"Anh Mễ, chú Trịnh cục trưởng nhờ tôi mời Mặc tiên sinh làm cố vấn đội trọng án!"
Vừa nhấp ngụm trà, nghe vậy anh ta nhẹ nhàng đặt xuống. Hai tay choàng qua gác hai bên ghế sofa, có lẽ vấn đề này không còn lạ gì nữa.
Với khả năng theo đuổi tội phạm của Mặc Phong thì đi đến bất kì nơi nào cũng điều được cái đãi ngộ như vậy thôi, đã rất nhiều lần anh phải giúp cậu ta từ chối những cuộc gọi, lời mời phỏng vấn.
"Em đoán xem, đến chức vụ phó giáo sư còn bị từ chối, thì vị trí cố vấn nhỏ nhoi đó cậu ta có để tâm đến không?"
Cô nghe anh nói cũng có lý, phó giáo sư một trường đại học danh tiếng của Hoa Kì. Vị trí cao quý hơn cố vấn cục cảnh sát biết bao nhiêu lần, xem ra là không có hi vọng gì. Nhưng tốt xấu gì đã mở lời hỏi đến, thì cũng có cái cớ để trả lời với chú Trịnh.
"Đến giờ em phải về thôi!"
"Được, vậy để anh tiễn em!"
Tịnh Nhi vừa đi ra ngoài phía cổng biệt thự, vẫn chưa dứt ra được câu nói của Mặc Phong trước khi bỏ đi lên phòng.
"Chú ý điều tra nạn nhân Phương Mẫn Linh!"
Thôi tạm thời không suy nghĩ đến nữa, dù sao cũng chẳng liên quan đến một trợ lý như mình. Sau khi tận tay đón một chiếc taxi, mở cửa cho cô vào trong. Mễ Thiên Hàm mới quay vào bên trong biệt thự, đi thẳng một mạch lên đến phòng của Mặc Phong.
Là căn phòng thứ hai, nằm phía bên trái trên tầng lầu. Sát bên căn phòng lúc trưa Tịnh Nhi đã đi vào, cánh cửa lúc này đang khoá. Anh ta đưa tay lên gõ ba tiếng, được sự đồng ý mới mở cửa bước vô.
Cùng lúc này Mặc Phong cũng vừa đóng màn hình chiếc laptop đặt trên bàn lại, tiếp tục như khúc gỗ mà ngồi yên trên ghế. Một lúc sau không chịu đựng nổi nữa, Mễ Thiên Hàm mới lên tiếng.
"Dù cậu có tìm được tung tích của hắn, nhưng thiếu đi sự giúp đỡ. Cậu cũng sẽ chẳng thể làm gì được hắn!"
"Vào thẳng vấn đề đi!"
Thấy Mặc Phong có vẻ như không có kiên nhẫn để bàn luận vấn đề mình đang nhắc tới, trái ngược với thái độ lạnh lùng đó, Mễ Thiên Hàm tiến tới đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh ta.
"Cậu rất quan tâm đến vụ án phụ nữ mất tích, rất có khả năng liên quan đến hắn!"
Mặc Phong khẽ quay đầu sang phía bàn tay của cậu ta đang đặt lên vai mình, vẫn tiếp tục giữ nguyên thái độ im lặng. Tình hình lúc này khá căng thẳng, cả hai chỉ im lặng không ai nói thêm bất kì điều gì.
Như những ngày bình thường Tịnh Nhi về đến nhà, cô sẽ vào bếp phụ giúp mẹ nấu và dọn thức ăn tối. Nhưng lần này thì không, vừa bước vào trong cửa đã nhìn thấy chú Trịnh ngồi trên bàn phòng khách từ bao giờ.
Khỏi nói cũng đoán được lý do tại sao chú ngồi đây, là đang đợi kết quả câu trả lời từ cô. Thấy cô về tới, chú đã vội đứng dậy bước đến hỏi thăm.
"Thế nào rồi cháu?"
Nhìn qua vẻ mặt của cô, kèm theo hành động khẽ lắc đầu mỉm cười chắc chú Trịnh cũng biết được câu trả lời. Nhưng chắc đã đoán được trước, chú dường như không biểu đạt thái độ thất vọng, chỉ thở dài một tiếng.
Đến thì cũng đã đến, mẹ con cô mời chú ở lại dùng cơm cùng gia đình, thiện ý không để từ chối. Chú miễn cưỡng gật đầu, cố sức tỏ ra bình thường. Nhưng cô lại nhìn ra được sự mệt mỏi, sau bữa ăn cô gọi chú ra phía ngoài sân hỏi lý do.
"Vụ án đã phát hiện được 3 nạn nhân tử vong, nhưng trong bản báo án lại có đến 5 người, cấp trên đã bàn giao qua đội trọng án của chú."
"Ý chú vẫn còn 2 người chưa rõ sống chết sao?"
Chú Trịnh gật đầu thở dài, xem ra những ngày qua bên phía trọng án đã chịu không ít sức ép từ dư luận. Cô nhớ lại những lời nói của Mặc Phong lúc chiều, mới bước tới lên tiếng nói tiếp.
"Anh ta bảo hãy chú ý đến mối quan hệ của nạn nhân Phương Mẫn Linh!"
"Cháu nói sao?"
Chú Trịnh quay người lại nhìn cô, nét mặt cũng rất khó hiểu. Hỏi lại một lần nữa, Tịnh Nhi mới đem những lời anh ta và Mễ Thiên Hàm bàn luận về nạn nhân lúc đó, nói lại một cách chi tiết hơn.
"Trong miệng nạn nhân Phương Mẫn Linh có dính chút mẫu vụn băng keo nhỏ, chắc là trước khi tử vong đã bị hung thủ dùng băng keo bịt miệng. Trong lúc giằng co đã cắn rách, như vậy khả năng trên tay của hung thủ cũng bị nạn nhân cắn trúng."
"Đúng là trong bản khám nghiệm pháp y đưa qua có chi tiết này, nhưng ngoài mảnh vụn băng keo ra thì không tìm thấy mẫu biểu bì hay bất kì sợi vải nào."
Tịnh Nhi sau khi nghe nói vậy cũng có vẻ hơi bối rối, chẳng lẽ suy đoán của cô đã sai. Nếu như vậy tại sao anh ta lại bảo cô nhắc nhở chú Trịnh lưu ý về nạn nhân Phương Mẫn Linh.