Lúc thường không thấy gì, đến lúc dọn nhà mới phát hiện đúng là xứng với câu gia tài ngàn bạc, làm thế nào cũng không chuyển hết được.
Y chỉ huy người đặt đủ loại hoa cỏ mình trồng lên xe ngựa, những cây nhỏ này được y chăm sóc rất tốt, hoa nở đẹp, dáng cũng đẹp. Lệ Tiêu nhìn còn khen y, nói y rất có phong độ hiền thê lương mẫu.
Mà bị Tống Tụng lườm.
Thu dọn thỏa đáng tất cả, Tống Tụng ngồi xe ngựa vào hoàng cung. Ngày xưa ra vào chưa cảm thấy có gì, mà quyết định muốn ở lại nơi này, y mới hoảng hốt phát hiện tường hoàng cung cao thâm.
Y vén rèm xe, ngắm nhìn cửa cung càng ngày càng gần. Sau khi xe ngựa vào hẳn, y mới thả tay xuống.
Lòng Tống Tụng bỗng nhiên tuôn ra một loại cảm giác nói không ra lời, tựa hồ là phiền muộn, lại tựa hồ là mờ mịt.
Qua một lát, xe ngựa ngừng lại. Tống Tụng dọc theo cầu thang ở xe ngựa đi xuống, chợt ngây ngẩn cả người: "Sao lại tới đây?"
Y cho là Lệ Tiêu sẽ sắp xếp nơi ở cho y, y thậm chí còn đoán trước, cho là hắn sẽ cho mình ở cung điện mà kiếp trước tiểu hoàng tử ở, nhưng xe ngựa thế mà dừng ở Dưỡng Tâm điện.
Tề quản gia vốn là thái giám tổng quản năm đó Hoàng hậu để lại cho Lệ Tiêu, lần này Lệ Tiêu đăng cơ, lão cũng khôi phục thân phận, nói với y: "Bệ hạ dặn dò, bảo ngài đến thì gặp hắn trước."
Tề Hảo Vận không phải thái giám, là con nuôi được Tề quản gia thu dưỡng, lúc này được ở lại trong cửa hàng ngoài cung. Nó được Tề quản gia tự mình nuôi lớn, cũng trung thành tin được.
Y đi vào, nhìn thấy Lệ Tiêu đang ngồi trước bàn, trước mặt chồng chất tấu chương như núi nhỏ. Bận rộn như vậy, chẳng trách không có thời gian hồi phủ nói chuyện với y. Tống Tụng đàng hoàng chờ ở ngoài.
Dưỡng Tâm điện thay đổi một chút, tuyệt đại bộ phận y phục lão Hoàng đế để lại đã bị đốt, một ít vật quý giá cũng được chôn cùng, vật trang trí cũng được đổi hết. Bức bình phong khi Hoành Nhân còn sống rất yêu thích thì được giữ lại.
Tống Tụng cách bức bình phong nhìn Lệ Tiêu, giây lát, có người bưng nước trà tiến vào. Y tự mình nhận, đưa vào cho Lệ Tiêu. Tay y đương nhiên khác tay hạ nhân, Lệ Tiêu liếc mắt một cái là nhìn ra, vội vàng ngẩng đầu, nói: "Ngươi đã tới, giờ nào rồi?"
"Đã giờ Tuất rồi." Tống Tụng nói: "Bệ hạ có muốn ăn chút gì không?"
Lệ Tiêu lấy lại tinh thần, liếc nhìn sắc trời, nói: "Không vội, trẫm mệt rồi."
Tuy nói địa vị thay đổi, nhưng chi phí ăn mặc không khác gì so với lúc họ còn ở Vương phủ cả. Hoành Nhân Hoàng đế quả nhiên là chưa bao giờ bạc đãi Lệ Tiêu, bất đồng duy nhất chỉ là nhiều thêm người hầu hạ mà thôi.
Về phần Lệ Tiêu, lúc ăn cơm trước sau như một muốn ngồi rất gần Tống Tụng, thuận tiện tự mình bón cho Tống Tụng. Y đối mặt với đồ ăn đưa đến bên mép, không thể không há miệng ra ngậm, nhắc nhở hắn: "Bệ hạ chú ý quy củ."
Lệ Tiêu nói: "Ở đây giống Vương phủ, Tụng nhi không được coi ta là hồng thủy mãnh thú."
Tống Tụng không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Giờ trời cũng tối rồi, ngươi còn chưa nói hôm nay ta ở đâu đấy?"
"Ngươi là Hoàng hậu của trẫm, đương nhiên là ở cùng chỗ với trẫm."
"Nếu Bệ hạ có thời gian thì đi tìm ta cũng được."
"Ta nói, ngươi ở cùng Dưỡng Tâm điện với ta."
Tống Tụng ngơ ngẩn nhìn hắn, đôi môi hơi mở ra, lại từ từ khép lại: "Chuyện, chuyện này không hợp quy củ."
"Bắt đầu từ bây giờ, lời nói của trẫm là quy củ."
Hắn tiện tay nhét thức ăn vào miệng Tống Tụng. Y ngoan ngoãn nuốt xuống, nói: "Bệ hạ, ta biết ngươi thương ta, nhưng..."
Y đối diện với đôi mắt đen láy của Lệ Tiêu, lời nói đột nhiên lại nuốt xuống. Y phát hiện Lệ Tiêu tựa hồ lại không vui, sửa lời: "Ta ăn no rồi, ngươi còn phải làm việc không?"
"Bận cũng phải có độ, ăn no trẫm cùng ngươi đi dạo."
Lệ Tiêu kéo tay y đi ra ngoài, dừng ở một chỗ gốc hoa. Bây giờ đã sắp vào hạ, tuy rằng thời tiết vẫn lúc lạnh lúc nóng, nhưng hoa lại nở đầy vườn. Tống Tụng nhớ tới Hoành Nhân Hoàng đế thường thường ngắm vài cây hoa nguyệt quý này, nói: "Là cây mà phụ hoàng thích nhất."
Lúc y tới mới ra nụ, bây giờ đã nở rất đẹp rồi.
Lệ Tiêu cũng nhìn một lúc, nói: "Là mẫu hậu tự tay trồng, phụ hoàng dặn ta chăm sóc."
Tống Tụng chưa từng gặp Triệu Hoàng hậu, mà từ trong miệng người sống lại mơ hồ sinh ra mấy phần sùng bái đối với người phụ nữ này: "Phụ hoàng thật sự rất yêu mẫu hậu."
"Lúc ngươi nói không hợp quy củ, rất giống nàng."
Tống Tụng theo bản năng nhìn hắn. Lệ Tiêu cầm ngón tay mềm mại của y nhẹ nhàng xoa xoa, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nói sâu xa: "Phụ hoàng trước đây cũng từng cho nàng đến cùng ăn cùng ở, nhưng nàng nói không hợp quy củ để từ chối. Tụng nhi, ngươi không nên học nàng."
"Ta không..."
Lệ Tiêu ôm y vào lòng, giọng dịu dàng mà lại ẩn giấu kìm nén: "Ta thương yêu Tụng nhi, muốn chiếm lấy Tụng nhi, muốn mỗi thời mỗi khắc ở cùng Tụng nhi."
"Bệ hạ... "
"Tụng nhi nghĩ thế nào?"
"Ta đương nhiên... Cũng muốn mỗi thời mỗi khắc ở cùng bệ hạ, nhưng..."
"Nhưng cái gì?" Lệ Tiêu nhẹ nhàng hỏi, mắt lại nhìn y không chớp một cái.
Tống Tụng nói: "Nhưng, nhưng như vậy không hợp quy củ."
Y lăn qua lộn lại vẫn là một câu nói này, Lệ Tiêu vì vậy mà bật cười: "Quy củ là tổ tông quy định, có một ngày trẫm cũng sẽ trở thành tổ tông, cho nên trẫm cũng có thể thay đổi. Nếu như làm Hoàng đế mà bó tay bó chân, trẫm cần gì phải khổ cực thượng vị."
"Bệ hạ..."
"Tụng nhi." Lệ Tiêu ôm lấy y, thở dài: "Không có bệ hạ, không có quy củ, không có triều thần, không có trời đất, chỉ có ngươi và ta... Ngươi có thể bá đạo một chút, không nói lý một chút, để ta cảm giác được ngươi cũng yêu ta."
Tống Tụng mím môi, hai má không ngừng ửng hồng, "Ta đương nhiên cũng yêu bệ hạ, ta..."
Y nhìn Lệ Tiêu một cái, chủ động hôn môi hắn.
"Vậy ta, ta ở cùng một chỗ với bệ hạ, ngươi đối ngoại thì nói thương ta mang thai mới như vậy, có được hay không?"
Lệ Tiêu cũng hôn y: "Được."
Tống Tụng nuốt hết lời khuyên bảo xuống. Y biết mình bị tình cảm làm cho mụ mị đầu óc, nhưng y phát hiện Lệ Tiêu không chỉ là không hy vọng mình làm như Triệu Hoàng hậu, hắn tựa hồ bởi vì chuyện này mà tức giận, tuy rằng lời trong lời ngoài luôn luôn dụ dỗ y, nhưng y biết hắn sắp nổi giận.
Nam nhân này như trẻ con, nhất định phải đặt đồ hắn thích ở bên người mới bằng lòng yên tâm, thậm chí còn phải ôm vào lòng, bằng không hắn sẽ nổi cáu, nhìn qua không dễ dỗ. Nếu không làm theo lời hắn, tựa hồ hắn còn phải điên cho y xem.
Tống Tụng nhìn như chiều hắn, kỳ thực lòng đã đắc ý vô cùng.
Hóa ra Lệ Tiêu thật sự yêu y đến thế, yêu đến độ sắp điên mất rồi. Y vừa nhắc nhở mình phải cẩn thận một ít, vừa không ngừng vui vẻ, dù tận lực kìm lại, khóe mắt đuôi lông mày vẫn lộ ra một chút.
"A..." Tống Tụng đang vui vẻ bỗng nhiên ôm bụng, Lệ Tiêu lập tức nhìn y. Tống Tụng nhíu mày, nói: "Nó hình như, đang đá ta."
Lệ Tiêu nhìn chằm chằm bụng của y một lát: "Huyết thống của nó và ngươi hòa vào nhau."
Tống Tụng chớp mắt, nói: "Nếu như không có bệ hạ, cũng không có nó."
"Nếu không phải vì nó thì sao lại là trẫm?"
"..." Tống Tụng lắp bắp nói: "Ngươi không muốn sờ thử sao? Phụ thân khác vừa nhìn thấy con đá là rất vui."
Lệ Tiêu trầm mặc một lát, tay đặt lên bụng của y, bàn tay rõ ràng cảm nhận được một cái đá, trong đầu hắn tựa hồ nhìn thấy một đứa nhỏ vươn mình, hắn rốt cục cũng bật cười. Tống Tụng nhìn hắn vui, không nhịn được cũng vui lây. Lệ Tiêu hỏi y: "Nó đá ngươi đau không?"
"Không đau, chỉ thấy là lạ." Tống Tụng cong đuôi mắt, mềm mại nói: "Tuy rằng không đau, nhưng ta vẫn hi vọng bệ hạ thương ta."
Y lén lút ám chỉ, Lệ Tiêu có chút bất ngờ nhìn sang. Tống Tụng lần đầu tiên làm loại chuyện này, bị hắn nhìn, đỏ mặt lên. Y xoay mặt đi, Lệ Tiêu lại suy tư, trong đôi mắt lóe lên một vệt ánh sáng nhạt: "Tụng nhi vừa mới, mời sủng sao?"