"Tại ta cả..."
Lệ Tiêu lau nước mắt cho y, Tống Tụng vốn mất không ít sức, ngủ thiếp đi.
Lệ Tiêu cúi đầu nhìn lông mi ướt đẫm của y, nhẹ nhàng phát ra âm thanh: "Tụng nhi?"
Thật sự ngủ rồi.
Hắn tự mình thay đệm giường, sau đó ôm y lên giường. Tống Tụng đang ngủ còn siết thật chặt y phục của hắn, tựa hồ đang lo lắng hắn mất khống chế hại người.
Lệ Tiêu khom lưng hôn y một cái, cẩn thận từng li từng tí một kéo ngón tay của y ra. Tống Tụng lại bỗng nhiên tỉnh giấc: "Bệ hạ!"
"..." Lệ Tiêu đành phải lên giường, nằm cùng y, cũng ôm y vào trong ngực.
Tống Tụng đặt tay của hắn dưới đầu, cọ cọ hắn, mềm giọng mở miệng: "Không nên chạy loạn nha."
Có lẽ là bởi vì buồn ngủ, y quên mất Lệ Tiêu không nghe được, nói xong cũng ngủ luôn.
Lúc tỉnh lại đã là hừng đông, y đột nhiên tỉnh lại, trong phòng có ánh đèn tối tăm, làm cho y miễn cưỡng có thể nhìn thấy mặt Lệ Tiêu.
Tống Tụng thở dài, thấp giọng nói: "Ngươi đỡ chưa?"
Lệ Tiêu híp mắt, không hề trả lời. Tống Tụng khổ sở nói: "Ngày mai ngươi còn phải vào triều, nếu để cho mọi người biết thì làm thế nào cho phải đây?"
Lệ Tiêu không có phản ứng.
Tống Tụng lần thứ hai vùi mặt vào ngực hắn, trái tim như thể bị hòn đá đè lên, rầu rĩ thở không nổi: "Nhất định chỉ có lần này thôi, ta thật sự rất muốn nó... Sau này sẽ không, cũng sẽ không bao giờ làm bệ hạ lo lắng nữa."
Trong yên tĩnh, y lại một lần nữa duỗi hai tay ra ôm Lệ Tiêu, một hồi lâu, bỗng nhiên y gọi một tiếng: "Trường Ký..."
Lệ Tiêu xoa xoa mái tóc dài của y, Tống Tụng cong môi cười cười. Y nhắm mắt lại, nói: "Tên của ngươi rất hay, nhưng đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội gọi."
"... Lại nói, ngươi còn chưa kịp ôm tiểu hoàng tử, kiếp trước... Ngươi cũng biết, đó không phải là mộng, đó toàn là chuyện chúng ta từng trải qua, cũng không biết sao chúng ta có thể làm lại từ đầu nữa."
"Kỳ thực lần này ta tiếp cận ngươi, toàn là cố ý. Ta biết ngươi thương tiểu hoàng tử nhất... Nhưng không nghĩ tới là, ngươi cũng thương ta như thế."
"... Còn có quyền lợi thượng triều, tuy rằng ngoài miệng ta nói không muốn, kỳ thực ta rất vui." những câu nói này của Tống Tụng không biết đã giữ bao lâu rồi, ỷ vào Lệ Tiêu không nghe thấy, y tiếp tục nói: "Còn có ngươi nói yêu ta, chỉ cần mình ta, ta cũng vui... Ừm, nhưng thật ra là đắc ý, ta thích ngươi yêu ta như vậy."
"Ta cũng yêu Trường Ký như vậy." Tống Tụng nói: "Yêu Lệ Tiêu."
Hai má y dùng sức vùi vào lòng Lệ Tiêu, hít một hơi, nói: "Cho nên, ngươi nhất định phải nhanh khỏe lên, không để cho ta lo lắng."
"Ngày mai lâm triều làm sao bây giờ đây..."
Y lầm bầm lầu bầu nói đâu đâu, kỳ thực lòng rối như tơ vò, trời sắp sáng, không biết Lệ Tiêu phải đối phó quốc sự thế nào.
Tiếc nuối là, y lung ta lung tung nói không ít, cũng không có được nửa câu đáp lại của Lệ Tiêu.
Tống Tụng lo lắng, lại ngủ.
Lúc tỉnh lại đã không thấy Lệ Tiêu đâu, y vội vàng truy hỏi, hạ nhân nói đã lâm triều. Tống Tụng đầy lòng thấp thỏm, ngồi bên nôi nhìn tiểu hoàng tử, lòng lại đè nén đủ chuyện, không lên tinh thần nổi.
Thần sắc y bất mãn, điểm tâm chỉ ăn hai cái, mãi mới chờ đến lúc đến Lệ Tiêu về, vội vàng nhào tới: "Bệ hạ."
Lệ Tiêu nhìn y, đi tới trước bàn đề bút viết: "Ta bảo bọn họ có việc thì khởi bẩm, không có việc thì bãi triều."
Tống Tụng liếc mắt nhìn, thần sắc có chút mệt mỏi mơ màng, lại nói: "Nhưng cũng không thể như vậy mãi được."
Lệ Tiêu lại ôm lấy y, ôn nhu hôn y. Viền mắt Tống Tụng lại ướt, Lệ Tiêu nhìn, mím mím môi.
Tống Tụng khụt khịt, bảo người chuẩn bị cơm trưa cùng ăn với hắn. Lệ Tiêu chọn món y thích ăn đặt trong bát, Tống Tụng yên lặng nhét vào miệng, nước mắt chợt không khống chế được rơi xuống. Y khóc thút thít một chút, Lệ Tiêu dừng động tác lại, từ từ xem y, sau đó kéo ghế lại gần lau nước mắt cho y.
"Ta không sao." Tống Tụng kéo tay hắn xuống, thấp giọng nói: "Ta không thấy ngon miệng."
Hầu kết Lệ Tiêu lăn lăn, bỗng nhiên lên tiếng: "Sáng sớm ngươi cũng không ăn."
Tống Tụng lập tức nhìn hắn: "Ngươi nói được rồi."
Lệ Tiêu kinh ngạc một giây: "Ừ, tự nhiên ta nói được?" Sau đó lại dỗ y: "Mau, mau ăn nhiều một chút."
"Nói được từ lúc nào?"
"Vừa nãy." Lệ Tiêu trấn định liếc mắt nhìn y, nói: "Ta khôi phục rồi... Ngươi đừng khóc."
"Ai nói cho ngươi sáng ta không ăn?"
"Cung nữ nói."
"Là vừa nãy, hay là sáng sớm đã khỏi?"
"... Sáng sớm đã khỏi."
"Là sáng sớm là khỏi rồi, hay là ngày hôm qua đã khỏi rồi?"
"..." Lệ Tiêu liếm môi một cái, nói: "Tụng nhi..."
Tống Tụng vốn cảm thấy sáng nay tỉnh lại thấy sai sai, nếu Lệ Tiêu quả thật mất giọng, dùng phong cách ngày xưa của hắn sẽ trực tiếp nằm với y, thẳng thắn không dậy luôn. Dù sao hiện tại Tống Tụng không thể ra cửa, hắn hoàn toàn có thể cho triều thần nghỉ rồi ở tại tẩm cung.
Đặc biệt dậy sớm vào triều hình như là vì che giấu sự thực mình mất giọng, nhưng người duy nhất hắn quan tâm cũng là Tống Tụng, dù sách sử đánh giá như thế nào cũng không để ý, làm sao có khả năng cố bò dậy động viên quan liêu được.
Huống chi, hôm qua hắn mới mất giọng, dùng cớ ốm bệnh nghỉ ngơi mấy ngày cũng sẽ không có ai phát hiện, không thể chờ đợi được nữa như thế là sợ người khác không biết hay sao?
Hắn sợ không phải người khác biết hắn mất giọng, hắn sợ là Tống Tụng biết hắn giả vờ.
Tống Tụng giận dữ: "Là ngày hôm qua đã khỏi rồi, hay là bắt đầu căn bản đã không có..."
Để cho y nói tiếp thì thật sự không rửa oan được, Lệ Tiêu nói: "Ngày hôm qua là thật, thật sự mất giọng... Tụng nhi, ngươi đừng nóng giận, hôm qua ta nhìn ngươi chịu khổ, không nghe được gì cả, cũng không nói ra được câu gì. Một người lớn như ta ngồi ở bên cạnh ngươi, nhưng ngươi không thèm để ý ta, sinh xong lập tức đi ôm con, sau đó ngươi lo cho ta như vậy..."
Tống Tụng cắn môi, vừa giận vừa tức, lập tức đứng lên, xoay người rời đi. Lệ Tiêu đứng dậy kéo y, lại bị y túm tay, cắn cho một cái.
Lệ Tiêu đau: "Tụng nhi..."
Tống Tụng oán hận cắn hắn đến khi chảy máu, sau đó đẩy hắn ra, cả giận nói: "Ngươi đi ra ngoài cho ta!"
Lệ Tiêu nói: "Ngươi lại dám bảo trẫm ra..."
Hắn nói còn chưa dứt lời, Tống Tụng đã túm lấy cổ tay hắn, đột nhiên kéo cửa ra, mạnh mẽ đẩy hắn đi ra ngoài, sau đó dùng sức đóng cửa lại.
Lệ Tiêu đứng ngoài cửa, hai cung nhân bên ngoài sắc mặt trắng bệch quỳ xuống, lòng kinh hoảng đến cực kì.
Hoàng hậu đuổi bệ hạ ra, đây thực sự là không muốn sống nữa mà.
Lệ Tiêu nhìn cửa phòng đóng chặt, nhẹ giọng nói: "Tụng nhi, đừng nóng giận, có được không? Sau này trẫm sẽ không như vậy nữa, Tụng nhi?"
Hắn nhẹ giọng nói trong mắt của mọi người đều là ăn nói khép nép, mà Tống Tụng lại vẫn đóng cửa phòng không thèm để ý. Y ngồi cạnh tiểu hoàng tử, mãi hồi lâu mới bình ổn được lửa giận, vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra.
Cung nhân nghe thấy giọng hắn đã bắt đầu run lẩy bẩy. Dưới cái nhìn của bọn họ, Lệ Tiêu sẽ một cước đạp mở cửa phòng, kéo Tống Tụng ra xử trí một phen.
Mà tất cả mọi người cuối cùng đều trơ mắt nhìn vị ngôi cửu ngũ này thở dài, sau đó quay người rời đi.
Khởi cư lang thần sắc nghiêm túc đứng đằng xa, nhìn bệ hạ đến, vội vàng khom lưng hành lễ. Lệ Tiêu lại đột nhiên dừng bước.
"Hoàng hậu thật sự là tùy hứng làm bậy, ngươi nói xem?"
"..." Khởi cư lang nói: "Bệ hạ nói rất đúng."
Lệ Tiêu vừa đi, hắn lại lấy sách nhỏ ra: "... Tống hậu xưa nay đoan trang, lần này khó giải thích được nổi trận lôi đình, nghi do điên đế đùa quá trớn gây ra."
Xóa đi ——
"Đế tâm khó lường, trăm năm khó gặp."
Kỷ Doanh tự mình bưng thuốc đến cho hắn, đặt bát xuống, hỏi: "Nghe nói ngươi làm gia gia ta giận?"
"Giận không nhẹ."
"Nhìn ra được." tính cách Tống Tụng ôn hòa mềm mại, vĩnh viễn nhẹ nhàng. Kỷ Doanh từ khi bọn họ kết hôn đã ở Vương phủ nhưng xưa nay không thấy y giận đến như vậy. Hắn liếc mắt nhìn thuốc, nói: "Ngươi khỏi rồi?"
"Ừ."
"Tại sao lại lừa hắn?"
Lệ Tiêu không ngẩng đầu lên nhìn chiết tự: "Hắn ngoan quá."
Kỷ Doanh: "???"
"Trẫm thích nhìn hắn khóc lóc om sòm."
"..."
Muộn chút, Lệ Tiêu nhìn thấy cơm nước bưng ra, nhìn lượng thức ăn, đã được ăn. Hắn yên tâm, đến buổi tối mới đi gõ cửa: "Tụng nhi?"
Tống Tụng lúc này đã bình tĩnh lại, y đứng dậy kéo cửa phòng ra. Lệ Tiêu cười cười với y, dịu dàng nói: "Trẫm đến ngủ với Hoàng hậu."
Tống Tụng há miệng, quay người đi vào. Lệ Tiêu đóng kỹ cửa, thấy y ngồi xuống trước nôi, lại gần ôm y, lại bị y đánh một cái: "Đừng chạm vào ta!"
Lệ Tiêu không thể làm gì khác hơn là buông tay, ngồi xuống cạnh y, nói: "Vẫn đang giận sao?"
"Ngươi đừng nói chuyện với ta."
"Vậy chúng ta nghỉ ngơi, có được không?"
"Hôm nay ngươi ngủ ở kia." Tống Tụng giơ tay, Lệ Tiêu theo ngón tay của y nhìn sang, ánh mắt rơi vào mấy cái ghế tựa xếp thành giường, thần sắc cứng đờ: "Trẫm là thiên tử, Hoàng hậu..."
Tống Tụng lạnh lùng nhìn hắn, Lệ Tiêu nuốt lời xuống, nói: "Ở đây cũng rất tốt."
Ít ra còn chung một phòng.
Tống Tụng không rên một tiếng, chuyển cái nôi tới trước giường, sau đó bò lên.
Lệ Tiêu đưa tay sờ mũi, bỗng nhiên bật cười. Hắn nằm trên đó, nghiêng đầu nhìn bóng lưng ái nhân, nói: "Tụng nhi?"
"Im miệng." Tống Tụng nói: "Không cho nói chuyện với ta."
Lệ Tiêu nằm một lúc, người trên giường yên lặng. Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, nói: "Thân thể trẫm quý giá, cái ghế này cộm đau thắt lưng."
Tống Tụng không nói, dường như đang ngủ rồi. Lệ Tiêu rón rén mò tới, Tống Tụng lập tức mở mắt, "Ngươi..."
Nam nhân từ phía sau ôm y vào lòng, âm thanh trầm thấp từ tính vang bên tai, mang theo ý cười: "Tụng nhi ngủ mà không kéo màn giường, nói rõ muốn trẫm ôm."
Tống Tụng quay đầu, sau đó vòng lại chui vào ngực hắn, phồng má trừng hắn. Lệ Tiêu bật cười, chợt nghe y đột nhiên hừ: "Hừ!"
"..." Lệ Tiêu trừng mắt nhìn, thấy thế nào cũng không giống ái nhân của mình làm ra, "Ngươi lại dám hừ trẫm..."
"Đây không phải là ngươi muốn sao. Biết rõ ta sẽ tức giận, ngươi vẫn muốn cố ý gạt ta, cố ý bắt nạt ta. Ngươi không phải hi vọng ta khóc lóc om sòm cho ngươi xem sao?" Tống Tụng nói hết câu, lại cấu hắn. Lệ Tiêu vội nắm tay y, ôm lấy người, dùng sức hôn y. Đôi mắt Tống Tụng lại trở nên ướt nhẹp, thật vất vả được thả ra, lại từ con hổ dữ dằn thành con mèo nhỏ tội nghiệp. Lệ Tiêu thở hổn hển, nói: "Đừng khóc, trẫm nhận sai hết."
Tống Tụng không nói gì thêm.
Y mím miệng, cảm thấy đời này mình chỉ có thể bị Lệ Tiêu đùa giỡn. Nam nhân này đã sớm nói thích y khóc lóc om sòm, thích y tùy hứng, thích y coi trời bằng vung, vì vậy trăm phương ngàn kế tính kế y.
Hắn dường như nhiều lần dùng hành động thực tế nói cho Tống Tụng, hắn thật sự cưng chiều y.
Tống Tụng đã không nhận rõ, Lệ Tiêu rốt cuộc là thật sự bởi vì cảm thấy mình không nhìn hắn mới lừa gạt mình, hay là vì để cho mình trở thành dáng vẻ hắn thích, mới lừa gạt mình.
Lệ Tiêu nhìn biểu tình oan ức của y, nhịn không được lại muốn hôn y, bên tai lại chợt vang lên tiếng khóc nỉ non.
Tiểu hoàng tử không biết là đói bụng hay là muốn tiểu đây.
Tống Tụng lập tức một cước đá văng hắn ra, ôm con lên.
"Tụng nhi..."
"Đi ra!"
Tống Tụng đỏ mũi, lại đá hắn một cái.
"Ngươi không phải thích ta như vậy sao? Sững sờ cái gì mà sững sờ? Đi xuống cho ta."
Tác giả có lời muốn nói:
Điên điên:... Vẫn là ngoan thì hơn.