
- Tôi rất mệt, anh làm ơn đừng kiếm chuyện nữa.
- .....
Không nhận được phản hồi từ anh, cô tự dưng cũng lặng thin trong giây lát.
- Mộng Lý Dịch Dao, em đứng lại!
- 'Đội trưởng Tống à', bỗng bật hơi thành tiếng, cô tiếp tục, 'Đây là ở nhà, tôi cũng không phải lính của anh, đừng cố lên giọng với tôi'.
Tức giận, anh đưa tay chỉ vào từng mớ đồ đạc trong nhà: 'Thà rằng chỗ này là bệnh viện, thà rằng em đối xử với tôi như bệnh nhân'.
- Tôi thật sự không hiểu em có điều gì khó nói, tôi chưa từng hỏi về chuyện nhà em nhưng không đồng nghĩa tôi không muốn biết, em có xem tôi là bạn trai không, hay chỉ là bạn thân...như lúc trước?
Tống Tử Kỳ đưa ánh mắt bốc hỏa nhìn cô từ phía sau, anh có lẽ đã dồn nén rất, rất lâu. Ngay khi anh định tiến đến, cô lại nhanh chân chạy vào phòng, vội khóa cửa.
Bị bỏ lại một mình, Tống Tử Kỳ hết quăng sạch đồ ăn vào thùng rác lại đập nát chén dĩa. Khi mọi thứ rối tung, anh giận đến độ đỏ mắt, rồi anh khụy gối, sụt sịt. Lát sau, anh mang theo áo khoát rời đi - rời đi lúc nửa đêm.
Một giờ sau khi Tống Tử Kỳ rời nhà,bụng cô bỗng nhiên quặng đau, cứ mỗi lần co thắt thì cứ như rằng có viên than lửa đang chứa trong dạ dày, vừa đau nóng, vừa lói. Song, cô cố lê bước vào phòng ngủ, chọp lấy chiếc điện thoại đang cấm sạt, cô liền vào danh bạ gọi cho anh.
Gọi điện anh không nhấc máy, cô đành ôm bụng chịu đau đến sáng. Mãi cho đến khi đã quá giờ hành chính, khi một đồng nghiệp ở bệnh viện gọi đến, cô mới tỉnh giấc, có lẽ đêm qua vì quá đau nên Dao đã ngất lịm đi. Nhận thấy mình trễ nãy, cô liền mang theo túi xách, ra đến ngỏ lớn bắt taxi đến thẳng bệnh viện. Trên đường đến viện, cô tranh thủ xem lại bài thuyết trình mình đã chuẩn bị từ trước, hôm nay cô có một nhiệm vụ đặc biệt.
Đặt chân vào hội trường, mọi ánh nhìn đều hướng về phía cô phần vì cô đến muộn, phần vì sắc mặt tái nhợt kia. Mang theo laptop kết nối màn hình lớn, cô lập tức bắt đầu thuyết trình - khoa ngoại nhận được ca bệnh hiếm, cô là người chuẩn bị slide trình chiếu, đồng thời nghiên cứu về phương án điều trị, và phần này cũng là phần cuối cùng.
Dịch Dao bỗng đừng lại đột ngột, cô nhận thấy mình không nhìn rõ người ngồi đối diện nữa, tay cũng không còn sức điều khiển chuột. Chưa đầy 5 giây sau trạng thái đó, cô liền ngã quỵ xuống sàn, bất tỉnh.
.....
Ở sân luyện tập, Tống Tử Kỳ cởi trần, dốc sức chạy quanh sân lớn. Không ngờ có ngày anh lại dám phô ra những vết thương do Tống Bình tạo ra, việc hận bố hay không có lẽ anh không màn đến, anh không cần Tống thị, đến cả Lệ Hoa - người đã đẻ anh ra, anh cũng từ chối gặp mặt. Anh bước qua khỏi nỗi xấu hổ, vạch lưng cho thiên hạ xem cũng bởi giờ đây trên người anh không chỉ có mỗi những thứ xấu xí kia mà còn in hằng những vết do đạn bắn, vết cháy bỏng trong quá trình luyện tập, vết kiếm đâm, đao chém khi thực thi nhiệm vụ. Anh không màn đến gia thế, cũng không có tham vọng kế thừa gia sản lớn của Tống thị, bởi anh đã và đang nắm giữ tài sản quý giá nhất rồi.
- Đội trưởng đã chạy lâu lắm rồi, anh ấy là trâu bò hả trời, không mệt hay gì...
Hai cậu trai trẻ đứng từ nơi cao bình luận.
- Cậu nhỏ tiếng thôi, lão Tống nghe được là chết chắc.
- Ồ ồ, cậu cũng biết sợ nữa à?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
- Ở đây ai mà không sợ lão Tống, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt khó ở, không biết vợ lão sau này sẽ sống thế nào.