Một tháng qua, Tạ Diểu mạnh mẽ mập lên hai cân.
“Trời ạ trời ạ! Tôi dĩ nhiên mập lên hai cân! Hai cân a! ” Tạ Diểu hành động tiếp theo là đem cái cân hình tròn hướng ghế sofa đá văng một cái, lại quăng mình đổ ập xuống trên ghế, trên mặt một biểu tình viết sinh khí chớ lại gần, “Mình không muốn sống nữa, chết mất thôi.”
Cố Lan nâng iPad nhàn nhã nửa ngồi nửa nằm trên cái ghế salon đối diện chơi game, nghe vậy ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên một chút, “Ai cần cậu tham ăn như vậy.”
“Đó là do đồ ăn mà Tiết soái ca gọi người đưa tới thực sự siêu cấp ngon, ném đi rất đáng tiếc a. Lãng phí rất đáng xấu hổ có biết không? Cậu mới bắt đầu không phải cũng rất thích mà. Đều tại cậu a, hiện tại không ăn, toàn bộ nhét trong bụng mình, không mập mới là lạ chứ.”
Cố Lan tiếp tục chơi game, từ tốn nói, “Mình gần đây không có khẩu vị.”
Tạ Diểu nằm úp sấp ở trên ghế salon, một tay chống đỡ cằm, nghiêng đầu nhìn y, “Mình xem cậu là trạch đến sinh bệnh, cậu luôn ở trong phòng không chán a? ”
Cố Lan bỏ iPad xuống, xoa xoa mi tâm, “Chán a, nhưng mình lười xuất môn.”
“Cậu trước đây tuy rằng trạch, nhưng tốt xấu cũng đi quán bar, hiện tại thì sao, ngay cả quán bar đều không quản, toàn bộ giao cho mình, cậu là giao chức lão bản nên rất thoải mái ha? ”
Cố Lan nhíu mày, “Mình đưa cậu thêm tiền công riêng.”
“Ai hiếm lạ.” Tạ Diểu từ trên ghế salon bò lên, không có hình tượng chút nào mà đem hai chân thon dài thẳng tắp gác trên khay trà bằng thủy tinh, lại châm điếu thuốc, môi hoa hàm tiếu phun khói thuốc từng vòng, “Mình nói cho cậu a, cuối năm mình có thể sẽ kết hôn, bản thân cậu tự mình làm đi, tuy là mình vẫn ở trong nước ngây ngốc.”
“Kết hôn? ” Cố Lan rõ ràng sợ hết hồn, “Cùng Dave? ”
Tạ Diểu gật gật đầu.
Cố Lan không mấy tán đồng nhíu mày lại, “Hắn ta không phải còn chưa có ly hôn sao? ”
Tạ Diểu rũ xuống mi mắt, “Cuối năm có thể sẽ ly.”
“Thực sự? ”
“Cho nên mình mới nói khả năng cuối năm mình kết hôn a, anh ấy cầu hôn mình liền gả, anh ấy không ly hôn mình liền tiếp tục chờ, chuyện rất đơn giản.”
“Tạ Diểu, như vậy đáng giá không? ”
“Không đáng.”
“Vậy cậu còn… ”
“Mình yêu anh ấy a Cố Lan.” Tạ Diểu đánh gãy lời Cố Lan, đem tàn thuốc ấn trong cái gạt tàn, “Giống như cậu yêu Trình Dương vậy.”
Giống như y yêu Trình Dương, biết rõ hy vọng xa vời, lại cố chấp không chịu buông bỏ, bướng bỉnh đứng tại chỗ, đuổi theo bóng lưng đối phương, âm thầm thương tâm.
Cố Lan đỡ lấy cái trán, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, tâm mệt, thân cũng mệt mỏi.
Tạ Diểu rời đi, Cố Lan lẳng lặng ngồi ở trên ghế salon hồi lâu, càng ngồi càng muốn khổ sở, càng nghĩ lại càng khó chịu. Quả nhiên là trạch quá lâu, toàn bộ tinh thần đều không tốt.
Quá lâu không vận động, cảm giác trên eo sẹo lồi đều sắp nhô ra. Không được, không thể chán chường thêm nữa.
Cố Lan từ trên ghế salon đứng dậy, duỗi duỗi cánh tay xoay xoay cái eo, lấy điện thoại di động ra đang muốn nhắn tin cho Quý Hồi Sinh, lúc này trên màn hình đột nhiên nhảy ra một cái tên.
Trình Dương.
Về nước một tháng, anh rốt cục chủ động gọi điện thoại tới đây.
Cố Lan đầu ngón tay có chút run rẩy, y nhận điện thoại, tận lực khiến cho thanh âm của mình thật vững vàng, “Alo? ”
“Cố Lan.”
“Trình Dương? ”
“Ân, là anh, anh trở về nước rồi.”
“Đúng không? Là khi nào a? ”
“Anh trở về khoảng một tháng rồi, mẹ anh sinh bệnh nằm viện, hai ngày trước mới ra viện, bệnh đã không thể trị được nữa.”
“Úc, như vậy a.”
“Những năm này, em… Có khỏe hay không? ”
“Qua loa, cũng tàm tạm.”
“Nghe nói em mở quán bar, nếu không, buổi tối chúng ta gặp mặt? ” Trình Dương dừng lại một chút liền nói tiếp, “Kêu cả Hồi Sinh còn có Tạ Ân Lam, Tạ Diểu, náo nhiệt một chút, đã nhiều năm không gặp như vậy, thật nhớ mọi người.”
“… Được a.”
“Vậy thì chín giờ tối đi, đến lúc đó gặp, anh cúp trước.”
“Ân, được.”
Cố Lan để điện thoại di động xuống, chậm rãi giơ tay bưng kín ngực.
Thời gian qua đi năm năm, y và Trình Dương, lại gặp mặt.