Kiếm thu vào vỏ cũng là lúc chúng nhân kịp nhận ra tình hình.
Đối mặt với cảnh tưởng trước mắt quả thật quá mức bất ngờ, Vũ Thế Kiệt chỉ vẻn vẹn có thiên nguyên cảnh nhất tinh, thậm trí mới nhập môn có chưa đầy hai tuần mà đã áp đảo hoàn toàn bọn họ.
"Triệu Hổ sư huynh thành ra như vậy rồi, chúng ta tiếp theo nên làm gì."
Có tên không nhịn được hỏi, mà đáp lại hắn là tên bên cạnh:
"Rút lui thôi, đối phương chỉ nhằm vào Triệu Hổ, không hề bận tâm tới chúng ta."
"Hắn dù có mạnh như thế nào đi chăng nữa thì núi này cao còn có núi khác cao hơn, ta không tin mấy vị sư huynh khác là không làm gì được hắn."
Đám đệ tử âm thầm bàn luận, bất quá Vũ Thế Kiệt chẳng thèm để ý, liếc ánh mắt nhìn qua Triệu Hổ đang nằm thê thảm dưới mặt đất không tự chủ trong lòng sinh ra sát niệm cực lớn.
"Nếu không phải trong tông môn quy định cấm tương sát đồng môn, thì ngày hôm nay đừng hòng có ai còn sống."
Vũ Thế Kiệt thả lỏng tâm thần, trước khi đi cũng không quên buông ra một câu nhắc nhở với đám người, ngữ khí tràn đầy coi thường.
Hôm nay hắn đả thưởng đồng môn sư huynh, lấy tu vi thiên nguyên cảnh nhất tinh chiến thắng một đám nhị tinh ắt sẽ gây lên một hồi chú ý của ngoại môn đệ tử.
Nhất thời trong thời gian ngắn chỉ có thể điệu thấp một chút, hạn chế gây ra bất cứ một tiếng động khác, nếu không chỉ sợ phiền phức sẽ kéo hết từ đám này sang đám khác.
Trở lại tiểu viện của chính mình, Vũ Thế Kiệt lập tức đem Thiết Bố Sam vận chuyển một vòng nữa, ngay sau đó linh lực dưới sự điều động không ngừng thẩm thấu qua những lớp da đã bị phổng dộp, tế bào theo đó điên cuồng tái sinh điên cuồng thuế biến.
Thiết Bố Sam tổng cộng có thập tam tầng, luyện thành tầng đầu tiên khiến cho giới hạn thể lực của võ gia tăng lên năm trăm cân cự lực, không những thế lớp da bên ngoài cơ thể cũng được cải tạo trở nên cứng rắn dẻo dai như một ít kim loại mỏng.
Luyện đến tầng thứ năm, lớp da trực tiếp đề thăng đến mức độ ngang ngửa với nhục thân yêu thú cấp thấp, thậm chí võ giả sẽ sở hữu thêm hai ngàn cân cự lực, luyện thành tầng thứ mười vô hình chung coi như nhìn đồng giai phòng thủ vô địch, nếu đối phương không sở hữu một môn tấn công phẩm chất huyền giai trở lên, thì rất khó có thể gây ra ảnh hưởng to lớn.
Cho đến luyện thành tầng cuối cùng, coi như nhục thân của ngươi là yêu thú chính hiệu cũng không sai, mà tố chất thân thể người sử dụng trực tiếp đột phá thêm chín ngàn cân cự lực.
Thoáng cái lớp da vốn phồng dộp do chịu tổn thương liên tục thì giờ đây dưới linh lực xoa dịu ngày càng co lại, toàn thân trên dưới một cỗ lạnh buốt tràn ngập.
"Vẫn chưa đủ."
Vũ Thế Kiệt nhăn lại mặt mày, cảm thụ đến biến hóa của thân thể mà không khỏi tiếc nuối.
Chỉ cách một bước nữa là hắn có thể thành công đem tầng một của Thiết Bố Sam luyện xong, bất quá do linh lực xoa dịu bỏng rát quá nhanh mà khiến tốc độ thuế biến chững lại hoàn toàn.
Xem ra muốn tiếp tục luyện thành bắt buộc phải chịu đến thương tổn liên tục trên nhục thể, hơn nữa cường độ phải vô cùng cao.
Mấy ngày kế tiếp, Vũ Thể Kiệt gần như dành ra toàn bộ thời gian để chịu cảm giác nhục thân bị tàn phá, thậm chí một bộ phận đệ tử luyện thể cũng dần phong cho hắn một cái danh hiệu kẻ điên cuồng tu.
Thoáng chốc đã trôi qua một tuần, Vũ Thế Kiệt ngày hôm đó thành công đem tầng một của Thiết Bố Sam nắm chắc trong lòng bàn tay, không những thế tu vi của hắn thuận đà trực tiếp xông phá thiên nguyên cảnh nhị tinh, lực lượng thân thể nháy mắt tăng đến ba ngàn năm trăm cân cự lực.
Dần dà sau đó mấy ngày, Vũ Thế Kiệt rốt cuộc cũng nhận ra được áp lực tu luyện Thiết Bố Sam tầng hai.
Vốn hắn luôn dùng cách tàn phá nhục thân để tăng tiến, nhưng theo tầng thứ cao hơn cách này mang lại hiểu quả thấp đến đáng thương, căn bản không có đan dược tiếp tế thì ít nhất nửa năm hắn cũng không đem tầng hai luyện thành.
Cũng may ngày hôm nay vừa lúc tông môn cấp đan dược cùng linh thạch miễn phí cho đệ tử, nếu tận dụng bút lợi ích này thì chí ít trong thời gian ngắn luyện thành tầng hai không phải không có khả năng.
"Vũ Thế Kiệt, cấp cho ta bộ mặt mà lăn ra đây."
Bên ngoài tiểu viện truyền đến một tiếng quát dữ dội, vọng âm lan truyền bốn phương tám hướng rót thẳng vào tai Vũ Thế Kiệt cùng chúng nhân đệ tử xung quanh.
Hiển nhiên người bên ngoài đến bất thiện, nhưng hắn đồng thời cũng thành công kích động sát khí trong lòng Vũ Thế Kiệt.
Một thân ảnh cao đến hai mét, toàn thân trên dưới tỏa ra một cỗ khí tức hoang dã nhưng không kém phần nguy hiểm tiềm tàng.
Chỉ thấy bên cạnh hắn là một người ngồi xe lăn toàn thân băng bó vải trắng, trên mặt quấn quanh khăn đen che phủ đi hai mắt, nhìn bộ dạng phi thường thảm hại.
Bất quá hắn chính là Triệu Hổ.
Triệu Hổ giờ phút này oán khí nồng nặc, dù hắn đã không còn nhìn được khung cảnh trước mặt, nhưng nghe đến Vũ Thế Kiệt danh tự không tự chủ dấy lên một cỗ nộ hỏa trùng thiên.
Hắn nghiến răng ken két:
"Long sư huynh, chỉ cần huynh đem Vũ Thế Kiệt phân thành trăm mảnh, lời ta hứa với huynh tuyệt đối sẽ thực hiện không dám sai nửa chữ."
Long Nhật cười ha hả, bàn tay to lớn chắc nịch giơ lên mà vỗ vỗ vai đối phương:
"Yên tâm đi Triệu Hổ sư đệ, Vũ Thế Kiệt ngày hôm nay có mười cái mạng cũng không thoát khỏi lần này đâu."
Đối ứng đại môn tiểu viện lấy một cái độ cong mà chậm rãi mở rộng, đón lấy là một thân ảnh từ bên trong bình thản đi ra.
Vũ Thế Kiệt ung dung nhìn đối phương tỏa ra khí thế hùng hổ, lại liếc mắt nhìn Triệu Hổ đang ngồi xe lăn không tự chủ cười nhạt:
"Hóa ra là bại binh mang theo chó săn đến báo thù."
Câu nói không to nhưng trong hoàn cảnh này lại lan xa đến không tưởng, kéo theo gần như sự chú ý của tất cả mọi người.
"Tên này xong đời, Long sư huynh thế nhưng là nằm trong hạt giống thiên tài cần bồi dưỡng, tu vi thâm bất khả trắc thiên nguyên cảnh tam tinh."
"Theo ta thấy vị sư đệ này quá mức ngông cuồng rồi, kể cả có đánh thắng được Triệu Hổ đi chăng nữa thì so với Long sư huynh không đáng là bao."
Chúng nhân đệ tử nghe thấy âm thanh thì ầm ầm kéo đến xem chuyện hay, thi thoảng sẽ dấy lên vài cuộc tranh luận nho nhỏ.
Tuy nhiên đại đa số đều hiện lên cái ánh mắt bất thiện.
Thường thường người sở hữu thiên phú không tốt luôn không muốn người khác sở hữu thiên phú tốt, nếu như Vũ Thế Kiệt là một trường hợp thiên phú tốt như vậy, thì bọn họ nguyện ý cũng không muốn hắn sống tốt.
Vũ Thế Kiệt biểu hiện đánh bại đám người sư huynh Triệu Hổ, nếu ngày hôm nay lại tiếp tục sống sót dưới tay Long Nhật, thì e rằng sẽ còn rất nhiều người khác dấy lên ý đồ bất thiện với hắn.
Chỉ thấy Long Nhật nóng mặt nhìn đến Vũ Thế Kiệt, chợt hắn cười gằn:
"Không biết vị sư đệ này có muốn cùng ta làm một trận khiêu chiến thực lực không."
"Tùy ý ngươi."
Vũ Thế Kiệt nhàn nhạt đáp lại, vẻ mặt vô cùng hờ hững như không đem đối phương tại trong mắt.
Nhất thời khiến chúng nhân nổ ra sự tranh cãi.
Long Nhật cười lớn, linh lực trong cơ thể vận chuyển nháy mắt đã lướt dài tiến sát Vũ Thế Kiệt, hai cánh tay to lớn như vòng thép ý đồ ép nát người đối phương.
Bất quá hai mắt Vũ Thế Kiệt như thiểm điện thoáng chốc nhìn ra sơ hở mà tránh thoát, tay trái nhanh chóng đánh ra một chưởng:
Huyền hà công, thức thứ ba tụ khí cực hạn.
Chỉ thấy đại lượng không khí to bằng nửa thân người lập tức nén lại bằng cái nắm tay, sau đó lấy một tốc độ không thể tưởng tượng bắn ra va chạm với thiết quyền của Long Nhật.
Oanh một tiếng chói tai, Long Nhật lùi sâu lại bốn bước, thân thể không tổn hao lông tóc, bất qua trên gương mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Một chiêu vừa rồi của Vũ Thế Kiệt mang tới gần ba ngàn cân cự lực, nếu không phải hắn trực tiếp vận dụng công pháp phòng hộ mạnh nhất đón đỡ, thì có lẽ sẽ bị thương tổn ít nhiều.
Chỉ thấy Vũ Thế Kiệt có phần hơi bất ngờ:
"Thiết Bố Sam tầng hai, cương khí hộ thể."