Nếu dựa theo tình huống vừa rồi để phân tích, Sở Lỵ Lỵ cảm thấy Vương Bình càng lợi hại hơn anh em Trương Nghiên, bởi hai người kia rất cung kính với Vương Bình, còn có tin tức của Tử Lôi Phù.
Đáng tiếc, Vương Bình không để Sở Lỵ Lỵ có cơ hội ấy, không để cô ấy lấy le một chút.
Cho dù là nam hay nữ, là người đều có sở thích khoe khoang với người khác, nhất là khi khoe khoang với người thân thiết với mình lại càng có cảm giác thành tựu.
Sở Lỵ Lỵ chính là như vậy.
Lần sau lại khoe khoang với Nghiên Nghiên là được rồi, còn rất nhiều cơ hội.
Đúng rồi, còn phải hỏi Nghiên Nghiên một chút xem thuật đuổi quỷ là thế nào? Có phải ném phù đọc chú ngữ hay không? Có phải phương pháp đuổi quỷ của Vương Bình rất đặc biệt hay không...
Nhìn theo hai người Vương Bình rời khỏi, anh em Trương Hạo có vẻ hơi tiếc nuối.
Hai anh em không như Vương Bình, không gấp gáp rời khỏi.
Bọn họ ngồi lại Starbucks một hồi.
"Anh, anh cảm thấy Vương Bình tiên sinh kia là ai?"
Trương Hạo suy nghĩ một lát, trầm giọng nói.
"Hẳn không phải người trong cơ cấu thần quái của chính phủ, hiện nay anh chưa nghe nói chính phủ có người mạnh hơn chúng ta, trâu bò hơn chúng ta. Tám chín phần mười anh ta cũng như chúng ta, đến từ truyền thừa cổ nào đó."
Hai mắt Trương Nghiên quay tròn, nhớ lại nói.
"Thế nhưng vì sao em chưa từng nghe nói tới, có gia tộc cổ hay truyền thừa cổ nào họ Vương."
Đúng lúc này, Trương Hạo thình lình nói.
"Có, truyền thừa cổ có họ Vương."
"Có không? Vì sao em không biết?"
"Cho nên anh đã nói em đừng cứ mãi xem phim Hàn rồi, lúc rảnh rỗi phải xem nhiều sách cổ trong nhà một chút, anh từng nhìn thấy trong một bộ sách cổ, từ rất sớm trước đây, khi Long Hổ Sơn còn chưa được sáng tạo, thời đại kia trăm nhà đua tiếng, trong mấy thế lực mạnh mẽ thời ấy có một nhà họ Vương."
"A? Long Hổ Sơn còn chưa được sáng tạo? Đây không phải ít nhất cũng cách thời này hơn hai nghìn năm sao? Trăm nhà đua tiếng? Không phải là thời kỳ chiến quốc đấy chứ?"
"Không biết, lúc rảnh rỗi em đi hỏi Sở Lỵ Lỵ thử. Em chơi với cô ấy từ nhỏ đến lớn, mà dường như cô ấy rất quen thuộc Vương Bình tiên sinh, có lẽ cô ấy sẽ biết cũng không chừng."
"Đúng nha, có thời gian rảnh em lại đi hỏi Lỵ Lỵ một chút."
...
Trở về trên xe taxi.
Sở Lỵ Lỵ oán giận Vương Bình vì sao phải kéo cô ấy đi vội như vậy, rất tức tối chất vấn Vương Bình.
Vương Bình hạ cửa kính xe xuống, mặc cho gió thổi vào bên trong xe, hắn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khoan thai nói.
"Hôm nay gió thật lớn, không thích hợp nói chuyện phiếm."
Lúc này, Sở Lỵ Lỵ đấm một đấm qua.
"Lỵ Lỵ, có chuyện tôi phải nói cho cô một chút, chuyện về gia tộc tôi, tôi đã nói từ trước, gia tộc tôi không thích hiển thế, cho nên trừ phi có chuyện trọng đại, nếu không cô ngàn vạn lần đừng nói chuyện gia tộc tôi với bất kỳ người nào, nếu không gia tộc trách tội xuống, tôi cũng không cứu được cô."
Vương Bình lời lẽ nghiêm khắc, vẻ mặt trịnh trọng mà nghiêm túc.
Sở Lỵ Lỵ gật đầu.
Thấy thế, Vương Bình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mỹ mãn trở lại nhà trọ.
Trước khi mở cửa, Vương Bình cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho Lão Trần.
"Lão Trần à, hôm nay tôi không rảnh, qua một thời gian ngắn nữa, đợi khi rảnh rỗi tôi sẽ giúp ông chứng minh trong sạch."
"Được, Vương Bình đại sư, vừa lúc hôm nay là sinh nhật con gái tôi, tôi cũng phải về nhà sớm, sẽ không đi ăn đồ nướng, mặt buồn cười.jpg."
...
Ngô Chính Kiền, ba mươi lăm tuổi, làm tài xế xe taxi mười năm.
Hôm nay, như thường ngày sau khi hắn ta trả khách xong, liếc nhìn thời gian.
11 giờ 10 phút.
Tắt đèn báo trống, Ngô Chính Kiền quay đầu xe, chạy về phố Bạch Liên Hoa.
Phố Bạch Liên Hoa là một con phố ăn vặt, cho dù hiện tại đã nửa đêm con phố ấy vẫn vô cùng náo nhiệt.
Vừa lái xe, Ngô Chính Kiền vừa lẩm bẩm nói.
"Con chó Lão Trần này, lừa bao lì xì một đồng của mình, mình nhớ trước đây ông ta nói muốn mời Vương Bình đại sư gì đấy tới chứng nhận trong sạch của mình, không biết đêm nay Vương Bình đại sư kia có tới hay không… Mình phải đi xem thử xem, vừa lúc đòi Lão Trần chó má này mời khách."
Rất nhanh hắn ta đã đến phố Bạch Liên Hoa. Ngô Chính Kiền đi vào đường nhỏ, con đường mà ít người qua lại.
Buổi tối mười một giờ, trên đường không một bóng người.
Ngô Chính Kiền lái xe đi, nhanh chóng chạy tới đường phố không người, trên đường đèn đường mờ vàng như đèn kéo quân nhanh chóng xẹt qua.
Ngay khi hắn ta sắp đến phố Bạch Liên Hoa.
"Ừm?"
Đột nhiên, Ngô Chính Kiền sợ hết hồn.
Phía trước có khói trắng mông lung.
Khiến hắn ta sợ đến mức vội vã phanh xe lại, rất sợ gây ra tai nạn giao thông ngay trong lúc tầm nhìn không rõ này.
Hắn ta vốn tưởng phụ cận có cháy, thế nhưng ngoài cửa sổ chỉ có khói, không có mùi vị của sự cháy, không giống như có cháy.
Đúng lúc này, một trận gió thổi qua, sương trắng tản đi, cảnh tượng phía trước lần thứ hai đập vào mi mắt.
Tới phố Bạch Liên Hoa rồi.
Trên đường phố vô cùng náo nhiệt, các tiệm trên đường đều có người, người đến người đi tấp nập.
Chẳng biết tại sao, sau khi lái xe ghé qua đường phố, Ngô Chính Kiền lại sinh ra cảm giác kỳ quái.
Hình như mỗi người trên đường phố đều hữu ý vô ý nhìn về phía mình.
"Ảo giác?"
Ngô Chính Kiền không để ý tới cảm giác này, hắn ta chỉ cho là mình lái xe quá lâu, mệt nhọc quá độ.
Không bao lâu sau...
Hắn ta đến một quán đồ nướng trên phố Bạch Liên Hoa.
Quán đồ nướng A Minh.
"Oa, hôm nay các người đến sớm thật, tôi còn tưởng tôi đến sớm nhất nữa chứ."
Ngô Chính Kiền xuống xe, nhìn thấy trước quán đồ nướng A Minh đầy người ngồi, trong đó có một bàn đầy bóng người quen thuộc, chính là đám tài xế taxi chiến hữu vẫn thường tụ tập ở đây.
Đồng thời, hắn ta liếc nhìn thời gian, buổi tối 11 giờ 18 phút.
"A, mấy người Lão Trần còn chưa tới à? Lúc này chỉ mới có bốn người tới đã bắt đầu ăn sao?"
Ngô Chính Kiền rất tự nhiên kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.
"Không phải nơi này có món mới gì đấy chứ, ừm? Đồ ăn đâu?"
Bỗng nhiên, Ngô Chính Kiền cảm giác lạnh cả lưng, con ngươi chợt co rút lại.
Hắn ta nhìn thấy...
Bốn người đồng nghiệp của bản thân mình, trên tay mỗi người đều cầm một xiên đồ nướng, ăn từng ngụm, còn ngốn nghiến nhấm nuốt.
Vậy mà!
Trên bàn vốn không có đồ nướng, mà xiên đồ nướng trong tay mỗi người cũng không có bất kỳ vật gì, chỉ là một xiên trống trơn.
Không có đồ vật, vậy bọn họ đang ăn cái gì? Còn ăn tới ngon lành như vậy?
Cũng tại lúc này, bốn đồng nghiệp chưa từng mở miệng của hắn ta đều quay đầu nhìn về phía hắn ta, dáng tươi cười rất nhạt, rất nhạt, ý cười có vẻ quỷ dị.
"Không phải đồ ăn đã lên rồi sao?"
Lời nói vang lên, Ngô Chính Kiền sợ hãi vô cùng, nhìn chằm chằm bốn đồng nghiệp của mình.
Không chỉ bốn đồng nghiệp đang nhìn hắn ta.
Lúc này, toàn bộ người trên phố Bạch Liên Hoa đều đang nhìn Ngô Chính Kiền.
Trên trăm đôi mắt tụ về phía Ngô Chính Kiền...
Trên mặt mỗi người hoặc là lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hoặc là dáng tươi cười đến ngoác cả mang tai.
"Đồ ăn đến..."
...
Đinh linh linh, đinh linh linh.
Buổi sáng 6 giờ, Vương Bình đang trong mộng đẹp bị tiếng chuông Wechat trong điện thoại di động đánh thức.
"Có để cho người ta ngủ hay không? Mới 6 giờ mà gọi điện thoại gì!"
Vương Bình cầm điện thoại di động lên, thông báo trên điện thoại cho thấy, là Lão Trần gọi tới.
Nhấn nút nghe, Vương Bình chuẩn bị chửi ầm lên.
"Vương Bình đại sư!! Tai nạn chết người rồi, cậu nhất định phải là báo thù cho mấy người anh em của tôi!! Đám anh em của tôi bị quỷ giết rồi!"
Giọng nói của Lão Trần mang theo lửa giận và nức nở, như loa lớn truyền ra.