Nuốt quỷ thắt cổ, Bạch Trạch ngửa mặt lên trời gào rống, sau đó hóa thành một luồng khí tựa như sương tụ vào ngực trái Vương Bình, một lần nữa hóa thành hình xăm Bạch Trạch, dần dần biến mất không còn.
Tất cả những chuyện vừa rồi chỉ phát sinh trong thời gian mấy cái nháy mắt ngắn ngủi.
Vậy mà đối với Sở Lỵ Lỵ, phảng phất như vừa trải qua một thế kỷ, một ngày dài như một năm.
Những chuyện đã xảy ra tối nay đã lật đổ tam quan của Sở Lỵ Lỵ, tất cả nền giáo dục khoa học cô ấy được tiếp nhận từ nhỏ tới nay, tại thời khắc này ầm ầm sụp đổ.
Cô ấy nhìn thấy rõ ràng, đầu thần thú uy nghiêm kia là Bạch Trạch trong truyền thuyết.
Lúc học đại học, Sở Lỵ Lỵ chọn môn văn hóa cổ Trung Quốc.
Bạch Trạch khi trước giống hệt với bức họa Bạch Trạch cô ấy đã gặp lúc trước.
Ngoại trừ Bạch Trạch, quỷ quái tối nay cũng khiến Sở Lỵ Lỵ chấn động.
Mà điều khiến Sở Lỵ Lỵ rung động nhất vẫn là lời Vương Bình nói.
Cô ấy không phải người điếc, cô ấy có thể nghe thấy Vương Bình giới thiệu thân phận, nghe rất rõ ràng.
Nhà họ Vương, cổ thế gia do tổ sư Đạo sĩ sáng lập truyền thừa tám ngàn năm, xuyên suốt năm ngàn năm lịch sử Trung Quốc!
Cho tới hiện tại, Sở Lỵ Lỵ chưa bao giờ cho rằng bản thân sẽ gặp phải một ngày như hôm nay, cảm giác thế giới bản thân mình đang sống lại xa lạ như thế.
Quỷ, thần thú Bạch Trạch, tổ sư Đạo sĩ...
Một khắc này, phảng phất như cánh cửa của thế giới mới đã mở ra với Sở Lỵ Lỵ.
"Này, cô nhìn từ nãy tới giờ, đã nhìn đủ chưa?"
Sở Lỵ Lỵ đang trong trạng thái khiếp sợ bị dọa sợ hết hồn, bỗng nhiên phát giác Vương Bình đã đứng trước mặt mình, đang nhìn mình chằm chằm.
"Anh..."
Sở Lỵ Lỵ không nghĩ tới, đột nhiên Vương Bình lại phát hiện mình.
Mặc dù cô ấy rất khiếp sợ, thế nhưng từ đầu đến cuối cô ấy không hề phát ra động tĩnh lớn gì.
Còn có, giọng nói và ánh mắt Vương Bình dành cho mình hoàn toàn là bộ dạng tôi đã biết cô ở đây từ trước rồi.
Dường như biết Sở Lỵ Lỵ muốn nói điều gì, Vương Bình ngắt lời nói.
"Cô muốn nói vì sao tôi có thể phát hiện ra cô đang ở nơi này sao? Xin cô, từ khi cô ra khỏi cửa tôi đã phát hiện cô đang theo dõi tôi."
"Không thể nào, tôi vẫn tận lực đi cách anh tới mấy mét, anh không thể phát hiện ra tôi được."
Sở Lỵ Lỵ tự tin Vương Bình không thể phát hiện ra mình, đây là thuật điều tra, là môn học của trường cảnh sát. Hơn nữa dọc theo đường đi cô ấy cũng không phát ra tiếng động gì, thậm chí có thể nói tiếng bước chân của cô ấy nhẹ như bước chân mèo.
"Cô mang theo hai hung khí sáng loáng đi trong đêm đen, cho dù tôi có không muốn phát hiện cô cũng không được."
Vương Bình nhếch miệng cười.
Sở Lỵ Lỵ đầu tiên là sửng sốt, sau đó cô ấy hơi đỏ mặt, căm tức nhìn Vương Bình.
"Anh lưu manh!"
Ngay từ đầu cô ấy còn không hiểu cái gì gọi là mang theo hung khí, rõ ràng bản thân mình không mang theo hung khí mà.
Mãi đến khi cô ấy nhìn thấy Vương Bình đang nhìn chằm chằm ngực mình, cô ấy mới hiểu được lời Vương Bình.
Vương Bình không biết hình tượng cao lớn bản thân mình thiết lập đã sụp đổ thành từng mảnh nhỏ trong lòng Sở Lỵ Lỵ, mà hình tượng một kẻ lưu manh đang từ từ xuất hiện.
Nếu như biết, nhất định Vương Bình... được rồi, hắn vẫn sẽ nhìn như vậy.
Đùa giỡn nữ cảnh sát, nhất là nữ cảnh sát trẻ tuổi xinh đẹp, vẫn là chuyện rất thoải mái.
Lúc ban ngày có người nhiều như vậy, Vương Bình không thể đùa giỡn cô ấy ngay trước mặt mọi người, bởi nếu hắn làm vậy, chắc chắn sẽ bị xem là đánh lén cảnh sát, vũ nhục cảnh sát, bị bắt lại chờ xử lý.
Hiện tại thì khác, chung quanh không một bóng người, cho dù Sở Lỵ Lỵ có muốn bắt mình cũng không có chứng cứ.
Sở Lỵ Lỵ tức giận giậm chân, hung khí lập tức tạo thành gợn sóng cuộn trào mãnh liệt.
"Rốt cục anh là ai?" Sở Lỵ Lỵ hỏi.
Cho dù cô ấy nghe thấy những lời Vương Bình nói, nhưng cô ấy vẫn không thể xác định được, muốn phải xác nhận thêm một lần nữa.
Cho dù là ai, một khi phát hiện vậy mà thế giới mình sống hơn hai mươi năm lại không như mình tưởng, lại xa lạ như vậy, hẳn đều sẽ cảm thấy không thể tin được.
Vương Bình thầm cười ha hả, nói thẳng.
"Tôi là ai? Tôi là một người dân nhiệt tình, một người dân thành thị lấy việc giúp người làm niềm vui, trợ giúp thôn Đại Biệt giải quyết nguy nan."
Nghe vậy, Sở Lỵ Lỵ lập tức cảm thấy tức giận, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vương Bình đang đùa giỡn cô ấy như đùa giỡn quỷ thắt cổ sao?
Suy nghĩ một lát, Sở Lỵ Lỵ cắn răng nghi ngờ hỏi.
"Tôi muốn nói tới thân phận chân thật của anh! Chính là câu anh đã nói với quỷ ban nãy kia."
Sở Lỵ Lỵ thoáng đỏ mặt.
Không phải cô ấy xấu hổ vì hỏi ra lời đó, mà là vì tên Vương Bình kia đã áp mặt lại gần, gần như sắp muốn chạm vào mặt cô ấy.
"Anh… anh muốn làm gì?" Sở Lỵ Lỵ vô thức lui về phía sau.
Vẻ mặt Vương Bình rất nghiêm túc, trịnh trọng không gì sánh được. Hắn đã thay đổi, không còn vẻ cợt nhả khi trước, trầm giọng nói.
"Có một số việc cô không nên hỏi thì hơn, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Nói xong, Vương Bình thu hồi ánh mắt, khoanh tay đi trở về. Hắn không thèm nhìn Sở Lỵ Lỵ, thản nhiên nói.
"Thế giới này không giống với những gì cô thấy, có một số việc không phải những người bình thường như cô có thể tiếp xúc được. Chuyện đã xảy ra tối nay, cô cứ coi nó như một giấc mộng, không nên truy cứu, không nên hỏi nhiều."
Vừa nói vừa đi về phía xa, trong giọng nói còn mang theo một chút trịnh trọng.
Sở Lỵ Lỵ vốn muốn đuổi theo hỏi cho ra nhẽ, lại chợt ngẩn ra.
Thật ra câu trả lời của Vương Bình đã nói rõ chuyện Sở Lỵ Lỵ muốn biết.
Cô ấy không bị ảo giác, cũng không nghe nhầm.
Quỷ thắt cổ, Bạch Trạch cùng với thân phận của Vương Bình, đều là thật.
Trên mặt Sở Lỵ Lỵ hiện lên vẻ không cam lòng, phát hiện thế giới có điều khác lạ nhưng cô ấy lại không thể nào tiếp xúc được, điều này khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu.
Cô ấy không phát hiện, cũng không cách nào phát hiện.
Ngay khoảnh khắc khi Vương Bình xoay người, mặc dù hắn mở miệng nói lời rất nghiêm túc mờ mịt, thế nhưng biểu tình trên mặt hắn rõ ràng là đang nín cười.
Không nghĩ tới Vương Bình mình còn có kỹ thuật biểu diễn tốt như vậy, không làm diễn viên thực đáng tiếc.
Không biết nữ cảnh sát kia có tin lời mình nói hay không đây?
Tin! Khẳng định là tin! Lời mình nói, ngay cả chính mình cũng thiếu chút nữa đã tin tưởng, huống chi nữ cảnh sát kia.
Ôi, nếu có giấy khen bức vương, có lẽ mình chính là bức vương(1) hạng nhất năm nay…
(1) Bức vương: kẻ giả đò, làm ra vẻ giỏi nhất.
Nghĩ tới đây, Vương Bình hổ thẹn lắc đầu.
Dưới ánh mắt của Sở Lỵ Lỵ vừa đuổi theo kịp, một màn này tựa như một loại thở dài, là loại thở dài của thế ngoại cao nhân khi đối mặt với sự hung hiểm của "thế giới chân thật".
Thật ra, không phải Vương Bình cố ý muốn trang bức.
Ngay từ đầu hắn giả vờ một thân phận như vậy chỉ vì để quỷ thắt cổ khiếp sợ, thu hoạch điểm thuộc tính.
Kế tiếp, hắn lại trang bức với Sở Lỵ Lỵ chỉ vì bảo vệ Sở Lỵ Lỵ.
Sở Lỵ Lỵ không giống với bản thân mình, mình là người có hệ thống, Sở Lỵ Lỵ lại không có, cô ấy chỉ là một người thường thuần túy.
Người thường tiếp xúc với quỷ quái, không thể nghi ngờ đây chính là hành động tìm chết.
Vương Bình trang bức muốn Sở Lỵ Lỵ quên đêm nay, cũng có thể coi là một loại cảnh cáo và bảo vệ.
Sáng ngày tiếp theo, khi ánh mặt trời sáng sớm chiếu khắp thôn Đại Biệt, lúc này, thôn dân thôn Đại Biệt mới dám đi ra khỏi cửa.
Tiếng quỷ rống thê lương đêm qua thật đáng sợ, khiến các thôn dân sợ đến cả đêm không dám ngủ.
Nhìn thấy Vương Bình trở về, đồng thời còn nhận được tin báo đã tiêu diệt lệ quỷ của Vương Bình, nụ cười đã lâu không xuất hiện mới lại hiện lên trên mặt các thôn dân.
Lo lắng hãi hùng một tháng, rốt cục, rốt cục bọn họ cũng an toàn rồi!
"Cảm ơn Vương Bình đạo trưởng."
"Cảm ơn Vương Bình đạo trưởng!"
Mấy người trưởng thôn không ngừng nói lời cảm ơn, sau đó lại đưa Vương Bình đi ăn, rồi đưa tiền cho Vương Bình.
Bọn họ còn cố ý mở tiệc chiêu đãi Vương Bình một lát.
Vương Bình ai đến cũng không cự tuyệt, tất cả đều muốn!
Chuyến đuổi quỷ này, trừ hai chục ngàn của thím Chu, thôn dân lại gom thêm chục ngàn cho Vương Bình, tổng cộng là ba chục ngàn.
Trước khi đi, Vương Bình hỏi trưởng thôn.
"Trưởng thôn, không biết thôn mấy người đã thấy huyết đao chưa? Tỷ như đao mổ heo(2) đó?"
(2) Đao mổ: nguyên văn là đao đồ tể, ý chỉ đao dùng để giết heo bò trâu…
...