• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió lạnh khéo thổi luồn lách khắp bộ vị khe hở trên thân thể làm cho Linh nhi cảm giác đến lạnh buốt tâm can.

Hai mắt Vũ Thế Kiệt giờ khắc này sắc lẹm như độc xà tỏa ra âm khí mà du tẩu trên thân thể nàng rồi chú định thẳng mặt, tầm nhìn va chạm.

Bất quá Linh nhi tỏ ra thất kinh chi sắc rồi đóng chặt lại tầm nhìn, hô hấp của nàng đều trở nên dồn dập, thân thể không ngừng run rẩy trong lạnh lẽo, sợ hãi cùng xấu hổ.

Vũ Thế Kiệt siết năm ngón tay lại mạnh hơn một chút, tức thì đoạn bảy thành không khí lưu thông đến phổi của đối phương, hắn nhếch miệng cười lạnh:

"Muốn sống thì nên thành thật, nếu không ngươi chuẩn bị hưởng khoái lạc cùng tuyệt vọng giữa một đám đệ tử ngoài kia đi."

Nghe đến đây không tự chủ nàng rùng mình một cái, khuôn mặt ngày càng tím tái lại.

Chỉ thấy Linh nhi điên cuồng gật đầu, hai tay giơ lên cào xé năm ngón tay đang siết lại tại cổ mình, bất đắc dĩ nàng như hành động trong vô thức không phân biệt được đúng sai.

Vũ Thế Kiệt xem ra đã đủ hỏa hầu nên tùy ý vất nàng ra bên cạnh, còn mình thì tìm một tảng đá gần đó ngồi xuống, ánh mắt sắm lẹm nhìn Linh nhi rồi bắt đầu hỏi:

"Đã sản sàng trả lời?"

Khụ! Khụ! Khụ!

Hai tay Linh nhi ôm cổ họng mà ho dữ dội, nàng điên cuồng hít lấy không khí từ bên ngoài như thỏa mãn cơn khát, da dẻ vì lẽ đó mới chậm rãi hồng hào trở lại.

Đối diện Vũ Thế Kiệt đang nhìn mình, nàng chỉ có thể nhanh chóng gật đầu, nhưng trong đầu là gấp rút suy nghĩ tìm cách thoát thân.

Tiếp đến là Vũ Thế Kiệt hỏi:

"Các ngươi là thuộc thế lực nào, hơn nữa đội trưởng là ai thân thế ra sao."

Nghe đến đây Linh nhi rất thành thật trả lời, thông qua đó Vũ Thế Kiệt mới hiện một tia kiêng kị ẩn giấu sâu trong mắt.

Các nàng là gồm một đám nữ nhân có nhan sắc cùng thân hình đẹp, tu luyện một vài pháp môn làm cho thân thể tỏa ra mị hoặc với người khác, sau đó thông qua một số thủ đoạn khống chế đối phương mà đem thành sủng vật trong tay.

Hơn nữa đội trưởng của các nàng tên là Lăng Thanh Trúc, con gái của một vị ngoại tông trưởng lão, thân thế to lớn khó có thể động vào.

Thường thường ngoại môn là thiên nguyên, nội môn là tạo hóa, nói như vậy trưởng lão ngoại môn chí ít cũng phải tạo hóa trở nên, luận về thực lực cùng căn cơ gấp hắn không biết bao nhiêu lần.

Trước mắt Vũ Thế Kiệt chỉ có thể buông xuôi suy nghĩ tìm các nàng gây sự, chờ đợi thời gian trôi qua tăng lên thực lực đến lúc đó quay lại nhấc lên chú ý cũng chưa muộn.

Nghĩ nghĩ một hồi, Vũ Thế Kiệt cũng thả ra một ngụm trọc khí, ánh mắt lăng lệ liếc nhìn Linh nhi.

"Những điều ta nói với ngươi là thật vậy ta đi được rồi."

Linh nhi vẫn sợ hãi mà khép lép nói ra, hai tay nàng từ đầu đến cuối đều khư khư che đi hai điểm nhạy cảm trên bộ ngực cùng một phần chí mạng bên dưới thân hình.

Quả thật nếu là nam nhân bình đứng tại đây chắc chắc sẽ không kiềm được dụ hoặc mà lao vào cùng nàng làm ba sáu kiểu tư thế, bất quá hắn là Vũ Thế Kiệt.

Chỉ thấy Vũ Thế Kiệt nhếch miệng cười lạnh:

"Buông tha là không có khả năng, bất quá ta sẽ giúp ngươi ra đi không đau đớn."

Lời vừa dứt kiếm quang chợt hiện rồi lóe lên trong nháy mắt đã biến mất.

Đối diện Linh nhi chưa kịp ngẫm đến câu nói của hắn thì đã đầu lìa khỏi cổ, một kích đem sinh mệnh toàn bộ rút khô.

Đương nhiên cuối cùng Vũ Thế Kiệt vẫn đem toàn bộ thi thể của sáu vị nữ tử mình vừa giết, bao quát cả Lăng Tuyết Ninh đem chôn tử tế một chút.

Dù sao đằng sau các nàng vẫn là thứ khiến hắn kiêng kị, dấu đi vết tích cũng có thể tạm thời tránh đi mũi nhọn công kích, chí ít kéo dài càng nhiều thời gian càng tốt.

Ngày hôm đó còn lại hai trăm đệ tử phân chia thành ba nhóm lớn, ý vị mỗi nhóm hơn sáu mươi người.

Mà đứng đầu mỗi nhóm đều có một vị thiên tài tuyệt xuất, thực lực cũng có thể so với một ít vĩ giả thiên nguyên nhị tinh yếu kém, hơn nữa một thân võ học đều đạt đến trình độ cực cao.

Kể đến là Võ Hạo Nhiên, hắn sở hữu thiên sinh thần lực, một tay tùy ý có thể phát huy ra hai ngàn cân cự lực, hơn hết là thần thông không phải phàm cấp mà là địa cấp, nếu có thể vào được ngoại tông coi như hắn chú định sở hữu tiền đồ vô lượng.

Hay như Lăng Thanh Trúc, nàng thân phận vô cùng cao quý, là con gái của một vị ngoại tông trưởng lão, hơn thế nữa luận tu vi còn ở phía trên Võ Hạo Nhiên, còn thần thông của nàng đến bây giờ vẫn còn ẩn số chưa hế được công bố.

Cuối cùng dẫn đầu nhóm còn lại là một vị kiếm sĩ tên Mệnh Tuyệt Tình, hắn ta lúc nào cũng phô bày tư thế đứng thẳng cầm kiếm trước ngực, nhưng chỉ cần đối phương dám mạo phạm tư thế sẽ trong nháy mắt biến đổi mà hóa thần chết đoạt mạng, về thực lực thì người cho đến bây giờ vẫn quá ít thông tin về hắn, chỉ có thể thông qua khí thế thoát ra mà đoán già đoán non.

Tại mặt trời dần nhô cao hết cỡ mà tỏa ánh nắng chói mắt.

Một vị đệ tử chậm rãi tiến lại đối diện với Mệnh Tuyệt Tinh mà thưa:

"Đội trưởng, vị nữ đệ tử kia từ đêm qua đi chiêu mộ tên đó đến nay vẫn không trở lại, hơn thế nữa ba vị nam đệ tử bên cạnh đi theo bảo hộ cũng không thấy đâu."

"Nói như vậy hắn đã từ chối chúng ta, hơn nữa còn mạnh mẽ khiêu khích."

Mệnh Tuyệt Tình cười nhạt, hai mắt hắn từ đầu cho đến giờ vẫn không có mở ra, bất quá nhắc đến Vũ Thế Kiệt lại khiến nhấc lên trong nội tâm hắn một ít sát khí.

Dù sao đêm qua chính hắn đã yêu cầu mấy vị để tử đến để mời gọi với thái độ chân thành, nếu không phải đối phương cũng chủ tu kiếm đạo cùng với đạt được thành tựu không nhỏ, thì có lẽ đến nhìn hắn cũng lười làm.

"Chỉ là đã giết người của ta, thậm chí từ chối lời mời, tên này nếu gặp lại coi như cho ngươi mười cái mạng sống thì ta cũng đoạt cho bằng hết."

Mệnh Tuyệt Tình nhàn nhàn nói ra, trong ngữ khí bình ổn mà đạm bạc vô cùng.

Bên kia lấy Lăng Thanh Trúc đứng đầu rốt cuộc cũng nhận ra điểm không phải, muội muội của nàng là Lăng Tuyết Ninh từ đêm qua đi đến chỗ nam nhân kia đến tận bây giờ cũng không trở lại, hơn nữa năm vị nữ đệ tử được nàng cẩn thận chọn lựa phái đi cũng không thấy bóng dáng.

"Chỉ cần muội muội ta có mệnh hệ gì, không cần quản ngươi có thân thế ra sao cũng đừng mong sống tốt."

Lăng Thanh Trúc nhăn mày thật sâu, gương mặt mi thanh mục tú kia chợt thoáng qua vài tia thâm trầm.

Rất nhanh ba nhóm cuối cùng cũng nổ ra giao tranh.

Đầu tiên là Võ Hạo Nhiên vốn là một người nóng tính nên ngay lập tức hắn dẫn người xông thẳng đến chỗ Mệnh Tuyệt Tình, hơn thế nữa thanh thế hùng hổ một đường đột phá hàng loạt lớp phòng thủ bên ngoài.

Chớp mắt hai bên đã tổn thất gần phân nửa thành viên, hơn nữa chưa hề có dấu hiệu dừng lại.

Mệnh Tuyệt Tình tức giận mắng lớn, kiếm trong hay huy động ngày một nhanh:

"Tên khốn không có não, ngươi muốn để cho nhóm của nữ nhân đó ngư ông đắc lợi một mẻ quét sạch chúng ta sao."

Bất quá Võ Hạo Nhiên như một người điên, càng đáng càng hăng huyết dịch sôi trào, trong mắt hoàn toàn là một mảnh chiến ý ngập trời, nhìn đâu ra để tâm tới lời đối phương nói ra.

Mệnh Tuyệt Tình vừa đỡ đến chiêu vừa tức run người, nếu không phải bên ngoài vẫn còn kẻ thù ẩn náu chờ đợi phục kích, thì hắn đã toàn lực đem tên ngu trước mặt giết đi từ lâu rồi.

Bất đắc dĩ Mệnh Tuyệt Tình chỉ có thể vận dụng trong khoảng sáu thành sức lực cùng thực lực mà đón đỡ, thân ảnh theo đó lộ ra trạng thái chật vật vô cùng.

Đinh đinh, keng keng, đinh đinh.

Kiếm cùng thiết quyền lẫn nhau va chạm nhất thời tạo ra muôn vàn thanh âm chói tai, kết hợp với địa hình chân núi bốn bề vách đá khiến cho âm thanh lập tức kéo dài, lan xa mãi không dứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK