Chợt một vị hắc y nhân thả ra thần thức bao quát cả cái tiểu viện này, thần thức nồng đậm cứ như vậy thẩm thấu qua mọi vật cản, không ngừng tìm kiếm thông tin gửi về hải não của chủ nhân.
Chợt hắn nhếch miệng cười nhạt:
"Ẩn dấu cũng sâu thật."
Nói rồi vươn tay ra mà thả một cỗ hấp lực cực lớn nhằm vào gốc cây khô đằng xa, tốc độ nhanh phi thường.
Gốc cây khô cứ thế sinh sinh bị hấp lực nhổ hẳn lên, kéo theo đại lượng đất đá rơi lả tả.
Ngay tại lúc tưởng chừng như hấp lực sắp mang gốc cây tại chỗ hắc y nhân thì ánh kiếm lóe lên hóa cầu vồng. Một đường, hai đường rồi ba đường, vỏ cây bị phá tung theo đó là một bóng người lao vút ra bên ngoài mà hòa mình vào bóng đêm.
"Vô ích."
Hắc y nhân cười nhạt, bóng đen vẫn đang tại trong thần thức của hắn thì bất luận ở chỗ nào đều không qua được mắt, thậm chí dáng hình cũng mơ hồ được gửi về cho hắn nhận biết.
Không muốn kéo dài thêm thời gian, vị hắc y nhân này thế mà lại di chuyển về hướng của bóng đen đang ẩn nấp, ngay lập tức hắn cười lớn:
"Xuất cho ta xem ngươi có bao nhiêu thực lực."
Đối phương không đáp lại nhưng đón lấy vị trí của hắn là một kiếm bay tới, kiếm này vô cùng nhanh thoáng cái đã cách người hắc y nhân một sải gang tay, nhưng ngay lập tức kiếm này gấp rút thu về để hắc y nhân một trận kinh ngạc.
Trong bóng tối Vũ Thế Kiệt lưng chảy mồ hôi lạnh, hô hấp đều trở nên dồn dập.
Trong khoảnh khắc kiếm hắn sắp chạm tới đối phương thì một đoàn bạch khí mờ ảo lướt nhanh đến chỗ hắn, tốc độ thậm trí so với kiếm còn nhanh hơn gấp đôi.
Nếu đòn vừa rồi không thu lại, kể cả có làm đối phương bị thương nhưng bản thân chắc chắn sẽ nằm gọn trong lưới khó mà xoay sở.
"Đây là chênh lệch tu vi quá lớn dẫn đến kết quả như vậy." Miệng lưỡi Vũ Thế Kiệt đắng chát, sự thật chính là như vậy phô bày ra trước mắt.
"Nếu đối phương muốn giết ta, ắt sẽ không phí công như vậy."
Vũ Thế Kiệt ngẫm nghĩ, hiện tại trốn không được công cũng không xong, chi bằng thuận theo ý trời mà làm, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể lộ người ra ánh sáng, mặt đối mặt với hắc y nhân.
Vũ Thế Kiệt chắp hai tay lên trước, đầu hơi cúi xuống mà hỏi.
"Tai hạ Vũ Thế Kiệt, không biết các hạ quý tính đại danh như thế nào."
Nghe vậy, hắc y nhân như cũ vẫn không biểu hiện ra động thái, chợt hắn quát nhẹ:
"Đỡ được một chiêu này của ta, coi như ngươi đủ tư cách."
Dứt lời hắn trực tiếp lôi từ trong túi trữ vật ra một thanh kiếm gãy cũ nát, linh lực trong cơ thể ngay lập tức được điều động bao phủ lên lưỡi kiếm, thoáng cái lưỡi kiếm rỉ sét hóa tinh cương mà cứng rắn hơn gấp bội.
Thanh kiếm theo ý niệm bay lên không trung, rồi ngay lập phân thân thành muôn vàn linh kiếm quang sáng chói cả một vùng, dưới mệnh lệnh của hắc y nhân thì cấp tốc di chuyển nhằm thẳng hướng Vũ Thế Kiệt.
"Một chiều này không tìm ra sơ hở, căn bản cảnh giới quá chênh lệch là nguyên nhân lớn nhất, chỉ có thể tung ra toàn bộ thực lực nếu không mạng sống khó bảo toàn."
Vũ Thế Kiệt mồ hôi lạnh chảy xuôi trên mặt, kiếm trong tay chẳng biết từ bao giờ đã rời khỏi vỏ tùy thời có thể phát động công kích.
Muôn vàn kiếm quang như tia chớp giống nhau thoáng cái đã cách Vũ Thế Kiệt chừng bán kính năm mét, bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng gió gào thét không khí bị đứt đoạn, sát khí cực lớn bủa vây.
Kích sát kiếm pháp!
Kích sát kiếm pháp!
Liệt Báo ảnh!
Kích sát kiếm pháp!
Liệt Báo ảnh!
Trong bão kiếm quang dữ dội, Vũ Thế Kiệt như lưu tinh ngạnh sinh đem đại đa số kiếm quang chặn lại, sau đó vận dụng thân pháp nhuần nhuyễn tránh thoát những cái còn sót.
Ban đầu Vũ Thế Kiệt còn có thể bình an vô sự không tổn hao lông tóc, nhưng kiếm quang đến là vô cùng vô tận, đợt sau nhanh hơn đợt trước, uy lực chỉ có tăng chứ không có giảm.
Phốc một tiếng ngọt xớt vang lên, Vũ Thế Kiệt cắn răng trong đau đớn.
Chân trái đã bị kiếm quang đâm thủng, chờ cho linh quang tán đi lộ vết thương sâu đến tận xương, máu theo đó chảy ra ầm ầm, thoáng chốc đã nhuộm đỏ một phần y phục.
Vết thương thông qua hệ thần kinh liên tục truyền đến hải não, kích phát ra sự tập trung chưa từng thấy, Vũ Thế Kiệt cảm thấy chưa bao giờ mình lại tỉnh táo đến vậy.
Kiếm quang nối đuôi nhau mà đến, tầng tầng lớp lớp như thiên binh vạn mã, trong nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn Vũ Thế Kiệt.
Phốc!
Phốc!
Liên tục có kiếm quang lọt qua tầng phòng hộ mà đâm thẳng lên người Vũ Thế Kiệt, đại đa số đều tập trung tại phần đùi, cẳng tay, tuyệt nhiên những chỗ yếu điểm vẫn rất an toàn, đủ cho thấy hắn lúc này tập trung cao độ đến mức nào.
Tắm trong mưa máu cùng nhiệt huyết sôi trào, một người một kiếm ngạnh sinh trong biển linh quang mà cố gắng tìm một con đường sống.
Từng đường, rồi lại từng đường kiếm lóe lên không ngừng nghỉ, tốc độ theo thời gian đã giảm đi không ít nhưng sự chuẩn xác ngày càng cô đọng, mỗi khi kiếm lên lại chặn đi bảy tám kiếm quang lao tới, thậm trí con số bị chặn đang không ngừng tăng lên.
"Đây là!!!"
Hắc y nhân tỏ ra kinh ngạc nhìn cảnh tưởng trước mặt, vị thiên tài của Vũ gia quả nhiên có điểm đặc biệt.
Trong nguy hiểm cận kề, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng vậy mà hắn lại lấy làm đá mài kiếm sắc bén hơn, những đòn tấn công lúc đầu lộ ra sơ hở không dưới một trăm nhưng đến tận bây giờ phải quan sát thật kĩ hắn mới nhận ra vài điểm nhỏ.
Thiên phú này nếu như được tôi luyện tại Âm Phong tông, ắt đạt được thành tựu không kém vị nữ tử mang tiên thiên kiếm thể đằng sau, hơn nữa có phần nhỉnh hơn một chút.
Kiếm quang cuối cùng lao đến bị một kiếm của Vũ Thế Kiệt chặn ngang, ngay lập tức hóa tinh quang mà tan biến.
Cứ như vậy kết thúc.
"Sức lực thất thoát chính thành rưỡi gần như đã khô kiệt, tiếp theo chỉ sợ khó mà chặn được."
Vũ Thế Kiệt điên cuồng thở dốc, thân thể chằng chịt vết thương lảo đảo đứng không vững, từng mảnh vụn y phục đỏ thẫm trên ngươi theo gió thổi trôi dạt xuống dưới đất, nửa người nhuộm đỏ bốc mùi tanh tưởi đến khó chịu.
Duy cặp mắt vẫn toát ra vẻ sắc bén nhìn chằm chằm vào hắc y nhân trước mặt, sâu trong con ngươi đen thăm thẳm không biết đang nghĩ gì.
"Một chiêu này mang tên vạn kiếm quy tông, là một môn huyền giai trung phẩm kiếm pháp."
Hắc y nhân chợt thả y phục đen để lộ ra dung mạo của bản thân, toàn thân quấn kín khăn trắng từ đầu cho tới chân rất quỷ dị, hắn tiếp tục nói, trong ngữ điệu đã không còn ý khinh thường:
"Ngươi biểu hiện rất tốt, chỉ bằng tu vi thiên nguyên cảnh nhất tinh mà có thể bảo toàn mạng sống qua nửa chiêu của ta, bất quá đón lấy lấy nửa chiêu còn lại nếu ngươi vẫn sống coi như đạt được tán thành, cuối cùng ta tên Hồ Bất Quy là một kiếm tu."
Vốn thanh kiếm gãy vẫn đang trôi nổi trên không trung nhưng lời nói của Hồ Bất Quy hạ xuống không lâu thì chợt rung động, linh lực tích tụ quanh thân kiếm tỏa ra một cỗ hấp lực cực lớn lên bốn phương tám hướng.
Hàng vạn điểm sáng vốn từ kiếm quang tan vỡ mà ra chợt điên cuồng tụ tập lên thân kiếm.
Kiếm gãy dần hạ xuống lòng bàn tay của Hồ Bất Quy rồi trong nháy mắt phá ra một cỗ lực đẩy từ đằng sau mà bắn về phía trước.
Tốc độ nhanh đến choáng váng, kiếm gãy mang theo linh quang xẹt qua tầm nhìn như tái hiện ra thiên lôi giáng lâm.
Đối mặt sát chiêu đã đến gần, Vũ Thế Kiệt sức cùng lực kiệt nâng lên bả tinh thiết kiếm đã sứt mẻ, trong mắt hắn giờ đây như gương sáng phản chiếu ra hình ảnh thế giới này một cách vô cùng rõ ràng, mọi thứ lúc trước vốn bế tắc giờ hoàn toàn thông suốt.
Một kiếm cô đọng nhất.
Nửa thành sức lực cùng chín thành linh lực trong đan điền mang theo một kiếm này nghênh đón phía trước.
Kiếm đến ngày một to dần mang theo sát khí lớn chưa từng có.
Trong nháy mắt hai kiếm va chạm, rồi trong hai giây tiếp theo kiếm trong tay Vũ Thế Kiệt trực tiếp vỡ vụn, kiếm gãy tản ra lình quang theo đà đâm mạnh lên ngực hắn, quán tính lớn đến mức đem cả thân hình bay như tên bắn ra đằng sau mà đập trùng điệp lên vách tường.