Cố Lan một tay chống trên bàn bếp, một tay ấn eo không nhúc nhích. Tiết Hoàn khom lưng ôm con trai bế lên, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của con, “Có phải đói bụng hay không?”
Tiết Hàm thành thật gật đầu, tiếp theo lại kéo kéo Cố Lan, “Daddy, con muốn ôm một cái.”
Tiết Hoàn chụp mông con trai một cái, “Ba ba ôm là được rồi, daddy phải làm cơm.”
Cố Lan trừng mắt liếc Tiết Hoàn một cái, xoay người rửa tay.
“Daddy, mặt người rất hồng, có phải sinh bệnh hay không?” Tiết Hàm cúi người qua, tay nhỏ đầy thịt mum múp ôm mặt Cố Lan, “Daddy con yêu người, người không cần sinh bệnh.”
Cố Lan ôm con trai bảo bối, hôn lên trán con một cái, “Daddy không sinh bệnh, chỉ là có điểm mệt, chúng ta đi xem Conan, để cho ba ba nấu cơm có được không?”
Tiết Hàm ôm lấy cổ Cố Lan, rất vui vẻ nói: “Được a được a, daddy xem Conan cùng con.” Nói xong còn không quên cổ vũ Tiết Hoàn, “Ba ba cố lên!”
Tiết Hoàn: “……”
Cố lan ôm con trai đến phòng khách xem TV, còn dặn người giúp việc không cần tới phòng bếp.
Kết quả, Tiết Hoàn dưới tình huống không người hỗ trợ tay chân luống cuống ở phòng bếp bận rộn hai giờ mới miễn cưỡng làm ra một bàn đồ ăn.
Tiết Hàm còn nhỏ, ăn không nhiều, rất nhanh đã ăn no sau đó liền chạy đi mở quà. Cố Lan tiếp đồ ăn cho Tiết Hoàn, cười nói: “Trù nghệ rất không tồi.”
Tiết Hoàn nhưng thật ra một chút cũng không biết khiêm tốn là gì, “Đó là đương nhiên.”
Cố Lan liếc mắt nhìn hắn một cái, cúi đầu ăn canh.
Lúc này di động vang lên, Tiết Hoàn nhận điện thoại đặt ở bên tai, “Alo.”
“A!”
Tiếng kêu sợ hãi của Cố Lan đồng thời vang lên, Tiết Hoàn hoảng sợ, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống, vội đứng lên đi đến bên cạnh người y, “Thế nào?”
“Tay anh là làm sao đây?” Cố Lan bắt lấy bàn tay trái Tiết Hoàn đang cầm di động, “Đều sưng đỏ lên rồi, bị phỏng?”
Cùng lúc đó, thanh âm nôn nóng của mẹ Tiết từ trong ống nghe truyền ra, “A? Chuyện là thế nào a Hoàn Hoàn? Tay con thế nào?”
Tiết Hoàn bất đắc dĩ thở dài, bỏ tay Cố Lan ra, nói với điện thoại: “Không có việc gì, không cẩn thận bị phỏng một chút, Tiểu Hàm đang ngồi chơi ở phòng bên cạnh, để con đưa điện thoại cho bé.” Tiết Hoàn vừa nói vừa đi đến phòng khách, đưa điện thoại di động cho con trai, “Ngoan, cùng nói chuyện phiếm với bà nội nào.”
Tiết Hàm buông đồ chơi trong tay ra, tiếp nhận di động hưng phấn hô to: “Bà nội! Hôm nay sinh nhật con, daddy mua cho con một chú ong vàng rất lớn, ba ba cũng mua người máy biến hình nữa nha!”
Tiết Hoàn cười sờ sờ đầu con trai, vừa mới xoay người liền thấy Cố Lan từ nhà ăn bước nhanh tới, lấy hòm thuốc trong ngăn tủ tìm băng gạc cùng cao trị phỏng, rồi lại đây kéo tay Tiết Hoàn trở lại phòng bếp.
Cố Lan mở vòi nước, bắt lấy tay trái Tiết Hoàn đặt ở dưới vòi xối một hồi, tiếp theo cẩn thận lau khô nước mới bắt đầu bôi thuốc và băng lại.
Chờ Cố Lan băng bó xong, Tiết Hoàn dùng tay phải khơi cằm y, cúi đầu hôn xuống giữa trán y, “Đừng nhíu mày, khó coi.”
Cố Lan rất là ảo não, “Thực xin lỗi, đều là em không tốt.”
“Không liên quan tới em, là anh tự mình không cẩn thận.” Tiết Hoàn không quá để ý mà lắc lắc tay trái, “Chỉ là vết thương nhỏ, qua mấy ngày thì tốt rồi.”
Cố Lan hỏi: “Đau không?”
Tiết Hoàn nắn bóp mặt y, “Không đau.”
Cố Lan bắt lấy tay hắn, “Chính mình cẩn thận một chút, đừng để dính nước.”
Tiết Hoàn đột nhiên “Tê” một tiếng, cau mày nói: “Hiện tại đau, xem ra buổi tối em cần đến giúp anh tắm rửa.”
Cố lan: “……”
Ăn bánh sinh nhật xong lại chơi đồ chơi thêm một lát thì cũng sắp đến giờ đi ngủ, Cố Lan giúp con trai tắm xong thì đưa con trở về phòng, ngồi ở mép giường kể chuyện cho con, chờ con ngủ rồi mới nhẹ tay nhẹ chân rời đi, trở lại phòng ngủ chính.
Vào phòng liền thấy Tiết Hoàn đĩnh đạc ngồi ở trên giường, xem biểu tình trên mặt liền biết là đang đợi y cũng khá lâu rồi.
Cố Lan đi đến trước mặt hắn, “Làm gì vậy?”
“Cởi quần áo.” Tiết Hoàn nâng nâng cằm, lại bổ sung hai chữ, “Cởi sạch.”
Cố Lan trừng hắn, “Không phải muốn tắm rửa sao?”
Tiết Hoàn đúng lý hợp tình, “Làm xong lại tắm.”
“Anh chậm rãi ngồi đi, em đi tắm, tắm xong ngủ.” Cố Lan nói xong, xoay người đi tới phòng tắm, Tiết Hoàn đứng dậy giữ chặt Cố Lan, nhẹ nhàng dùng sức, ôm chặt y trong lòng ngực chính mình, “Lại một lần đi, anh còn muốn.”
“Anh muốn nhưng em không muốn!” Cố Lan ngẩng đầu trừng hắn, “Em mệt mỏi, muốn đi ngủ.”
“Chỉ một lần, anh làm rất nhanh, làm xong cho em ngủ, được không?”
“Anh không lần nào là nhanh hết, mỗi lần đều phải thật lâu!”
Tiết Hoàn bật cười một tiếng, cúi đầu hôn vành tai Cố Lan, “Em đây là đang khen anh sao?”
Bên tai Cố Lan nháy mắt trở nên nóng bỏng, “Ai khen anh!”
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian, làm xong sớm một chút, xong việc rồi ngủ sớm.” Tiết Hoàn lui về phía sau hai bước, khom lưng ngồi ở mép giường, vỗ vỗ đùi, “Cởi quần áo, ngồi lên trên.”