"Quan sát của cô rất tốt, điểm then chốt chính là gương mặt!"
Mặc Phong không do dự mà gật đầu thừa nhận. Tịnh Nhi tròn xoe đôi mắt tiếp tục nghe anh ta nói, càng nhìn càng thấy vị Mặc tiên sinh này thật đẹp trai. Gương mặt này mà đưa vào hình ảnh đại diện phong cách cổ trang thì khéo lại làm các cô gái ngất ngây mất.
"Quần áo trên người lấm lem đất cát, chứng tỏ họ vẫn còn ý thức phản ứng khi bị hung thủ tác động vật lý. Thì khả năng trên khuôn mặt son phấn vẫn hoàn hảo này là rất thấp!"
Mặc Phong vừa nói vừa quay sang nhìn cô, thấy Tịnh Nhi đang nhìn mình chằm chằm. Anh ta khẽ nhíu mài, cô cũng cảm thấy bản thân mình thất lễ. Vội liếc sang nhìn về nơi khác, tiếp tục hỏi để xoa dịu đi cảm giác ngượng ngùng.
"Tại sao hung thủ phải làm như vậy?"
Mặc Phong có một chút mất kiên nhẫn, với tính cách vốn chẳng thích dài dòng giải thích quá nhiều. Nhưng đang nói một nửa giữa chừng cũng không muốn đề tài bị cắt ngang, tiếp tục lên tiếng.
"Hắn trang điểm cho tác phẩm của mình thật đẹp, vì gương mặt là điểm đầu tiên được nhìn vào bởi người đối diện, là nơi biểu hiện rõ nhất về thái độ, lẫn cảm xúc của một người!"
Tịnh Nhi vẫn yên lặng nghe Mặc Phong phân tích, đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến cách suy luận tâm lý, cảm thấy rất thú vị, rất hay. Nhưng có vẻ cô vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa anh vừa nói là gì, đưa tay lên gãi nhẹ phía sau đầu.
Thấy biểu hiện của Tịnh Nhi như vậy, Mặc Phong bước đi thẳng đến tấm bảng trống còn lại, cầm bút lông xanh vừa ghi vừa đọc để cô đỡ tốn công chờ đợi nhìn vào.
"Thử đặt vị trí nạn nhân là một bản sao của chính hung thủ, nhìn khía cạnh, cách thức mà hắn gây án. Chúng ta sẽ được thông điệp hắn đang muốn truyền tải."
Nội dung như sau:
"Đầu tiên là địa điểm gây án, tại sao kẻ sát nhân thông thường đều muốn xác nạn nhân khó mà được tìm thấy hoặc không bị phát hiện càng lâu càng tốt. Có rất nhiều nơi che giấu an toàn hơn là một ngôi nhà hoang, sập sệ. Dễ dẫn đến sự chú ý từ người xung quanh khu vực, còn hung thủ lại không hề quan tâm?"
"Nhà hoang, chính là một ngôi nhà không còn toàn vẹn, thể hiện rất rõ hung thủ thiếu mất đi cảm nhận hạnh phúc của một gia đình. Hoặc có cách giải thích khác, hung thủ chỉ cảm thấy yên tâm khi gây án ở trong những nơi như vậy."
"Có thể ngay từ lúc nhỏ hắn đã bị ngược đãi, những lần bị tổn thương tinh thần hắn chỉ có thể tìm đến những nơi như vậy để trốn tránh. Bản thân mới tìm thấy được sự an toàn, không còn bị đả kích.
"Thứ hai là cách thức mà hắn gây án, tổn thương nạn nhân bằng roi hoặc dây thắt lưng,đa phần tạo những vết bầm trước và sau khi nạn nhân tử vong. Thể hiện vết thương hắn đã chịu đựng tuy nhìn như không sâu, nhưng lại rất khó để hắn quên được cảm giác uất ức trong lòng!"
"Chỉ gây ra tổn thương phía sau lưng, vì ở hướng phía trước đại diện cho ngày mai, tương lai. Hắn muốn diễn tả ra những dằn vặt, sự tuyệt vọng, nổi đau đã chịu đựng trong quá khứ."
"Hai tay bị trói ngược ra phía đằng sau, thể hiện bản thân mình bị giam cầm, mất đi sự tự do trong cuộc sống hoặc không thể làm những điều mà cá nhân hắn yêu thích."
"Gương mặt là điểm chú ý đầu tiên từ người đối diện, trang điểm thể hiện niềm mong muốn bản thân mình phải thật hoàn hảo. Có được sự chú ý hoặc công nhận khen ngợi từ phía của mọi người xung quanh."
Mặc Phong viết một mạch đến gần hết vị trí trên tấm bảng, mới quay lại lạnh lùng nhìn cô. Tịnh Nhi trông vẫn rất ngơ ngác, có vẻ như không thể tin những gì đang thấy trước mặt.
"Mặc tiên sinh, anh là chuyên gia tâm lý học tội phạm thật sao?"
Mặc Phong đứng im lặng nhìn cô một lúc nhưng lại không tiếp tục nói thêm bất kì câu nào, lại trở về vẻ lạnh lùng như một khúc gỗ. Bước đi ra khỏi phòng, đối với Mặc Phong như vậy đã là nói quá nhiều, để lại một mình Tịnh Nhi đứng đó, cô vẫn còn nhìn chằm chằm vào hai tấm bảng trước mặt.
Anh ta phân tích rất chi tiết, dù chỉ dựa vào vài tấm ảnh chụp nạn nhân ở tại hiện trường. Có thể suy luận ra mọi thứ như vậy đúng là đáng nể.
"Vụ án này mình có nghe ở đâu rồi nhỉ?" Tịnh Nhi vẫn còn thẫn thờ tự hỏi trong lòng, cô vội lấy điện thoại từ trong túi quần ra. Nhấn số rồi đưa lên tai chờ đợi, một vài hồi chuông reo thì bên đầu dây có một giọng đàn ông tuổi trung niên nghe máy.
"Alo"
Tịnh Nhi vội lên tiếng hỏi.
"Chú Trịnh, chú có biết vụ án của hai nạn nhân Lưu Lệ Phi và Trần Tiểu Đình không?"
Bên kia đầu dây, chú Trịnh im lặng một chút rồi mới trả lời.
"Vẫn đang điều tra nên chú không tiện tiết lộ, mà gần đây có vài người phụ nữ bị mất tích không rõ nguyên nhân. Cháu cũng phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không được đi đến những nơi vắng vẻ một mình, rất có thể những vụ mất tích và vụ án cháu hỏi là cùng một hung thủ, đội trọng án vẫn đang rất đau đầu đây!"
Tịnh Nhi từng xem trên ti vi cũng có nghe tin tức nhắc đến, nên khi nghe chú Trịnh nói, cô đã biết ngay. Khá bất ngờ, Tịnh Nhi mỉm cười nói.
"Nếu cảnh sát nhận định hai vụ cùng một hung thủ, thì cháu có cái này cho chú xem hay lắm!"
Chú Trịnh có vẻ không còn lạ gì tính cách của cô, cũng từng nghe mẹ Tịnh Nhi nói cô vừa có được việc làm tốt. Chưa kịp liên lạc để hỏi thăm chúc mừng, sẵn tiện chú Trịnh cũng tỏ ra hào phóng trả lời.
"Tiểu thư của chúng ta muốn có lợi ích gì nào?"
Tịnh Nhi cười tít mắt đáp lại ngắn gọn.
"Chú đợi cháu một lát nhé"
Nói xong cô tắt máy, hướng màn hình điện thoại bật camera lên chụp lại chi tiết trên hai tấm bảng rồi gửi cho chú Trịnh. Đây chắc sẽ là sự giúp sức rất lớn, để đội trọng án có thể khoanh vùng phạm vi tìm kiếm hung thủ gần hơn.