• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì có người nhảy từ tầng thượng xuống dưới mà tử vong, lập tức cảnh sát giăng dây niêm phong xung quanh hiện trường. Không ít người đứng tập trung, trong số đó còn chỉ tay lên trời bàn tán xôn xao về cái chết của Mã Minh Hào.

Lúc này Mễ Thiên Hàm đi theo một số người cảnh sát vừa lên đến phòng 102, dựa theo lời nói của những người ở xung quanh phòng. Tìm đến chổ Mặc Phong, thấy anh ta không bị gì nên cũng yên tâm. Tất nhiên sau khi thấy phía sau đang ôm Tịnh Nhi an ủi thì cũng tỏ ra vẻ bất ngờ.

“Sao em cũng ở đây?”

“Đừng hỏi nhiều, phía dưới thế nào!”

Mễ Thiên Hàm cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra, vì trong lúc anh đang ở trong thang máy lên trên, Mã Minh Hào mới nhảy xuống dưới tự tử. Tiếng bộ đàm bên người một cảnh sát chịu trách nhiệm dẫn đội vang lên, cũng đủ để mọi người nghe thấy nội dung truyền đến.

“Chỉ huy, có một người rơi vừa rơi xuống từ chung cư tử vong tại chổ!”

Tịnh Nhi vẫn chưa hết nổi sợ, vẫn ngồi nép vào trong lòng của anh ta. Trong miệng khẽ nuốt nước bọt, cũng không khó hiểu tại sao. Cô chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, chưa từng nhìn qua cảnh tượng án mạng. Lại còn bị bắt làm con tin, đối với cô sự trải nghiệm ngày hôm nay nó vẫn chưa thật sự chuẩn bị sẵn sàng.

Sau một hồi lâu ngồi tĩnh lặng mới lấy lại được chút bình tĩnh, các cảnh sát cũng chia nhau ra khắp nơi tìm kiếm thêm manh mối vụ án. Dù Mã Minh Hào tự mình nhảy xuống nhưng vẫn là một án mạng, không thể qua loa kết án sơ sài.

Mặc Phong khẽ gật đầu nhìn qua Mễ Thiên Hàm đang đứng trước mặt, tỏ ý mọi thứ ở đây đã xong. Anh ta trực tiếp rút thẻ nhớ trong máy ghi âm ra đưa cho vị chỉ huy cảnh sát, rồi mới dìu cô đi xuống chung cư.

“Mặc tiên sinh, tôi thật sự xin lỗi anh!”

Trong lúc cô với anh đi song song cùng nhau, Tịnh Nhi đỏ mặt lên vì xấu hổ. Khẽ nói một tiếng xin lỗi với Mặc Phong, có vẻ hiểu ý cô muốn nói đến chuyện gì anh mới lên tiếng.

“Bỏ đi, chứng tỏ cô có lòng tốt biết quan tâm đến người khác!”

Cứ tưởng sẽ bị anh mắng cho một trận vì hành động tự ý hôm nay. Nhưng sau khi nghe đến đây cô đưa mắt sang nhìn anh, gương mặt có chút bụi dính vào bên gò má nhưng vẫn không làm lu mờ được nét đẹp trai gần như hoàn mỹ đó của Mặc Phong. Ánh mắt của anh đang nhìn cô, khiến tim của cô lại đập loạn xạ thêm từng giây. Không còn vẻ lạnh lùng như bình thường nữa, thay vào đó đã có vài phần ấm áp, quan tâm.

Thấy cô vẫn đang chăm chú nhìn mình, anh ta có vẻ lúng túng. Cố tình đổi chủ đề khác, quay sang phía Mễ Thiên Hàm.

“Tiểu Hàm, cậu có mang theo băng gạt chứ?”

“Tất nhiên, trong cốp xe lúc nào cũng đem theo vali chuyên dụng!”

Cô không hiểu vali chuyên dụng mà Mễ Thiên Hàm vừa nói trong đó có gì, tuy anh ấy là pháp y nhưng chung quy vẫn là một bác sĩ. Vậy mà sau khi nghe xong, Mặc Phong lại trở về vẻ lạnh lùng liếc anh ta. Cảm thấy có gì đó không đúng, liền vội nói thêm.

“À không, ý tôi trong đó cũng có băng gạt!”

Lúc này không khí mới dịu xuống, thấy nét mặt của Tịnh Nhi dường như không hiểu, Mễ Thiên Hàm ngại ngùng đưa tay lên gãi nhẹ sau đầu, ngại ngùng mỉm cười giải thích.

“Vali chuyên dụng dùng để chứa những thiết bị phẫu thuật khám nghiệm tử thi nạn nhân!”

“Anh…!”

Tịnh Nhi cạn lời, dù có là thói quen nghề nghiệp cũng đừng có như vậy chứ. Chắc không có người còn sống nào lại muốn sử dụng tới vali đó của anh ta, cả ba cùng nhau vào trong thang máy. Bấm số tầng đi trở xuống bên dưới, vẫn rất nhiều tiếng xì xào bàn tán.

Đi được một lúc cô có vẻ không dám bước chân đi tiếp, ngập ngùng nhìn sang nơi có nhiều cảnh sát đứng bao vây. Chắc đó là xác của Mã Minh Hào, máu me chảy ra ướt đẫm một khoảng lớn trên mặt đường.

Mặc Phong nắm tay cô kéo đi ra hướng khác, thẳng đến chiếc xe của Mễ Thiên Hàm đang đậu sát vách cạnh lề. Cách cũng không xa, đi vài mét là tới nơi.

Mặc Phong đưa tay nhẹ vuốt xung quanh cổ của cô, máu lúc này đã có vẻ hơi khô ngưng không còn chảy. Tịnh Nhi đứng bất động, như một hình nộm di chuyển theo hướng tay của anh đẩy qua lại.

" Tôi không sao!"

Mặc kệ những gì cô đang nói, anh ta mở cốp sau xe ra tìm băng gạt. Một hồi sau lục tìm, trong hai tay của anh đã cầm được rất nhiều lọ thuốc, có cả bông gòn, băng gạt rất nhiều.

“Này, tôi không phải bệnh nhân đâu mà anh lấy nhiều thuốc quá vậy!”

Vẫn không thấy anh ta đáp lời, hay để ý đến lời cô đang nói. Chỉ thấy sau khi Mặc Phong đóng cốp xe lại, bỏ mọi thứ sang một bên. Thì trực tiếp đi đến phía trước cô, hạ thấp người xuống bế cô nằm ngang.

Do quá bất ngờ cô chỉ có thể choàng tay ra phía sau cổ anh ôm chặt theo bản năng, sợ bị tuột tay té xuống đất. Sau khi hoàn hồn lại Tịnh Nhi cố vùng vẫy đôi chân muốn thoát ra, đưa tay lên đấm liên tục vào ngực anh.

“Thả tôi xuống mau lên, đồ sắc lang!”

Có lẽ do anh vừa ở nước ngoài về, nên không hiểu ý nghĩa của hai chữ sắc lang là gì. Nhưng nghe qua rất chướng tai, chắc chắn nó không mang ý gì tốt đẹp. Lại bị cô ra sức vùng vẫy mạnh, Mặc Phong lúc này mới nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, nhìn cô lạnh lùng nói.

“Ồn ào!”

Giọng nói của anh tuy không phải tiếng quát to nhưng đối với cô bây giờ rất có tác dụng, khiến cô ngoan ngoãn nằm yên. Ngại ngùng đưa mắt ngó sang xung quanh, vẫn có người qua lại nhìn về hướng cô. Còn có cặp đôi nắm tay nhau cười mỉm như đang nói gì, càng khiến khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ ửng nét thẹn thùng.

Mặc Phong tất nhiên không để ý đến phía ngoài xảy ra chuyện gì, từ từ di chuyển rồi đặt cô nằm dọc lên trên cốp. Đầu gối nằm cao lên kính sau của chiếc xe, tư thế này khiến cơ thể anh nằm trên đè lên người Tịnh Nhi. Càng khiến nhịp tim của cô loạn xạ, hơi thở dồn dập nhắm chặt đôi mắt lại khẽ nghiêng đầu nhìn vào hướng bụi cỏ trong lề.

Đợi khoảng 30 giây sau cô vẫn không thả lỏng tư thế nắm chặt tay, cảm thấy trên cổ mình ướt át. Thôi xong rồi, thật sự là xong rồi. Mặc Phong dám làm chuyện bậy bạ này giữa chốn đông người, cô lại như bị anh ta mê hoặc không thể chống cự được.

Có gì đó không đúng, cổ mình bây giờ lại rất nóng, có chút gì rát quanh vùng bị thương. Cô nhăn mặt từ từ mở mắt ra, anh ta đang nhẹ nhàng dùng dung dịch Povidone iod nhiễu xuống sát trùng vết thương cho mình.

Dung dịch Povidone iod:

Tác dụng mạnh trên vi khuẩn và nấm.

Sát trùng được tất cả các loại vết thương như vết thương hở, vết bỏng, vết loét, vết mổ, viêm nhiễm ngoài da…và cả trên dụng cụ phẫu thuật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK