Lý Quý Dương biết mình có ưu thế, nhưng một mình hắn chỉ sợ suy nghĩ không chu đáo.
Sau này bọn họ cần nhân tài, đủ loại nhân tài.
Không thể là thế gia tử, bởi vì thế gia thế lực quá lớn!
Không thể là sĩ phu, bởi vì bọn họ cũng có liên lụy!
Chỉ có thể là nhân sĩ người thường không có xuất thân cùng thế lực liên lụy.
Tựa như lời nói của Cam Lỗi, chiêu mộ một đám nhân tài không có căn cơ, thứ nhất là dễ nắm giữ, thứ hai là nhóm người này còn có tính dẻo.
Tự mình dạy nên người, cùng nhân tài mà người khác bồi dưỡng ra tuyệt đối là khác nhau!
- Dạ!
Lý Trung không biết thiếu gia muốn làm gì, nhưng hắn nhìn ra được trong lòng thiếu gia đều có tính toán vả lại con lớn nhất cũng đi theo ra ngoài hai chuyến, người càng thêm trầm ổn.
- Thuế lương năm nay ta muốn cùng đi xem, thuận tiện đi Hàm Dương thành nhìn xem tòa nhà của chúng ta, ở lại hai đêm.
Lý Quý Dương nghĩ nghĩ nói.
- Dạ.
Lý Trung lập tức nhớ kỹ chuyện này.
- Như vậy.. bọn nhỏ trong nhà cũng đi theo đi!
Lý Quý Dương nghĩ tới đi dạo mùa thu.
Trong nhà đầy khắp núi đồi tùy tiện bọn nhỏ chạy nhảy, không ai quản bọn họ, nhưng bọn họ khẳng định chưa đi qua Hàm Dương thành.
Tầm mắt từ nhỏ cần phải được rộng rãi!
Đi chơi thu thì đi Hàm Dương thành, chơi xuân thì đi dạo phố.
Mua bán cũng phải mang theo bọn hắn, từ nhỏ xem khắp vàng bạc châu báu, tin tưởng khi trưởng thành người khác còn muốn hối lộ lấy ra đồ vật bọn họ khẳng định không xem vào trong mắt là được!
- Dạ!
Lý Quý Dương lại đi tìm tiên sinh:
- Muốn đi Hàm Dương thành hay không?
- Ta không đi, cho mọi người nghỉ năm ngày, đi dạo một vòng Hàm Dương thành, tiểu Cam La cũng đi.
Cam Lỗi cũng yên tâm, ngay cả con trai độc nhất cũng giao cho Lý Quý Dương.
- Vậy cháu nhỏ giao cho ngài chiếu cố!
Người ta tín nhiệm chính mình như vậy, mình cũng phải tín nhiệm hắn:
- Còn có Lý gia trang, ngài phí sức một chút!
- Ngươi yên tâm?
Cam Lỗi nghiêm túc nhìn Lý Quý Dương.
Ở trong mắt Cam Lỗi, Lý gia trang có thật nhiều bí mật, rất nhiều lương thực, nuôi dưỡng gia cầm gia súc, cùng với vô số vàng bạc châu báu, nhân sâm dược liệu quý trọng, còn có nông cụ tiên tiến cùng món ăn đậu hủ thần kỳ.
Một thiếu niên chưa đầy mười lăm tuổi, lại có nhiều thứ làm cho người ta khiếp sợ như vậy, tùy tiện xuất ra một thứ đủ đổi lại chức quan để làm.
Cứ như vậy giao cho hắn?
Mặc dù là quan hệ học sinh cùng tiên sinh, nhưng hắn biết Lý Quý Dương đã có tiên sinh, vị tiên sinh kia nhất định là một đại tài!
- Đương nhiên yên tâm.
Lý Quý Dương cũng không lo lắng, lương thực trong nhà có thể mang đi, nhưng đồ vật trong túi trữ vật hắn đều đặt trong không gian.
Kể cả viên tiền, chỉ đặt bố tệ bên ngoài.
Không ai biết kỳ thật hắn có thể thu cả lương thực cất vào, nhưng trong nhà phải có kho thóc, nếu không mọi người sẽ hoảng hốt.
Nghe nói cần đi Hàm Dương thành bọn nhỏ đều thật hưng phấn, chỉ có tiểu Cam La có chút buồn bực, hắn chỉ muốn ở nhà bồi phụ thân, nhưng phụ thân lại bảo hắn cùng đi Hàm Dương thành!
- Con hẳn nên đi Hàm Dương thành, đoạn thời gian vừa qua tuy ở trong thành nhưng con không nhìn thấy được gì bên ngoài, không học được cái gì, chỉ ở nhà bồi cha, như vậy sao có thể nói đã đi qua Hàm Dương thành đây?
Cam Lỗi nói.
Cứ như vậy Lý Quý Dương mang theo một đám tiểu hài tử lôi kéo theo một xe lương thực đi theo lão quản gia đi Hàm Dương thành.
Đây cũng là lần đầu tiên Lý Quý Dương giao nộp thuế lương.
Chỗ giao nộp thuế lương của quan phủ nằm ở thành đông, nơi đó có vài kho thóc lớn, là một trong ba tòa kho thóc của thành Hàm Dương, năm trước lương thực cũ ăn tới bây giờ, cũng chỉ còn lại phân nửa, tân lương vừa thu liền lấp đầy. Truyện mới cập nhật
Toàn bộ hành trình đều là Lý Trung làm việc, Lý Quý Dương mang theo bọn nhỏ xem náo nhiệt.
- Ai vậy? Sao mang tới nhiều oa nhi như thế?
Lão lại (nhân viên triều đình) trộm hỏi Lý Trung.
- Là thiếu gia nhà ta, mang theo bọn nhỏ trong thôn trang đến mở rộng tầm mắt, ngươi cũng biết vị thiếu gia này sang năm mới thanh niên, sau thanh niên sự tình trong nhà đều do hắn quản.
- Vậy ngươi chẳng phải sẽ?
- Ai, nói không thể nói như vậy, thiếu gia có thể trưởng thành, ta thật cao hứng, trong nhà cũng có người định đoạt, như chúng ta đều có dựa vào.
Lão lại gật gật đầu:
- Vậy ngươi có thể thoải mái, hai năm qua không có chủ nhà, cũng làm khó cho ngươi.
Người hầu bởi vì nô tịch nên làm việc có nhiều bất tiện, có thanh niên chủ nhà là chuyện tốt, còn thành đinh, thu nhập từ thuế thêm một người!
Lần này Lý Trung còn muốn đóng thuế cho Cam Lỗi, là do Lý gia trang ra.
- Thuế má của người này do Văn Tín hầu phủ ra.
Lão lại kiểm tra nói.
- Văn Tín hầu phủ?
Lão quản gia vừa nghe, đi tìm Lý Quý Dương.
- Nói cho bọn hắn biết đem phần của Văn Tín hầu phủ lui về, thuế má của hắn do Lý gia trang ra!
Lý Quý Dương không muốn để Cam Lỗi thiếu nhân tình của Lữ Bất Vi.
- Thiếu gia, không có khả năng, bên kia đều ghi chép lại, không thể sửa đổi.
Lý Trung hiểu biết lưu trình, luật pháp Tần quốc thật hà khắc, không cho phép tùy ý sửa đổi bản ghi chép thuế má, điểm này dù là quốc chủ cũng không làm gì được.
- Đáng giận!
Lý Quý Dương bực mình.
- Nhưng chúng ta có thể hẹn trước sang năm!
Lý Trung nhắc nhở.
- Đúng!
- Nói với bọn họ sang năm Lý gia trang ra!
Lý Trung cùng lão lại xem như có giao tình, chào hỏi một tiếng với lão lại.
- Nhưng bên Văn Tín hầu phủ..
Lão lại cũng làm khó.
- Nhưng hiện tại người ở trong Lý gia trang, ngươi nói nếu để người biết ngươi thu thuế lương lại không biết người ta đang ở nơi đâu mà ngươi lại thu..
Lý Trung nhắc nhở.
- Ai ai, ngươi nói gì chứ, người đang ở trong Lý gia trang, đương nhiên là các ngươi giao nộp thuế lương.
Lão lại lập tức nói.
Giao xong thuế lương, đoàn người đi tới chỗ nhà mới mua.
Tòa nhà rất lớn, bên trong quét tước thật sạch sẽ, hai mươi người hầu, mười nam mười nữ, đều là trung niên nhân, làm việc cũng chỉ là vệ sinh quét tước, gánh nước đốn củi.
Lý Trung làm theo quy củ của Lý gia trang, cho bọn họ tắm rửa sạch sẽ, cạo đầu, thay quần áo.
Đem mền gối cũ vứt bỏ, thay đổi mới, còn có cả quần áo mới.