Những thông tin về tầng ba thực sự quá ít, đến cả Vũ Thế Kiệt trước đây cũng chưa đừng vào qua dù chỉ một lần.
Không hề vội vã, hắn cứ thế đọc lướt qua một lần những võ kĩ công pháp liên quan đến kiếm đạo ở tầng một, xong đến tầng hai, bất quá chưa tìm ra thứ ưng ý.
Đi đến tầng ba, Vũ Thế Kiệt vừa đặt chân lên sàn nhà thì bất ngờ một đoàn thần thức xuất hiện, chú định lên mai ngọc giản trên người hắn mà xem xét hồi lâu rồi biến mất.
Hiển nhiên tầng này rất quan trọng ắt sẽ có cường giả thiên nguyên cảnh ở trong bóng tối canh giữ, và đoàn thần thức ban nãy là của vị đấy.
Vũ Thế Kiệt trực tiếp loại bỏ tạp niệm, thân thể di chuyển chọn lựa kiếm đạo bí tịch.
"Không hổ là Vũ gia, liên quan đến kiếm đạo cũng có liền mấy chục quyển, cao nhất liền là hoàng giai thượng phẩm."
Lưu tinh kiếm pháp.
Tiềm phục kiếm pháp.
Trảm long kiếm pháp.
Kích sát kiếm pháp.
Mỗi một quyển bí pháp ngoài khẩu quyết lưu lại còn có phác thảo ra cuộc đời của người sáng tạo ra nó, khí thế thăng trầm lẫn lộn, xem qua thôi cũng đủ để dấn thân vào mà cảm nhận vô cùng nhập tâm.
Hầu hết những người này đều là thiên tài tuyệt đỉnh của Vũ gia, thông qua gia nhập các môn phái mà tích lũy ra kinh nghiệm sáng tạo võ kĩ cho riêng mình.
"Đến một ngày, ta cũng sẽ tự sáng tạo ra cho mình một môn võ kĩ vang danh khắp thiên hạ."
Vũ Thế Kiệt như hạ một lời quyết tâm trồng xuống nội tâm của mình, theo thời gian khỏa quyết tâm này sẽ trưởng thành đem theo tinh túy của hắn đúc kết ra bí tịch sáng chói nhất vạn cổ năm tháng.
Cuối cùng, Vũ Thế Kiệt chọn ra một môn kiếm pháp hoàng giai thượng phẩm là Tuyệt Sát kiếm pháp, và một môn thân pháp hoàng giai đỉnh phẩm là Liệt Báo ảnh.
Tuyệt sát kiếm pháp thì chú trọng kết quả, kiếm ra là bắt buộc phải có mạng, còn Liệt Báo ảnh tập trung vào hướng di chuyển mau lẹ đến đích đầu tiên, cả hai như bổ trợ cho nhau rất thích hợp với tính cách của Vũ Thế Kiệt.
Sau cùng, hắn vẫn quay người hướng một chỗ bất kì mà chắp tay cúi người rồi mới rời khỏi, dù sao đối phương vẫn là cường giả thiên nguyên cảnh, hướng một ít thành ý là phải có không thể thiếu.
Rời khỏi võ học các, Vũ Thế Kiệt gấp rút trở lại tiểu viện nghiên cứu võ kĩ mới.
Liên tục ba ngày chỉ đứng giữa sân cảm thụ Tuyệt Sát kiếm pháp, thậm trí không ăn không ngủ chỉ để tìm ra hướng đi đến.
Quả nhiên trời không phụ lòng người, tinh quang trong mắt Vũ Thế Kiệt lóe lên một tia sáng chói bắn thẳng lên trời, hắn ngửa cổ cười lớn đồng thời rút kiếm trong tay ra khỏi võ, một đường đâm thẳng lên phía trước một điểm rồi thu về.
Tuyệt Sát kiếm pháp, bán tiểu thành.
Kiếm đạo cơ sở, tiểu thành trung kì.
Trực tiếp đem một môn kiêm pháp hoàng giai thượng phẩm thăng lên bán tiểu thành trong thời gian ba ngày, chỉ sợ Vũ Minh Hằng tại đây chứng kiến thiên phú này cũng nhất quyết nhận hắn làm con nuôi.
Quá mức kinh khủng, thiên phú cỡ này so với trước kia đâu chỉ gấp bội lần đơn giản như vậy, chí ít cũng phải trăm lần đổ lên.
"Một kiếm chiêu mạnh nhất bây giờ của ta có thể ngang với một kích bình thường của võ giả thiên nguyên yếu kém nhất."
"Trước mắt ta chỉ có thể tung ra tối đa ba kiếm, một kiếm cách một kiếm sẽ giảm đi sức mạnh nhưng tiêu hao lại càng lớn, vì lẽ đó bắt buộc phải ưu tiên hạ sát đối phương càng sớm càng tốt, nếu không để lâu sẽ ảnh hưởng đến an nguy của bản thân."
Kích sát kiếm pháp chuộng cái đầu tiên chính là quyết đoán, kiếm tung bắt buộc có mạng nếu không người sử dụng ắt lâm vào nguy hiểm. Chủ nhân cũ của môn kiếm pháp này đã nói rõ ràng, hắn là vì trong một nhịp tỏ ra do dự khiến cho tẩu hỏa nhập ma, vĩnh viễn không còn động vào kiếm nữa.
Nếu có thể đạt tới tiểu thành chân chính, có lẽ mức độ nguy hiểm sẽ giảm xuống vài bậc, bất quá sự chú ý của Vũ Thế Kiệt dồn vào Liệt Báo ảnh.
Tiếp đó là thân pháp, Vũ Thế Kiệt thoát li Hoắc Vũ thành, men theo đường núi đi lên một tòa phong vũ gần đó.
Tùy ý đứng một chỗ thôi cũng cảm nhận thấy hàng vạn phong nhận bốn phương tám hướng kéo tới va đập lên thân thể, Vũ Thế Kiệt âm thầm chịu đau mà đọc khẩu quyết Liệt Báo ảnh, thân thể theo đó di chuyển dưới muôn vàn khó khăn.
Càng leo lên cao hơn, mức gió lại càng mạnh mẽ gấp bội phần, Vũ Thế Kiệt chẳng biết đã bị gió đẩy xuống dưới biết bao nhiêu lần, nhưng khẩu quyết trong đầu liên tục hiện làm cho đôi chân không biết mệt mỏi di chuyển nhanh thoăn thoắt.
Liên tục lặp đi lặp lại cho đến khi sắc trời vừa nhen nhóm một ít bóng tối, Vũ Thế Kiệt chỉ có thể dừng lại mà trở về Hoắc Vũ thành.
Thoáng cái, khoảng cách đến đại hội gia tộc chỉ còn đúng một tuần có hơn.
Trong tiểu viện, Vũ Thế Kiệt khuẩn trương thu xếp đồ đạc chắc chắn để có thể quây quanh gian phòng cũ kĩ, khắp nơi che chắn bởi vải rách cùng đá tảng, thậm chí nhìn không ra một kẽ hở đối với bên ngoài.
Liên tục xắp xếp thẳng đến khi Vũ Thế Kiệt thả ra sợi dây trong tay, đồng thời đóng chặt cửa phòng, một mình ngồi xếp bằng lên giường.
Đây là hắn muốn thăng cảnh giới thiên nguyên.
Điều đầu tiên là chuẩn bị kĩ càng sao cho quá trình thăng nguyên không ảnh hưởng, hay gây chú ý ra bên ngoài, dù sao thì ẩn dấu thực lực vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Đã từng có thể thăng nguyên như Vũ Thế Kiệt hiểu rõ rằng, dù chỉ cách một bước chân nhưng cường giả thiên nguyên cảnh so với cường giả hóa thiên, hóa địa, hóa phàm chi đỉnh hơn không chỉ gấp bội cả về danh tiếng lẫn uy nghiêm.
Chỉ cần có thể thăng nguyên thành công, Vũ Thế Kiệt tin chắc rằng Vũ gia coi như có muốn cũng không thể làm gì được hắn.
Thiên nguyên, chính là hợp nhất tam đại trụ cột, hóa phàm, hóa thiên, hóa địa, hình thành nên một trụ cột duy nhất, thần thông.
Khai mở thiên nguyên tức gọi ra cho mình một loại thần thông độc nhất, mà cấp độ của thần thông quyết định căn cơ lẫn thiên phú sau này của ngươi.
Nghĩ nghĩ đến, Vũ Thế Kiệt càng thêm háo hức.
Rốt cuộc, thượng cổ thần thể, thanh mộc tử diệp hóa sẽ gọi ra loại thần thông gì đây.
Ôm theo mong đợi, Vũ Thế Kiệt thả lỏng thân thể, thần thức tiến nhập vào một thế giới hoàn toàn không có thật, nơi này tên gọi là vô giới.
Chỉ thấy khắp nơi trong vô giới hoàn toàn trống rỗng, duy chỉ có ba cột sáng song song phân biệt tại ba vị trí nối thẳng từ địa đến thiên.
Vô giới căn bản không tồn tại ngoài đời thực, nhưng nó lại tồn tại trong thần thức của mỗi người, đồng thời chỉ xuất hiện khi đem ba đại trụ cột là hóa phàm, hóa thiên, hóa địa đăng đến đỉnh điểm.
Bất quá, những thứ này lại chẳng xa lạ gì với Vũ Thế Kiệt.
"Thật quen thuộc, nhưng lần này ta vào đây là để thăng nguyên, không phải chiêm quan."
Nhấc lên một hồi quyết tâm mãnh liệt, thần thức Vũ Thế Kiệt tách ra làm ba mà tiến nhập vào mỗi một trụ cột tia sáng, tại đó không ngừng đồng hóa, không ngừng biến ảo, không ngừng tỏa sáng.
Nhất thời Vô giới tràn ngập trong ánh sáng chói mắt, thẳng đến khi một hồi rung chấn bạo phát từ tâm của không gian lan rộng ra khắp bốn phương tám hướng.
Vẫn đang tỏa sáng không ngừng, chợt ba đạo cột sáng dưới ảnh hưởng của rung chấn mà điên cuồng thu nhỏ lại về chính giữa.
Bất chợt Vũ Thế Kiệt quát nhẹ:
"Là lúc này, hợp lại cho ta."
Lời nói như thiên uy hiển lâm, ngay lập tức thôi dẫn ba đại cột sáng hướng về phía tâm mà hợp nhất, thần thức trong đó cũng theo ý lệnh mà tái hợp thông qua lần hợp nhất này.
Tam đại cột sáng khổng lồ chẳng mấy chốc đã quy tụ hình thành nên một khỏa hình cầu khổng lồ sáng chói mắt, cứ như thế lơ lửng giữa không trung không di chuyển.