"Không."
"Vậy sao ngươi đột nhiên..."
"Hắn biết tất cả mọi chuyện."
Hôm nay trái tim Tống Tụng quả thực có thể trực tiếp báo hỏng ném đi, lời nói này của Lệ Tiêu làm trong phút chốc y hiểu là có ý gì. Bệ hạ biết tất cả mọi chuyện, biết là ai làm hại Lệ Tiêu, biết tiên Hoàng hậu chết như thế nào... Chỉ là vì danh dự của Thái tử, cho nên hắn cái gì cũng không nói.
Y đột nhiên cảm giác thấy răng lạnh ngắt. Như vậy, Hoành Nhân Hoàng đế thương yêu Lệ Tiêu càng có thể nói rõ ràng. Không riêng gì yêu, còn có hổ thẹn, cho nên chuyện Lệ Tiêu nói ở tiền thính, hắn cũng không nói chen vào.
Trừ phi hắn quyết định thay đổi Thái tử, bằng không, tuyệt đối sẽ không động một ngón tay của Tần Hoàng hậu.
"Điện hạ làm sao mà biết được? Không phải nhầm lẫn sao?"
"Còn nhớ giấc mộng kia không?" Lệ Tiêu thấp giọng nói: "Hắn tạ thế, lôi Tần Hoàng hậu chôn cùng."
Hắn vừa nói như vậy, Tống Tụng lập tức nghĩ tới kiếp trước Lệ Tiêu cường thế đăng cơ, đánh đuổi Thái tử. Hóa ra là như vậy. Hoành Nhân Hoàng đế biết tất cả mọi chuyện, nhưng hắn không muốn Lệ Tiêu sống trong thù hận, cũng không muốn Thái tử gánh vác chân tướng mẫu hậu ác độc, càng không muốn Thái tử cùng Lệ Tiêu bởi vì chuyện này lòng sinh hiềm khích. Cho nên hắn che giấu cả đời, cho đến chết, ban một ly rượu độc cho Tần Hoàng hậu lúc đó tưởng là nắm chắc phần thắng, đưa bí mật vào phần mộ.1
Bởi vì Thái tử sạch sẽ.
Tống Tụng bỗng nhiên càng thêm khổ sở. Y đương nhiên biết mộng của Lệ Tiêu không phải là mộng, đó là điều hắn từng trải qua.
"Ở trong mơ, ta sớm có ý đăng cơ, chỉ là vì phụ hoàng, phải đóng vai huynh hữu đệ cung, bởi vì ta muốn cho hắn yên tâm. Ta nói cho hắn biết, ta sẽ chuyên tâm phụ tá Thái tử."
Hắn ngủ đông, bởi vì hắn là Phong Vương. Hắn biết phụ hoàng không thể nào tiếp thu được giao ngôi vị Hoàng đế cho một người điên, cho nên hắn chỉ có thể đè xuống hết thảy toàn bộ phẫn hận, dùng toàn bộ tình phụ tử một đời.
Mãi đến tận khi Hoành Nhân Hoàng đế qua đời, hắn hoàn thành đại hiếu, Thái tử đăng cơ thế nào, đạp hắn xuống dưới như thế. Hắn nói tất cả chuyện ác Tần Hoàng hậu làm nói cho Tam đệ đáng thương kia, sau đó trục xuất, muôn đời không được hồi kinh.1
Thái tử ban đầu không tin, mà thánh chỉ Hoành Nhân Hoàng đế hạ lệnh Tần Hoàng hậu chôn cùng vẫn còn. Tuy rằng mỹ danh nói là, không nỡ Tần Hoàng hậu cơ khổ, mà liên tưởng đến hắn xưa nay nhân từ, nếu Tần Hoàng hậu không phạm vào sai lầm lớn, làm sao có khả năng kéo chôn cùng.
Chân tướng rõ rành rành.
Chỉ là đáng tiếc là, Lệ Tiêu không thể tự tay giết Tần Hoàng hậu.
Mà kiếp này không giống, hắn có Tống Tụng, dĩ nhiên không phải người điên lúc nào cũng có thể sẽ mất khống chế. Hắn muốn khi phụ hoàng vẫn còn tại thế, làm sáng tỏ ân ân oán oán. Hắn không cần giả nhân giả nghĩa đợi đến phụ hoàng qua đời, kiếp này hắn có thể đăng cơ quang minh chính đại, hắn muốn phụ hoàng rõ ràng, hắn mới là người thích hợp vị trí kia nhất.
Tâm tình Tống Tụng cực kỳ phức tạp, "Ngươi ở trong mơ, biết là Tần Hoàng hậu gây ra sao?"
"Lúc ban đầu cũng không chắc, sau đó phụ hoàng kéo nàng chôn cùng, ta mới thật sự hiểu." Lệ Tiêu vỗ về tóc dài của y, thấp giọng nói: "Mà không phải sợ nàng, Thái tử cũng không như ta, ta tại sao phải nhường thứ của ta cho hắn? Ta thích chỗ ngồi kia, ta có năng lực ngồi lên, đương nhiên phải thẳng thắn đoạt lại."
"Ta biết." Tống Tụng mềm giọng nói: "Ta cảm thấy, bệ hạ ở trong mơ cũng tất nhiên là có tiếc nuối. Hắn khẳng định cũng hi vọng ngươi ngồi chỗ kia, Thái tử là không trâu bắt chó đi cày thôi, đó vốn dĩ là của ngươi."
"Cho nên ta cần ngươi, chỉ có ngươi, ta mới có thể duy trì tỉnh táo, phụ hoàng mới có thể yên tâm giao cho ta."
Tống Tụng dùng sức gật đầu: "Ta sẽ luôn ở bên ngươi."
"Kỳ thực... Dù cho không có con, ta cũng không để ý."
Tống Tụng bật cười, y nâng mặt Lệ Tiêu lên, dùng sức hôn hắn một cái, trịnh trọng nói: "Ta thề, ta không sao, cái người kia lừa gạt ngươi, ta không khó sinh, ta bình an sanh tiểu hoàng tử ra..."
Chỉ là ta bị giết.
Y không nói tiếp, chôn mặt trong ngực Lệ Tiêu, nhỏ giọng nói: "Kỳ thực lúc mới trở lại ta đã nghĩ, cả nghĩ quá rồi hiểu ngươi thêm, biết rõ càng nhiều một chút. Sau đó ngươi vừa vặn cũng cho ta hiểu ngươi thêm, biết rõ càng nhiều hơn một chút... Ngươi nói chúng ta có cùng cảm giác không?"
"Ừ."
"Ta tin ngươi... Khả năng, có lúc sẽ sợ, mà ta sẽ ở bên ngươi. Nhưng ta nhát gan, ngươi còn phải khống chế mình, không nên hù ta chạy, không thì ta sẽ không quan tâm ngươi nữa."
"Được."
"..."
"..."
Sau khi trầm mặc ngắn ngủi, Tống Tụng lại nói: "Ta thích hài tử, ta muốn gặp nó, muốn nói chuyện với nó, muốn đùa với nó... Muốn nhìn nó bình an lớn lên, giống như ngươi là tốt rồi, giống như ngươi có thể tự mình bảo vệ mình."
Trong con ngươi tăm tối của Lệ Tiêu xẹt qua một vệt cảm xúc tối tăm, nói: "Hết thảy nguyện vọng của ngươi sẽ được thực hiện."
"Ta cũng cảm thấy vậy." Tống Tụng mang theo giọng mũi tầng tầng gật đầu, "Lúc mới gặp điện hạ, ta đã biết, ngày sống tốt của ta đến rồi."
Lệ Tiêu cụp mắt, nhẹ nhàng nắm mũi y: "Ta đối với ngươi mà nói chỉ có chừng đó?"
"Ừm... Ta còn biết, ta muốn có tiểu bảo bảo."
"... Chỉ là như vậy?"
Tống Tụng giương mắt nhìn hắn, nhíu mũi hồng hồng, đôi mắt cũng ướt nhẹp, nhưng vẫn rất sáng, sáng lên như là một ngọn đuốc trong lòng người.
"Lúc ban đầu là vậy."
"Hiện tại thế nào?"
"... Bây giờ là, tướng công?"
Y lại lộ ra nụ cười, có chút ngại ngùng, có chút ngượng ngùng, còn có chút tận lực lấy lòng... cùng ngốc.1
Trái tim Lệ Tiêu bỗng nhiên không cách nào khống chế thình thịch, hắn mím môi, âm thanh kèm theo chút khàn: "Không nghe rõ, lặp lại lần nữa."
Tống Tụng bỗng nhiên đỏ mặt, trong nháy mắt co vào trong chăn: "Buồn ngủ, tiểu điện hạ buồn ngủ rồi! Muốn ngủ!"