Lệ Tiêu kiếp trước cuối cùng là ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, cái này đại biểu hắn cũng không phải là một nam nhân cam nguyện chịu làm kẻ dưới. Tống Tụng ngày hôm nay sở dĩ phối hợp Lệ Tiêu, còn có một phần là vì y cảm thấy Lệ Tiêu lấy chuyện này thăm dò thái độ bệ hạ.
Giờ khắc này bệ hạ đại khái sẽ cảm thấy Lệ Tiêu thật sự bỏ qua vị trí Thái tử, mà trên thực tế chỉ là thủ đoạn lùi một bước để tiến hai bước của Lệ Tiêu.
Bây giờ sức khỏe bệ hạ càng ngày càng kém, hắn là nhân quân, là từ phụ, Lệ Tiêu cũng không phải là người ngỗ nghịch quân phụ, cho nên hắn ngủ đông, làm ra bộ dáng không màng ngôi vị, cũng phải làm là không muốn để khi bệ hạ còn tại thế lo lắng huynh đệ trong nhà cãi cọ nhau.
Lệ Tiêu bỗng nhiên mở miệng, cắt ngang suy nghĩ của y: "Tụng nhi cảm thấy việc này có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?"
Tống Tụng hơi suy tư, nói: "Một nửa một nửa."
Lời này bằng chưa nói.
Nói tới đề tài chính sự mẫn cảm như vậy, Tống Tụng đến cùng dám nói lời vẹn toàn hay không, cho dù là trước mặt Lệ Tiêu. So với móc tim móc phổi không có gì giấu nhau, y càng hi vọng cùng Lệ Tiêu thanh thanh thản thản tương kính như tân như vậy, Tống Tụng thấy đủ.
Nụ cười của Lệ Tiêu chậm rãi thu liễm.
Tống Tụng mẫn cảm ý thức được hắn không thích, vừa lọt vào tầm mắt, đột nhiên bị hắn ôm lấy eo.
Tống Tụng nhất thời không dễ chịu.
Nói cho cùng, quãng thời gian trước y chủ động trêu chọc Lệ Tiêu, ve vãn Lệ Tiêu, đều là bởi vì lòng mang ý đồ xấu, mục tiêu quá minh xác, quá trình có thể trực tiếp quên. Nhưng hôm nay chuyện này đã thành, nói không chừng tiểu tử trải qua một đêm hôm qua đã ở trong bụng. Y bỗng nhiên hậu tri hậu giác hành động như vậy có chút quá thân mật.
Mà dù cho trong lòng nghĩ như vậy, y cũng không nói ra, mà là ngoan ngoãn để hắn ôm không nhúc nhích.
Lệ Tiêu ôm eo Tống Tụng, hỏi: "Ngươi không hy vọng bệ hạ tứ hôn?"
Đây là nói gì?
Tống Tụng nói: "Ta đương nhiên suy nghĩ giống điện hạ."
Câu trả lời này có thể là cao cấp, không nói hi vọng, cũng không nói không hy vọng, nói thẳng giống ý nghĩ của Lệ Tiêu, hoàn toàn vô hại.
Lệ Tiêu lại càng ngày càng mất hứng, hắn nhăn lông mi dài lại, bỗng nhiên véo mặt Tống Tụng một cái, Tống Tụng kêu một tiếng. Y tỉnh tỉnh bụm mặt, suy nghĩ câu nào nói sai chọc Bình vương không vui, nghĩ lại tâm tư phát tán đến chỗ khác ——
Hóa ra Lệ Tiêu ở tình huống bình thường lúc giận thích véo mặt người sao? Ngược lại dễ tiếp thu hơn lúc điên chém người.
Bên kia, Tống phu nhân vừa mới xuống xe ngựa trở lại trong viện, Tống Thời nằm ở trên giường kích động nói: "Mẫu thân hôm nay gặp tiện chủng kia chưa?"
"Gặp." Tống phu nhân đỡ hắn dựa vào đầu giường. Tống Thời nhất thời vui vẻ nói: "Nó bị giáo huấn?"
Hắn tuy rằng không thấy, nhưng nghe nghe cũng vui.
Vậy mà, biểu tình Tống phu nhân nhất thời treo lên mấy phần không thích. Nàng nói: "Đồn đại bên ngoài cũng không phải không có lửa mà có khói, Phong Vương quả nhiên là sủng nó cực kì, hôm nay tự mình đi theo, lại còn muốn đưa nó tới chỗ đi bệ hạ thỉnh cầu tứ hôn."
Sắc mặt Tống Thời nhất thời tái mét, âm thanh nhất thời cất cao, vết thương trên ngực càng đau, "Tứ hôn?! Nó muốn kết hôn với Phong Vương?!!"
"Đừng nóng vội đừng nóng vội." Tống phu nhân vội vàng động viên hắn, nói: "Ngươi yên tâm đi, bệ hạ sẽ không thật sự tứ hôn. Chuyện như vậy chỉ ầm ĩ bên ngoài rồi thôi, bây giờ đến trước mặt bệ hạ, ta nghĩ, lần này phỏng chừng không cần chúng ta động thủ, bệ hạ có thể tự mình giết chết nó."
Tống Thời không chắc chắn nói: "Có Phong Vương, có thể để bệ hạ ban cái chết cho Tống Tụng?"
"Coi như không ban cái chết, chắc cũng sẽ đuổi nó về." Tống phu nhân sờ đầu hắn, nói: "Hôm nay lúc bệ hạ rời đi còn đặc biệt liếc mắt nhìn nó, rõ ràng cho thấy, không quản thế nào, chỉ cần nó không thân phận, giết chết nó không phải chuyện sớm hay muộn."
"Nhưng nếu Phong Vương che chở nó..."
"Có thể bảo vệ nó nhất thời, còn có thể bảo vệ nó một đời?" Tống phu nhân cười lạnh nói: "Ngươi không nghe bên ngoài truyền thế nào, dù Tống Tụng sống qua mùng một, cũng tất nhiên không qua nổi mười lăm. Cho dù nó không trở lại, cũng sớm muộn chết trong tay Phong Vương."
"Nhưng nó đã ở quý phủ Phong Vương hơn nửa tháng, vẫn không thấy có chuyện."
Vừa vặn giờ khắc này có nha hoàn đưa thuốc đến, Tống phu nhân nhận lấy cho hắn uống, nói: "Hoàng dì của ngươi ngày hôm nay đã nói ta không cần lo lắng, dù cho nó may mắn mỗi lần có thể tránh thoát những lần Phong Vương phát rồ, cũng sớm muộn sẽ bị chán ghét."
Tống Thời rốt cục được nàng dỗ yên tâm, vừa uống thuốc, vừa nói: "Ngược lại ngày tháng còn dài, coi như nó may mắn không bị Phong Vương giết chết, chờ vết thương của ta tốt lên, cũng sẽ đích thân giết chết nó!"
Ngoài cửa, Tống Ca yên tĩnh nghe một phút chốc, sắc mặt nghiêm túc quay người rời đi.
Khi bên ngoài còn đang đồn đại mệnh Tống Tụng tốt như vậy, sống lâu bên người Phong Vương như thế, thánh chỉ tứ hôn từ Bình Vương phủ truyền ra ngoài.
Kinh thành trong nháy mắt sôi sùng sục.
"Nghe nói đây là chỉ Phong Vương tự mình đi xin, cũng quá kiên trì rồi."
"Hắn với bệ hạ tình phụ tử sâu đậm, bây giờ cam nguyện nhường ra một bước, cũng là chuyện tốt."
"Lần này Thái tử điện hạ có thể bình chân như vại..."
Đây là chuyện người mẫn cảm với chính trị nói, mà kinh thành không cho chê trách Thái tử, lời nói như vậy chỉ có thể nói riêng một chút, truyền càng rộng càng quang minh chính đại hơn vẫn là bát quái về Tống Tụng.
"Không nói những cái khác, thứ tử Tống gia này năm nay là vận may phủ đầu nhỉ? Ở Vương phủ lâu như vậy vẫn bình an vô sự cũng thôi, lại còn có thể có thân phận?"
"Phong Vương điên thật rồi, lúc thường đoạn tụ vui đùa một chút cũng thôi, bây giờ thật sự lấy thứ tử Tống gia về nhà, đừng nói thân phận xứng hay không xứng, chuyện hậu thế này..."
"Ta phỏng chừng Phong Vương không chuẩn bị hậu thế, ngươi xem những cô nương trong hậu viện, nghe nói là không thèm động tới."
"Có sao nói vậy, Bình vương điện hạ nếu không phải bị kẻ gian làm hại, bao nhiêu nhà trong toàn bộ kinh thành muốn thông gia với hắn, Tống Tụng này thật đúng là hâm mộ chết người."
"Không điên có thể đến phiên Tống Tụng? Ta ngược lại thật ra cảm thấy thứ tử Tống gia này năm nay vận xui phủ đầu mới phải, bị Phong Vương coi trọng cướp đoạt hồi phủ cũng thôi, bây giờ lại còn muốn một đời một kiếp cùng người như vậy quấn lấy nhau. Aiz, là ngươi ngươi ngủ được chắc?"
...
Không quan tâm người qua đường có ngủ được không, ngược lại Tống phu nhân không ngủ được thật.
Tống Tụng chung quy là người nhà họ Tống, cứ việc Tống Tụng không ở nhà, mà người trong nhà cũng biết chuyện này, mà còn mau chóng trù bị việc kết hôn. Cho nên Tống Tụng nhận được thánh chỉ không bao lâu, trong cung còn chuyên môn phái người đến bái lễ với Tống quốc công, dù sao bây giờ cũng coi như là đám hỏi với hoàng thất.
Tống phu nhân từ sau khi công công đến đã cứng ngắc ngồi không nói gì, mãi đến tận sau khi đối phương đi, nàng mới không thể nhịn được nữa phất tay hất đổ chén, liên thanh rít gào: "Nó làm sao có thể! Nó làm sao xứng!!"
Tống quốc công lại an ủi: "Đây là việc vui toàn bộ Tống gia, cũng không tính là chuyện xấu."
Hắn vừa mới nói xong, da dầu Tống phu nhân muốn nổ, nàng oán độc nói: "Cốt nhục thân sinh của ngươi, ngươi tự nhiên không cảm thấy là chuyện xấu."
Tống quốc công nhìn nàng một cái, biết là nàng càng ghen tị, vì vậy cũng không muốn nhiều lời với nàng, mà nói với Tống Ca: "Bệ hạ nếu đã hạ chỉ, chúng ta cũng phải chuẩn bị cẩn thận. Ca Nhi, ngươi tìm thời gian đến Vương phủ đón Tụng nhi về."
"Vâng." Thần sắc Tống Ca cũng hết sức phức tạp, liếc mắt nhìn mẫu thân cơ hồ xem như là đẩy một tay lên chuyện này, chỉ tiếc mài sắt không thành thép xoay người đi.
Tống phu nhân nhìn cốc trà vỡ vụn trên đất, hô hấp dần dần từ nhẹ đến nặng, lửa giận thiêu đốt ngực nàng nhấp nhô. Nhũ mẫu thiếp thân nhìn vẻ mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, việc này có thể báo cho tiểu công tử không?"
"Vết thương của nó còn chưa khỏe, nói cho nó biết làm gì? Ngươi muốn hại chết nó sao?"
Trò khôi hài trong phủ Quốc công Tống Tụng cũng không biết. Công công đi rồi, y cầm thánh chỉ, vẫn luôn cầm ở trong tay, lấy cái hộp gỗ thả vào. Lệ Tiêu ngồi ở một bên cạnh nhìn động tác giống chuột nhỏ giấu thức ăn của y, bật cười nói: "Giấu nó làm gì?"
Tống Tụng bị hắn cười, bỗng nhiên ý thức được mình tựa hồ có chút quá quá coi nặng, nói lắp như nhà quê: "Chuyện này... Đây chính là thánh chỉ."
Y chưa từng được thấy thánh chỉ, trước đây nhìn thấy người khác nhận được thánh chỉ đều cất như bảo bốt. Trong từ đường Tống gia còn có một phần thánh chỉ, bây giờ lần đầu tiên mình nhận được, không thể vứt tùy tiện.
Y hiếm thấy ngơ ngác, Lệ Tiêu lại cao giọng cười to. Tống Tụng bị hắn cười đến mặt đỏ lên, cầm hộp đã khóa kĩ, nhất thời giấu đi cũng không phải, buông ra cũng không được, mãi đến tận khi Lệ Tiêu đứng lên ôm y, "Tụng nhi nói có lý, đây chính là thánh chỉ, thánh chỉ tứ hôn, phải bảo quản kĩ."
Hắn cầm tay Tống Tụng để lên trên cùng trong tủ treo quần áo, Tống Tụng còn lấy quần áo che một chút, như là sợ bị người nhìn thấy. Lệ Tiêu cúi đầu nhìn thấy tiểu biểu tình nghiêm túc của y, không nhịn được mỉm cười, lại hôn một cái lên mặt y.
Tống Tụng tiện tay đóng cửa, rụt cổ lại muốn từ cánh tay hắn chui ra, chợt bị hắn kéo, bị nắm cổ tay đè ở trong hộc tủ. Nam nhân hôn lên đôi môi y, cướp đoạt đầu lưỡi y, Tống Tụng bị ép ngẩng mặt lên, chóp mũi phát ra tiếng hừ nhẹ nhàng.
Thật vất vả được hắn thả ra, trên mặt Tống Tụng đã đỏ lên một mảnh, y tóm lấy tay muốn tiếp tục của Lệ Tiêu, tìm đề tài không quá thông minh: "Không biết khi nào phủ Quốc công sẽ phái người tới đón ta."
Lệ Tiêu không tỏ rõ ý kiến tiếp tục hôn gò má của y, thái độ thập phần thân mật: "Đến tự nhiên có người cung phụng, Tụng nhi không cần phải lo lắng."
Tống Tụng co về sau, trong đôi mắt đẹp đẽ có mấy phần nghi hoặc, nhỏ giọng không hiểu nói: "Điện hạ... Làm sao bỗng nhiên nhiệt tình như vậy?"
Rõ ràng lúc mới bắt đầu thật giống như kẻ hững hờ.
Lệ Tiêu trầm mặc chốc lát, nhìn Tống Tụng một hồi lâu, mới chậm rì rì nói: "Bản vương cũng muốn hỏi, Tụng nhi làm sao đột nhiên lãnh đạm như vậy?"
Rõ ràng lúc vừa vào phủ còn tình như lửa.
Tác giả có lời muốn nói:
Tụng Tụng: Ngươi thay đổi, ngươi trở nên không phải ngươi.
Vương gia:?
Lời này đến phiên ngươi nói?