Đều bị người mua về trong nhà cho ăn uống ngủ nghỉ vài ngày mới nói không vui gả, sớm làm chi đây?
Lý Trung thật mất hứng đâu!
Sau chuyện này, không khí hạ nhân trong nhà cũng chợt trong trẻo lên!
Lý Quý Dương nhìn thấy nhà đánh nền, sau đó xây lên, hắn lần đầu tiên biết người Tần triều làm sao xây nhà!
Phải lập tức ghi chép lại!
Sau đó mới phát hiện mình không có giấy bút, ghi chép cái gì?
Chạng vạng tháng bảy, ăn xong cải thìa cùng thịt nướng, ăn xong Lý Quý Dương đi xem nhi đồng, hiện giờ đã được ba tháng, trắng trẻo nõn nà nhìn thật khỏe mạnh.
Còn vươn tiểu cánh tay muốn đòi ôm.
Chơi với tiểu oa nhi một lát, để nhi đồng ngủ, hắn đi ra ngoài tản bộ nhưng muỗi nhiều lắm, đành phải quay về phòng, trong phòng treo đầy mảnh vải, bởi vì phòng ngừa con muỗi.
Đợi bên ngoài hoàn toàn tối đen không ai, Lý Quý Dương liền lắc mình tiến vào không gian, cây nông nghiệp đều thành thục, hắn lại bắt đầu làm việc nhà nông.
Đến đầu thu Lý Quý Dương đã xem như học được làm sao làm người Tần, dù là ngôn ngữ cũng nói thật quen thuộc hơn trước nhiều.
Trong nhà ngoại trừ trâu cày, còn nuôi không ít trâu thịt, còn sinh thêm hơn mười con nghé con đâu.
Nhà cũng xây dựng xong, Tần gạch ngói lớn, bên trong vô cùng sạch sẽ, cũng làm cho bọn hạ nhân tự giác tuân thủ yêu cầu giữ vệ sinh của thiếu gia, mà địa phương họ ở trước kia đổi lại nuôi gà vịt.
Cả mùa hè ăn trứng không ít, tuy rằng là trứng luộc, nhưng mỗi ba ngày mỗi người được phân một trứng, cũng thành một cảnh nổi bật trong Lý gia trang.
Người hầu của Lý gia trang cường tráng hơn trước kia rất nhiều, thần sắc đều tốt lắm, mà nhóm nữ tử được mua về đều cười tươi tắn, so sánh với bên ngoài không biết sẽ có cuộc sống gì, ngày tháng nơi này quả thật là tốt quá.
Chỉ cần bọn hắn không nói, chỉ sợ sẽ không ai cho bọn hắn là người hầu, còn tưởng là bình dân bình thường đâu!
Lý gia trang xây nhà mới, mọi người vào ở, Lý Quý Dương nghĩ ngày mai cho mọi người thành thân, đều sắp thu hoạch vụ thu rồi.
Cả mùa hè bởi vì là quốc tang nên không khí thật đê mê, đến lập thu Lý Quý Dương làm chủ cấp cho toàn bộ nam nhân độc thân trong nhà đều xứng nữ nhân!
Vừa lúc thời tiết chuyển lạnh, mà tân quốc chủ cũng chuẩn bị đăng cơ, vì thế Lý Quý Dương cũng nói việc này với Lý Trung.
- Vừa lúc làm cùng chuyện tốt của tân quốc chủ, thêm thêm không khí vui mừng!
Lý Quý Dương thậm chí tìm được lý do xong rồi.
- Phải đó, như vậy cũng tốt, bọn hắn sinh nhi đồng cũng là nhân khẩu trong nhà!
Lý Trung để ý là đời tiếp theo.
Thiếu gia bây giờ nhìn giống như không thiếu gia sản, không phải còn có tiểu thiếu gia sao?
- Vậy ngày mai đi!
Lý Quý Dương định rồi thời gian, ngày mai đúng lúc là lập thu.
- Cũng tốt, sau lập thu là thu hoạch vụ thu, làm cho bọn họ sớm một chút làm việc cũng tốt.
Cứ như vậy ngay ngày lập thu, Lý gia trang cử hành một hoạt động chúc mừng nho nhỏ, các nữ nhân trên đầu đội đóa hoa màu đỏ, ngồi bên cạnh nam nhân mình đã lựa chọn, từng đôi từng đôi, ăn thịt, khó được một lần cơ hội được uống rượu.
- Sang năm sẽ có tiểu hài tử sinh ra!
Lý Quý Dương cao hứng cạn ly với Lý Trung.
- Phải đó, đúng vậy!
Lý Trung vui mừng nói.
Những người này xem như cử hành hôn lễ tập thể, cơm chiều ăn ngon lành, hôn lễ của người cổ đại cũng khác với hiện đại, hôn, là hoàng hôn, cho nên cần cử hành hôn lễ lúc hoàng hôn.
Ăn thịt heo, còn xứng cơm kê vàng!
Đây đã được xem là bữa tiệc tốt lắm trong thời đại này, mặc dù ở trong mắt Lý Quý Dương sơ sài rất nhiều.
Còn có thêm đậu hủ làm đồ ăn, thịt dê chủ yếu đều do nam nhân thủ tiêu.
Ăn xong đưa vào động phòng, bên trong mỗi phòng cười đều có hai ngọn "đèn", mặc dù rất nhỏ nhưng thật có sinh khí a!
Hơn nữa mỗi gia đình cho hai con vải thô hai con vải mịn, một đại thùng gỗ, còn có bốn bộ quần áo mới, được tính là của cải riêng của bọn họ.
Chưa cho lương thực là vì ăn chung nồi, cho lương thực họ cũng không có gì nấu được, bởi vì không có bếp lò sử dụng.
Trong phòng còn có giường sưởi mới, lót chiếu, đệm chăn mới, mỗi nhà còn có sa dán cửa sổ.
- Những người này thành thân, tương lai sinh nhi đồng, trong nhà sẽ không thiếu người!
Lý Trung thật cao hứng nằm trên giường nói với quản gia đại thẩm.
- Phải đó!
Quản gia đại thẩm cao hứng:
- Đã sớm nên như vậy, năm đó lão gia nói qua nhưng phu nhân không cho, luôn ngăn đón, thật sự là.. ai, không nói, còn là thiếu gia nhìn xa trông rộng.
Lý Trung ngậm miệng, năm đó tại sao phu nhân phản đối? Còn không phải vì sợ mua người vào, trước hưởng dụng chính là lão gia mà không phải người hầu sao?
Năm đó lão gia thu mấy nữ nhân cũng không phải người tốt, cùng phu nhân cả ngày đấu, hậu viện không ổn định, sau đó lão gia lớn tuổi, tốt hơn rất nhiều, từ đó về sau phu nhân lại có tiêu chuẩn mới dành cho nữ nhân.