"Cậu xác định đây không phải bóng cao su cậu muốn tìm?"
Hai mắt Vương Bình híp lại, dáng tươi cười thần thần bí bí.
"Vâng..."
Mới nói được phân nửa, bé trai đã thấy dáng tươi cười nơi khóe miệng Vương Bình càng thêm sâu, lập tức tê cả da đầu, trắng trợn nuốt câu đang muốn nói xuống.
"Không phải, không phải!"
Keng! Bé trai khủng hoảng đến không biết nên trả lời là phải hay không phải, thuộc tính +1.
Bé trai sợ, hoàn toàn không nhìn thấu suy nghĩ của Vương Bình.
Cậu bé nhờ vả nhìn về phía cô bé, nhưng cô bé không thèm quan tâm, ở bên kia lạnh run.
Cô bé còn đang chìm đắm trong lời Vương Bình nói lúc trước, ba năm tù có thời hạn.
Lão Trần kinh ngạc tại nguyên chỗ, ngẩn người nhìn tất cả trước mắt.
Hai quỷ lại run lẩy bẩy trước mặt một người sống, rốt cuộc ai mới là quỷ đây?
Thình thịch!
Một tay Vương Bình xoè ra, năm ngón tay chụp vào đầu bé trai, oanh một tiếng, lấy đầu lâu làm điểm trợ lực, kéo bé trai ra khỏi tường.
Lúc này, một tay hắn cầm đầu bé trai, nhấc cả người bé trai lên, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ trắng bệch của bé gái.
Tay phải của Vương Bình nắm đầu bé trai, xách đi như xách đồ.
Xách theo cũng thôi đi, hắn còn không quên vung qua vung lại.
Cả người bé trai giống như gió, cuồng loạn nhảy múa ở trong tay hắn.
Trong lúc vung vẩy, Vương Bình không quên nói.
"Vì sao cậu lại nói bóng cao su đó không phải của cậu? Nếu không phải của cậu cậu cầm tới làm chi? Có biết trộm đồ là hành vi không tốt không? Cha mẹ cậu chưa từng dạy dỗ cậu sao? Nhìn xem con gái nhà người ta ngoan ngoãn tới mức nào, xong lại nhìn cậu xem."
Nói xong, Vương Bình quay đầu mỉm cười với cô bé ngoan ngoãn để mình dắt đi.
"Con gái, con nói cho cha biết, bóng cao su này có phải của con không?"
"Vâng, vâng." Cô bé quỷ rụt rè nói, liên tục gật đầu.
"Nhìn xem, nhìn xem, con gái nhà tôi thành thực tới mức nào, cậu lại xem cậu đi, thật mất mặt!"
Vương Bình vừa nói vừa lắc lắc tay trái, bé trai sắp bị lắc thành kẻ ngu, giống một tờ hóa đơn nát bị lắc lư trên không trung.
"Đến, tôi lại hỏi cậu lần nữa, cậu đã hại người hay chưa?"
Vương Bình cầm lấy đầu của bé trai dí sát vào mặt của mình, gần như mặt dán mặt, mắt đối mắt, hắn hung tợn nhìn chằm chằm bé trai.
Keng! Bé trai quỷ nhìn kí chủ, cảm thấy kí chủ là ác ma, sợ hãi đến muốn chết bất đắc kỳ tử, thuộc tính +1.
Bé trai quỷ suy nghĩ hồi lâu, điên cuồng bối rối giữa có và không.
"Có..."
Cuối cùng, cậu bé trả lời là có, bởi vì cậu bé nhớ tới ban nãy Vương Bình đã nói với hai người, vì cô bé thành thực trả lời nên không bị ngược đãi.
Cho nên cậu bé lựa chọn thành thực trả lời.
Kết quả đổi lấy là tay trái Vương Bình vung vẩy mãnh liệt hơn, tứ chi của bé trai quỷ như bị chặt đứt, không ngừng vung vẩy.
"Cậu lại dám giết người! Tai họa người vô tội, đáng chết!"
Sau đó, Vương Bình quay đầu nhìn về cô bé.
Gương mặt nghiêm túc như lật sách, trong nháy mắt biến sắc, cười tủm tỉm nhìn cô bé.
"Con gái, còn con? Có hại người hay không?"
"Không, không, con tuyệt đối không có, cha... con thật biết điều."
Cô bé quỷ hận không thể lắc tới bay đầu, phủ định bản thân mình không giết người, còn gọi Vương Bình là cha.
Thấy một màn như vậy, Lão Trần không lịch sự cảm thán.
Lòng người dễ đổi, trước mặt đại sư, ngay cả quỷ cũng phải khuất phục.
Đường đường là một con quỷ lại có thể nhận đạo sĩ làm cha.
"Cha biết ngay con gái của cha rất ngoan mà, đương nhiên sẽ không giết người."
Vương Bình vừa cười vừa nói, lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía bé trai, sắc mặt cứ phải gọi là thối.
Keng! Bé trai nhìn sắc mặt túc chủ, một lần nữa hoài nghi có phải khi bản thân còn sống, toàn gia thiếu tiền của kí chủ không, cực độ sợ hãi, thuộc tính +1.
"Tôi hỏi cậu..."
Lần này, không đợi Vương Bình đặt câu hỏi, bé trai quỷ đã chủ động mở miệng.
"Có thể... có thể hỏi cô bé trước không?"
Bé trai phát hiện, kiểu gì thì người trả lời trước cũng sẽ chịu thiệt, nếu đáp đúng, người sau có thể học theo mà trả lời, nếu đáp sai, người sau chỉ cần đáp ngược lại là được.
Thấy thế nào thì người trả lời sau cũng có tiền đồ hơn.
"Được."
"Con gái ngoan của cha, cha hỏi con, cha có đẹp trai không?"
"Đẹp trai, đẹp trai."
"Ừm, con gái của cha miệng thật ngọt."
"Cậu nhóc, tôi hỏi cậu, tôi có đẹp trai không?"
Bé trai quỷ đã có kinh nghiệm, bật người theo trả lời, đẹp trai!
Kết quả, cậu bé lại bị vung vẩy một lần nữa.
Vương Bình hừ lạnh nói: "Lại có thể bắt chước câu trả lời của con gái tôi, tôi ghét nhất chính là kẻ bắt chước nói năng ngọt xớt."
Cách đó không xa, Lão Trần nhìn kỹ toàn bộ cử động của Vương Bình, miệng há thật to.
Hắn ta rất muốn rống một câu.
Vương Bình, cậu đang kỳ thị giới tính.
Lúc này, đừng nói là Lão Trần, cho dù là bé trai quỷ hay bé gái quỷ đều đã nhìn ra.
Căn bản là Vương Bình chán ghét bé trai, thích bé gái, mặc kệ bé trai quỷ trả lời thế nào, kết quả cũng là vung vẩy hầu hạ. Mà cho dù cô bé trả lời thế nào, chỉ cần cười tủm tỉm một cái là đủ rồi.
Keng! Bé trai quỷ cảm thụ được sự phân biệt đối xử nam nữ, tâm tính bùng nổ, thuộc tính +1.
Keng! Cô bé may mắn bản thân mình không có tiểu jj, là nữ, thuộc tính +1.
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, Vương Bình liếc nhìn bảng thuộc tính hệ thống.
Từ mới vừa rồi đến hiện tại, hai tiểu quỷ đã mang đến cho bản thân mình 21 điểm thuộc tính, xấp xỉ đến cực hạn.
Một giây sau, không để cho một người hai quỷ ở đây có thời gian phản ứng, năm ngón tay trái của Vương Bình nắm chặt.
Oanh!
Bé trai quỷ còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, đầu đã nổ tung, hồn phi phách tán.
Keng! Bé trai quỷ sinh ra cảm giác được giải thoát trước khi chết, điểm thuộc tính +5.
Bên kia.
Cô bé quỷ sợ hãi vô cùng, bé trai quỷ cứ bị Vương Bình không có dấu hiệu nào giết đi như vậy.
"Con gái của cha, để cha tiễn con lên đường."
Vương Bình mở miệng, một tát vỗ về phía cô bé.
"A!!"
Cô bé quỷ kêu thê lương thảm thiết, thân hình nổ tung, theo gió tiêu tán.
Keng! Cô bé quỷ sợ hãi khi sắp chết, thì ra không có tiểu jj cũng phải chết, thuộc tính +5.
Vương Bình phủi tay, vỗ phần bụi “có lẽ có” trên tay, cất bước đi tới trước mặt Lão Trần, vỗ nhẹ bả vai.
"Thấy quỷ xong rồi, chúng ta đi thôi."
Thẳng đến khi Vương Bình đi tới đầu bậc thang tầng bốn, Lão Trần đang cứng đờ tại nguyên chỗ mới hoàn hồn, vội vã đuổi theo, hưng phấn nói.
"Vương Bình, cậu thật lợi hại, ba đến hai lần đã giải quyết đám quỷ kia."
"Lão Trần cũng không tệ, người bình thường nhìn thấy quỷ không bị hù tới té đài cũng cong chân chạy trốn, ông lại có thể nhìn từ đầu tới cuối."
Lão Trần cười ha ha một tiếng, trong miệng trả lời quá khen quá khen.
Nhưng trong lòng hắn ta lại trả lời, đó là do tôi bị thủ đoạn của cậu dọa ngây người có được không? Nói tốt đuổi quỷ kiểu Lâm Chính Anh đâu?
Dù không có đuổi quỷ kiểu Lâm Chính Anh, nhưng tràng diện này vẫn khiến Lão Trần cực độ chấn động.
Lão Trần không khỏi sùng bái nói.
"Tôi nghĩ trong nghề đuổi quỷ, Vương Bình cậu nhất định là một trong những người trâu bò nhất, nhất định là như vậy. Làm gì có người nào có thể một chưởng đập chết một con quỷ?"
"Ha ha ha ha, Lão Trần quá đề cao tôi rồi."
"Không đề cao, tôi nói thật lòng, giả như tôi có được phân nửa bản lĩnh của cậu, tôi đã sớm khai tông lập phái, nào đi lái taxi làm gì."
Vương Bình mỉm cười, liếc nhìn đầu trọc của Lão Trần.
"Lão Trần đừng nói như vậy, tôi thấy ông tài hoa xuất chúng, đỉnh đầu có mặt trời, chói mắt không gì sánh được. Vừa nhìn đã biết ông chính là nhân trung long phượng, hiện tại ông lái xe taxi chỉ đang để lắng đọng, tương lai chắc chắn ông có thể thăng chức rất nhanh."
"Vương Bình cậu mới thăng chức nhanh, tuổi còn nhỏ đã mạnh mẽ như vậy, dáng dấp lại đẹp trai, tôi còn tưởng rằng cậu là thần tiên đầu thai chuyển thế, phổ độ chúng sinh đấy."
Hai người tôi khen cậu một câu, cậu khen tôi một câu, cứ thổi phồng nhau như vậy đi xuống tầng.
Thẳng đến sau khi lên xe, hai người vẫn trưng ra vẻ mặt tươi cười, một bộ dạng bình sinh không thể sớm quen biết nhau một chút, đúng là bất hạnh lớn nhất trong thiên hạ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Vương Bình cầm điện thoại di động lên, trên màn hình hiển thị Sở Lỵ Lỵ gọi tới.
...