Tịnh Nhi vẫn chưa bỏ qua vấn đề của những dòng chữ viết trên nền, cô một tay chỉ còn lại một tay khều nhẹ vào vai của Mặc Phong lên tiếng hỏi.
“Mặc tiên sinh, còn những suy luận này?”
Tất nhiên vẫn được anh ta đáp trả bằng thái độ lạnh lùng, không quan tâm đến. Chỉ lo tập trung nhìn vào thông tin Mễ Thiên Hàm vừa đưa tới, tiếp tục ngồi yên đó một lúc sau mới trả lời câu hỏi của cô.
“Đó không phải suy luận, chỉ là giả thuyết…!”
Anh ta đang nói bỗng nhiên ngưng lại một chút, dường như đã phát hiện ra điều gì đó. Không gian lúc này yên tĩnh, cả cô và Mễ Thiên Hàm đều cùng nhau giữ im lặng. Rất ăn ý không phát ra bất kì tiếng động nào,tránh làm phiền đến Mặc Phong.
“Tiểu Hàm, cậu liên lạc với bên phía cảnh sát. Tìm kiếm phạm vi trong 1km xung quanh ngôi nhà ở Trương Xuân Hoành!”
Mễ Thiên Hàm nheo mắt lại tỏ ý vẫn chưa hiểu rõ, hỏi lại thêm một lần nữa.
“Tìm…tìm cái gì cơ?”
Mặc Phong từ từ ngồi dậy, phủi chút bụi còn dính ở trên quần. Gương mặt lúc này mang theo nét bơ phờ, bây giờ cô mới nhìn kỹ dưới mí mắt của anh. Có chút thâm, có lẽ suốt đêm qua anh ta đã không ngủ mà một mình lang thang ở đây.
Chưa kịp đợi anh ta trả lời câu hỏi, Tịnh Nhi cũng đã nói lên nghi vấn ở trong lòng.
“Không phải cảnh sát từng đến khám xét nhà Trương Xuân Hoành. Đâu có phát hiện manh mối gì đâu?”
Mặc Phong đưa ánh mắt nhìn lần lượt qua của phía hai người, nhếch môi cười chứa đầy bí ẩn rồi im lặng rồi cầm hai tờ lý lịch thông tin đi về hướng cửa ra vào tầng thượng.
“Chúng ta sẽ đích thân đi tìm nạn nhân!”
Nghe đến đây Tịnh Nhi lại có thêm phần nào cảm giác yên tâm, tuy cô không hiểu trình độ suy luận vụ án của anh ta, và chỉ tiếp xúc với Mặc Phong chỉ mới vài ngày. Nhưng không thể phủ nhận khả năng điều tra của anh ta, ngoại trừ tính tình hơi kì quái thì mọi thứ điều rất tốt.
Mễ Thiên Hàm nhấc điện thoại lên liên hệ cho cục cảnh sát, vừa đi vừa quay đầu lại ra hiệu cho cô đi theo. Không cần phải hỏi là đang gọi cho ai. Cô cũng đoán ra là chú Trịnh, vì chỉ có chú mới có quyền trực tiếp ra lệnh cho đội điều tra mà không cần xin giấy tờ pháp lý.
Tịnh Nhi thu thập xong những tờ hồ sơ còn lại mà Mặc Phong không quan tâm để đó rồi cũng bước theo nhanh cùng với hai người xuống khu vực phòng khách tầng 1.
Bây giờ cả hai đang ngồi ở sofa phòng khách, trong lúc đợi Mặc Phong vào phòng thay quần áo sửa soạn lại một chút. Tịnh Nhi mới mở miệng hỏi Mễ Thiên Hàm một vấn đề mà cô chưa hiểu rõ.
“Anh còn nhớ đoạn video ẩn danh kia chứ?”
Nghe cô nhắc đến, Mễ Thiên Hàm đang ung dung ngồi tựa lưng vào ghế cũng đổi sang nét mặt nghiêm túc. Đưa ánh nhìn ra hướng cửa sổ, như đang muốn tránh né gì đó trả lời.
“Sao vậy?”
Nhưng cô không để ý đến thái độ đó, tiếp tục hỏi thăm một cách tự nhiên.
“Em nghĩ mãi không hiểu được dãy số trên bức thư đi kèm!”
Có lẽ sợ Mặc Phong phát hiện ra cả hai đang nói về vấn đề này, Mễ Thiên Hàm mới ngó sang phòng của anh ta. Để chắc chắn an toàn, cậu ta cố tình ngồi thẳng người lên nhẹ giọng lại.
“Là một lời chào!”
Có lẽ biết chắc chắn rằng cô sẽ có thái độ không hiểu, nên sau khi lên tiếng nói. Mễ Thiên Hàm dùng điện thoại di động bấm hình ảnh hiện ra của một chiếc điện thoại phím bình thường đưa ra cho cô dễ hình dung. Rồi mới đứng dậy tới kệ sách lấy một cây bút và tờ giấy trắng, đặt xuống bàn.
“Em nhớ rõ mã số trong thư chứ?”
Tịnh Nhi nghe thấy liền gật đầu vội vàng, đây là bí ẩn khiến cô luôn khó giải được từ hôm qua đến bây giờ. Cô dựa theo trí nhớ của mình về những con số đã thấy trên bức thư. Cô lẩm nhẩm nhìn theo các chữ cái trên hình ảnh điện thoại bàn phím.
Cách giải như sau:
Mã số bức thư:
77-88-2 8-2-66-4 4-2-7 6-2-8 555-2-444 22-2-66 222-88
Bấm theo cách nhắn tin liên tục trong điện thoại số, giữ nguyên lại dấu - thì chúng ta sẽ có:
77-88-2 = Q-U-A
8-2-66-4 = T-A-N-G
4-2-7 = G-A-P
6-2-8 = M-A-T
555-2-444 = L-A-I
22-2-66 = B-A-N
222-88 = C-U
- > QUÀ TẶNG GẶP MẶT LẠI BẠN CŨ.
Tịnh Nhi sau khi nhìn thấy cách giải mã số Mễ Thiên Hàm ghi ra giấy khiến cô thật sự rất sốc. Không ngờ cách giải đơn giản lại cực kì phức tạp này đã khiến cô phải nhức đầu suy nghĩ. Nhưng nếu nội dung bức thư như vậy, kẻ ẩn danh này chẳng lẽ là bạn cũ của Mặc Phong.
Thấy cô đưa ánh mắt tò mò lên nhìn lên tầng lầu hướng phòng của Mặc Phong, cậu ta nhẹ lắc đầu thở dài. Có lẽ đoán được điều mà Tịnh Nhi sấp hỏi đến, nên tìm lý do ngắn gọn trả lời cho qua chuyện.
“Tiểu Phong đã đoán được từ lúc mới nhận được bức thư, chỉ là một lời hỏi thăm thôi!”
Chẳng bạn bè nào gửi lời hỏi thăm mà kèm theo cái video và cách giải mã kì quái như vậy. Cô vẫn còn cả đống câu hỏi trong lòng, vì sao người ẩn danh đó lại có video lúc tính cách phân liệt của Mã Minh Hào ngược đãi nạn nhân Phương Mẫn Linh.
Nhưng có lẽ thấy thái độ không muốn nhắc tới quá sâu vấn đề, nên cô cũng không tiện hỏi tiếp. Mình chỉ là một trợ lý phiên dịch, biết nhiều quá cũng không có ích lợi gì. Dù sao mã số bức thư khiến cô tò mò cũng được giải đáp, vậy cũng đã đủ rồi.
Cuộc nói chuyện của hai người bị cắt ngang bởi tiếng động đóng cửa trên tầng, Mặc Phong cũng đang bước chân đi xuống. Phong cách lịch lãm của anh ta không hề thay đổi, trên tay vẫn cầm tờ giấy thông tin.
“Tiểu Phong, cảnh sát đã bắt đầu hành động theo ý cậu nói, nếu có phát hiện bất thường sẽ thông báo!”
Gương mặt lạnh lùng của anh sau khi nghe thấy cũng nhẹ nhàng gật đầu hài lòng, bất ngờ quay sang nhìn về hướng Tịnh Nhi đang ngồi lên tiếng.
“Cô không được đi!”
Cô có vẻ bĩu môi, có vẻ như không phục hỏi lại.
“Tại sao?”
Cảm giác như mình bị tách khỏi vụ án, cô cảm thấy trong lòng không được thoải mái. Bất chợt cô thấy biểu hiện nhìn chằm chằm của hai người ở trên cổ mình, Tịnh Nhi mới hiểu lý do.
“Tôi không sao, thậm chí vẫn ổn!”
Anh ta đáp lại chỉ một câu đơn giản như không muốn tiếp tục.
“Không nói nhiều!”
Cùng Mễ Thiên Hàm ra ngoài phía cửa, đột nhiên phía sau lưng cô lại lên tiếng nói.
“Khoan đã!”
Chỉ đơn giản như vậy cô đã làm cho cả hai người ngạc nhiên, đến cả bước đi cũng dừng lại. Nhìn qua nhau xong mới khẽ nhíu mày quay mặt nhìn Tịnh Nhi, cô đang mỉm cười nghiêng đầu.
“Tôi đã nói là vết thương của tôi không có vấn đề gì cả!”
Không sai, khẩu hình miệng của cô vẫn đang cử động. Nhưng giọng nói lại là của Mặc Phong, dường như không tin vào tình huống trước mặt. Mễ Thiên Hàm đưa hai tay lên dụi mắt ngơ ngác, thấy vậy cô cười khúc khích khoái chí nói tiếp.
“Thế nào, bất ngờ chứ!”
Bây giờ Tịnh Nhi đã đổi sang dùng giọng nói của Mễ Thiên Hàm. Vẫn không đợi cho họ kịp thích nghi, cô vui vẻ nhún nhẹ rồi “E hèm” một cái tiếp tục đổi sang giọng của chú Trịnh cục cảnh sát trêu ghẹo.
“Tôi sẽ ra lệnh cho họ thu đội, nếu hai người dám bỏ tôi ở đây một mình!”
Cô vừa nói xong lại ôm bụng cười khoái chí khi nhìn thấy nét mặt ngờ nghệch của cả hai người bọn họ.
“Cái chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Mễ Thiên Hàm đưa bàn tay vỗ nhẹ lên trên trán của mình, thật sự không thể tin được những gì đang xảy ra ngay trước mặt. Chẳng lẽ sau khi vùng cổ bị thương lại khiến cho Tịnh Nhi có khả năng nhái giả giọng của bất kì người nào.
Tất nhiên là không, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ.
“Lúc còn ở trường, em có khả năng một mình giả giọng lồng tiếng cho tất cả nhân vật khác nhau trong các vở kịch đấy!”