Nơi cửa vốn không người không vật, đột nhiên lại nhiều thêm một chiếc bóng cao su nảy tưng tưng.
Lão Trần có thể khẳng định, khi hắn ta vào phòng, cửa phòng không có bóng cao su gì cả. Hắn ta cũng có thể khẳng định Vương Bình không chơi bóng cao su, bởi vì hắn ta vẫn đi theo bên cạnh Vương Bình.
Vậy vì sao quả bóng cao su kia có thể không ngừng nảy lên?
Là ai đã khiến bóng cao su kia nảy tưng tưng như vậy?
Trong tầng thứ tư nhà trọ yên tĩnh không người, trừ mình và Vương Bình ra còn có người khác sao?!
Lão Trần tê cả da đầu, nhưng hắn ta đã lục soát cả tầng thứ tư, căn bản là không một bóng người.
"Vương Bình!"
Đáy lòng lão Trần còn đang sợ hãi, quỷ dị không hiểu ai đang chơi đùa bóng cao su bật thốt lên.
Vương Bình lại không chút do dự đi về phía bóng cao su.
Nhìn Vương Bình bước từng bước về phía bóng cao su, theo hắn đi lại, cúi đầu khom lưng, nhặt bóng cao su lên, Lão Trần cảm giác được trái tim của mình phảng phất như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Vương Bình nhặt bóng cao su lên, không có bất kỳ chuyện gì phát sinh.
Lão Trần thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên đúng lúc này, khóe mắt hắn ta vô thức nhìn thoáng qua, thân thể Lão Trần lạnh lẽo, tay chân run rẩy, trái tim như trống trận kịch liệt phập phồng.
Hắn ta thấy được, ngay khi Vương Bình nhặt bóng cao su lên, từ trong trống rỗng trước mặt Vương Bình xuất hiện một đứa bé.
Một bé trai sắc mặt giấy bệch như giấy, trắng bệch tới đáng sợ.
Bé trai nhìn về phía Vương Bình và Lão Trần, nhếch miệng cười, toàn bộ hàm răng không phải màu trắng muốt mà là màu máu đỏ tươi.
Mặt mũi tái nhợt, hàm răng đỏ tươi, khiến kẻ khác cảm thấy đùi run rẩy.
Cậu bé mở miệng, giọng nói hồn nhiên như vậy, đáng yêu như vậy.
Vậy mà ngay dưới bầu không khí kinh khủng này, tiếng nói ấy khiến người ta khiếp sợ, lạnh cả xương.
Cũng tại lúc này, sắc mặt Lão Trần bị dọa đến trắng bệch, phía trước hắn ta cũng chính là phía sau Vương Bình, giữa hai người nhiều thêm một bóng người xinh xắn.
Đó là một cô bé tóc tai bù xù, đối diện hắn ta, sau lưng Vương Bình.
Giọng nói của bé trai vang lên, mà giọng nói của cô bé cũng theo sát vang lên.
"Chú, chú đang tìm bóng cao su..."
"Cha, con..."
Còn chưa nói xong, trong ánh mắt kinh hoàng của Lão Trần.
Oanh!!
Chân trái Vương Bình bỗng nhiên phát lực, một đá sút thẳng vào quả bóng cao su kia.
Bé trai còn chưa nói hết lời đã như thể bóng cao su, bị một cước này đá bay.
Một tiếng ầm vang, bé trai như gặp bị một chiếc xe hơi va chạm, thân thể đụng thẳng vào mặt tường phía sau, toàn bộ thân thể bé trai một mực dán trên mặt tường đã lõm xuống.
Lão Trần ngây dại...
CMN!
Trong lòng hắn ta đang điên cuồn kêu lớn, tâm tình sợ hãi ngay khoảnh khắc Vương Bình đá ra một đá đã biến mất, không còn sót lại chút gì.
Đây chính là quỷ đó!! Cứ bị cậu đá đi như vậy?
Vương Bình thật quá mãnh liệt đi, cũng quá bạo lực đi, không phải hắn nên bị dọa sợ giống mình, sau đó thét lên thật to sao?
Vì sao hắn lại trực tiếp dùng bạo lực đá quỷ như thế?
Còn cậu nữa, đá thì đá đi, tốt xấu gì cậu cũng phải tôn trọng quỷ một chút chứ. Quỷ còn chưa nói dứt lời, cậu đã giơ chân lên đá, điều này cũng giống với trong cuộc thi, còi bắt đầu còn chưa thổi cậu đã lao ra ngoài, đó là phạm quy.
Lão Trần vô thức nhìn về phía bé trai quỷ bị đạp dính trên tường, trong lòng kinh ngạc một trận.
CMN, lực lượng của Vương Bình cũng quá lớn đi, tường cũng bị cậu đá lõm vào.
Còn có bé trai kia cũng quá thảm rồi, trực tiếp bị đá dính trên tường. Dựa theo vết lún này, sợ rằng muốn gỡ cậu bé xuống cũng khó khăn.
Không chỉ Lão Trần đang ngẩn người chấn động.
Cô bé cũng ngây dại, kinh ngạc nhìn Vương Bình.
Keng! Cô bé quỷ mãnh liệt ngơ ngác, thuộc tính +1.
Cô bé ngơ ngác. Cô bé hành hung người nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô bé gặp phải loại tình huống này.
Nói tốt người sợ quỷ đâu?
Đột nhiên, thân thể mềm mại của cô bé rung động, phát hiện Vương Bình xoay người nhìn mình, đang cười với cô bé.
"Em gái, mới vừa rồi em muốn nói gì vậy? Anh còn chưa nghe rõ, em có thể nói lại một lần nữa không?"
Ngay sau đó, dưới ánh mắt dại ra của Lão Trần.
Chỉ thấy cô bé lắc đầu như trống bỏi, phảng phất như cô bé đang nói cho Vương Bình.
Tôi cái gì cũng chưa nói, anh nghe lầm, tôi chỉ đi ngang qua...
Vương Bình không để ý tới cô bé lắc đầu, cười tủm tỉm đi lên trước.
Keng! Cô bé quỷ sợ hãi, thuộc tính +1.
Keng! Cô bé quỷ sợ hãi, thuộc tính +1.
Hắn đặt tay lên trên bả vai cô bé, cong môi nở nụ cười nói.
"Em gái, hình như anh nghe được em gọi anh là cha?"
Cô bé lắc đầu như trống bỏi, càng lắc càng mãnh liệt!
"Tôi..."
Cô bé vừa định thốt ra, nhưng Vương Bình đã mở miệng trước.
"Em kêu anh là cha khiến anh rất vui vẻ, nhiều thêm một con gái, em biết không, em gái đáng yêu như em thật rất hiếm thấy."
Vương Bình đưa tay thân thiết vuốt lấy gương mặt lạnh như băng mà tái nhợt khủng bố của cô bé.
"Em nhìn xem, da mặt của em phấn nộn tới mức nào, non tới nhỏ máu. Em lại nhìn mái tóc này của em xem, mềm mại trơn tuột. Em lại nhìn đôi môi phấn hồng của mình này, hồng tới phát tím, cha đây rất thích."
Keng! Cô bé sợ hãi tới lạnh run, thuộc tính +1.
Bên kia, Lão Trần nghe lời Vương Bình nói, hóa đá tại chỗ đồng thời còn có một loại cảm giác rất quỷ dị.
Vì sao... lời Vương Bình nói nghe giống như chú xấu xa dụ dỗ tiểu loli.
Vương Bình sờ qua gương mặt cô bé, cười tủm tỉm nói.
"Pháp luật nước ta có quy định, người dâm loạn tiểu loli bị xử ít nhất ba năm tù có thời hạn, điều này khiến anh rất khó chịu. Nhưng bây giờ thì không giống rồi, anh gặp em, con gái ngoan của anh."
"Em biết không, pháp luật này chỉ nhằm vào người sống."
Đề cập tới một chữ người này, Vương Bình cố ý nhấn mạnh.
Cô bé đang run rẩy, kịch liệt run rẩy, trên mặt tràn đầy máu viết đầy sợ hãi và khủng hoảng.
Keng! Cô bé quỷ cực độ sợ hãi, thuộc tính +1.
Keng! Cô bé quỷ đang điên cuồng oán giận, oán niệm tràn đầy, oán hận vì sao không có pháp luật bảo vệ quỷ, thuộc tính +5.
Cô bé đang giãy giụa, cô bé muốn rời khỏi, muốn trốn.
Thế nhưng một tay Vương Bình đặt trên vai cô bé, cái tay kia phảng phất như nặng ngàn quân, tựa thái sơn, ép tới cô bé không có biện pháp rời khỏi.
"Ừm?"
Tự có cảm giác, Vương Bình quay đầu nhìn về phía bé trai khảm trên tường ở phía sau.
Bé trai bị dính trên tường đang nhìn Vương Bình và cô bé nói chuyện với nhau, thấy Vương Bình trông lại, bé trai vội vã mắt nhắm lại, ngẹo đầu giả bộ hôn mê nằm chết.
Keng! Bé trai lạnh run, thuộc tính +1.
Cậu bé quá sợ hãi, lời Vương Bình nói với bé gái giống hệt như một ông chú biến thái, cho dù bé trai đã là quỷ cũng thấy sợ hãi.
Thân là quỷ, nhưng cuối cùng trước khi chết bọn họ chỉ là đứa bé, đối mặt với Vương Bình không ngừng giở giọng ông chú biến thái, bọn họ không sợ mới là lạ.
Vương Bình dắt cô bé, cười tủm tỉm cất bước đi về phía bé trai.
Keng! Bé trai quỷ sợ hãi đến giả chết, thuộc tính +1.
Keng! Bé trai quỷ sợ hãi đến độ sắp không giả chết nổi nữa, thuộc tính +1.
Keng! Bé trai quỷ cảm thụ được kí chủ đang từ từ tới gần, dọa đái ra, thuộc tính +1.
Keng! Bé trai quỷ cảm thụ được kí chủ sắp dán lên mặt mình, sợ đến khóc thành tiếng, thuộc tính +1.
"Anh, anh muốn làm gì..."
Giọng nói của bé trai mang theo tiếng khóc nức nở, sợ hãi nói.
Vương Bình cong môi tạo thành dáng tươi cười, không trả lời câu hỏi của bé trai, chỉ cầm lấy quả bóng cao su dưới chân, quay qua hỏi bé trai.
"Đây là bóng cao su mà cậu muốn tìm sao?"
"Không phải! Không phải!"
Bé trai lắc đầu liên tục, không chút do dự nói.
Keng! Bé trai sợ đến trợn mắt nói lời bịa đặt, thuộc tính +1.
...