“Đừng nóng vội, anh còn chưa có cởi đâu.” Tiết Hoàn mỉm cười chỉ chỉ quần của mình.
“Ai nóng nảy?” Cố Lan mặt đỏ lên, hầm hừ nửa ngồi xuống đất, thô lỗ giúp hắn cởi quần, ngẫm lại chính mình trần như nhộng, đơn giản đem Tiết Hoàn một thân quần áo cũng lột sạch sẽ.
Tiết Hoàn vừa lòng gật gật đầu, “Hiện tại có thể, đi lên.”
Cố Lan lại tức hừ hừ khóa ngồi lên.
“Hửm, nghe lời như vậy?”
Cố Lan lúc này mới phản ứng lại, kỳ thật y có thể không cần nghe lời như vậy. Vì thế, nghiêm mặt bắt đầu uốn éo muốn đi xuống.
Tiết Hoàn vội ôm lấy eo y, “Aizz bảo bối nhi, không náo loạn, chúng ta làm chính sự.” Nói xong, ôm Cố Lan ấn một cái giữa háng chính mình.
Cố Lan cúi đầu nhìn hạ thân hắn, nhiệt độ trên mặt dâng lên, “Anh cũng chỉ nhớ rõ cái chính sự như vậy!”
“Đương nhiên.” Tiết Hoàn dán vào bên tai Cố Lan, tay sờ soạng trên eo y, “Ai bảo em là lão bà của anh.”
Cố Lan nghiến răng, “Anh có cần mặt mũi hay không?”
Tiết Hoàn kéo hai chân y ra, đỡ lấy eo y, “Đã sớm trả lời em, không cần.” Cùng với thanh âm được đè thấp chính là một tiếng rất nhỏ “Phốc”.
“A!” Cố Lan bị bất ngờ mà ngửa đầu, hai tay khẩn trương kéo vai Tiết Hoàn, “Đau……”
“Chặt quá.” Tiết Hoàn cũng nhịn không được mà nhíu mày, “Muốn siết gãy anh sao.”
Cố Lan vừa xấu hổ lại vừa tức giận, cúi đầu gặm một ngụm lên cổ hắn cho hả giận.
“Bảo bối nhi, em miệng trên miệng dưới cùng nhau cắn như vậy, anh cũng rất đau có được không?”
“Anh…… Anh thật vô sỉ!”
“Đã nói không cần.”
“……” Cố Lan nhận thua, ôm lấy cổ hắn, “Đừng nói nữa, làm chính sự đi.”
Tiết Hoàn cầu còn không được, đổi tư thế khác đem Cố Lan áp dưới thân, thẳng lưng mãnh mẽ đâm rút.
“A! Ân a, a! A a ——” Đã lâu không làm, hoa huy*t kiều nộn không chịu được kịch liệt ma sát như vậy, Cố Lan hốc mắt phiếm hồng, “Anh chậm một chút, đau……”
Tiết Hoàn thả chậm tốc độ, vùi đầu hôn xương quai xanh Cố Lan, tiếp theo là cổ, vành tai, “Thế nào lại không ra nước, hả?”
Cố Lan mặt đỏ lên, hận không thể một cái tát đem cái người phía trên đánh ngã xuống dưới giường, “Anh hỏi cái này…… Em biết thế nào được!”
“Chính thân thể em thế nào lạikhông biết?” Vừa hỏi vừa không có ý tốt mà hướng chỗ sâu bên trong đâm một chút.
“Ân……” Cố Lan đột nhiên kẹp chặt eo hắn, cổ ngửa ra sau, phần cơ bên trong bắp đùi non mịn run rẩy.
Tiết Hoàn quan sát phản ứng của y, theo góc độ vừa rồi lại tiếp tục đâm thật mạnh vào bên trong hai cái
“A! A! Không cần……” Cố Lan run đến lợi hại hơn, hai tay gắt gao bám lấy vai hắn, gương mặt đỏ bừng, hốc mắt ướt át, “Đừng như vậy, khó chịu.”
“Đừng như thế nào, đừng như vậy?” Tiết Hoàn lại hướng chỗ kia đâm hơn mười cái.
“Ách, a! A a…… A a a ——!” Cố Lan ân ân a a liên thanh kêu to, toàn bộ thân mình xụi lơ xuống, cả người đều phiếm màu hồng phấn, cơ hồ muốn ở dưới thân hắn hóa thành một bãi xuân thủy.
“Bảo bối nhi, anh biết em thích nói dối, em xem, ra nhiều nước như vậy còn nói không cần.” Tiết Hoàn cúi người ôm lấy Cố Lan, trong cổ họng phát ra thanh âm thô suyễn hưởng thụ, “Chặt như vậy, vừa ướt lại mềm, làm rất tốt……”
Cố Lan giơ tay che lại miệng hắn, “Câm mồm!”
Tiết Hoàn bắt lấy tay y, lại hôn lòng bàn tay, “Được, anh nghe lời em.”
Tiết Hoàn thật sự nghe lời, không nói nữa.
Nếu không cho nói chuyện, vậy nghiêm túc làm chính sự. Dùng sức làm, hung hăng làm.
Cố Lan bị hắn đè ở dưới thân ác độc mạnh mẽ làm, không đến vài phút liền quăng mũ cởi giáp.
Không đợi y từ bên trong dư vị cao trào phục hồi tinh thần, thân thể đã bị xoay lại, côn th*t thô dài cực nóng kia lần thứ hai từ phía sau cắm vào, mới vừa phát tiết qua thân mình dị thường mẫn cảm, Cố Lan nhíu mày rên rỉ một tiếng, hai tay nắm chặt khăn trải giường, thân thể run rẩy căng chặt lên.
“A……”
“Bảo bối nhi, bên trong em thật nóng, cắn anh thật thoải mái.”
“Đã bảo anh câm miệng anh còn nói!”
“Thật ngại, anh đã quên.”
“Anh …… A! Ô a, a a…… Anh, nhẹ thôi……”
Tiết Hoàn ở trên mông Cố Lan xoa nắn vài cái thật mạnh, theo tần suất chín nông một sâu ở trong thân thể y đâm vào rút ra liên tục, “Nhưng anh càng muốn nói, không phục thì cắn anh a, tựa như như vậy, a! Thật thích, bảo bối nhi, lại cắn chặt hơn.”
“Tiết Hoàn, a! Ân ha! A a a ——”
Khi Cố Lan sắp nghênh đón lần thứ hai cao trào, Tiết Hoàn lại đột nhiên lui ra ngoài, Cố Lan kẹp chặt hai chân, đầy mặt thần sắc nhẫn nại, thấy Tiết Hoàn từ dưới gối cầm một cái gì đó, còn không kịp thấy rõ đó là cái gì, thân thể lần thứ hai bị mạnh mẽ xoay lại.
Hai chân Cố Lan rất tự nhiên quấn lên eo hắn, mang theo ý vị mời mọc qua lại cọ xát, thở dốc dồn dập, “Tiết Hoàn……”
Tiết Hoàn cúi thấp đầu, nhanh chóng đem một thứ nhét vào hoa huy*t ướt đẫm d*m thủy kia.
“A!” Cố Lan phát ra một tiếng kêu sợ hãi, thân mình theo bản năng co rụt lại ra phía sau, “Anh đem cái gì nhét vào?”
Tiết Hoàn cười đến tà ác, “Em đoán.”