Vả lại sư phụ cùng các sư huynh của hắn hình như cũng không ít, chỉ là thật thần bí, không ai tìm được dấu vết hay tung tích.
Càng là tồn tại thần bí càng khiến cho kẻ khác kiêng kỵ.
Bọn họ ở một bên thương nghị, Triệu Cơ lôi kéo Lý Quý Dương cùng Doanh Chính tỏ vẻ quan tâm.
- Lần phong quân ta cũng hoảng sợ, con đừng quá xuất đầu, Lữ Bất Vi tới đây hai lần hỏi thăm ta về con, ta đều tùy tiện nói cho qua.
Triệu Cơ nhẹ cau mày:
- Còn có quốc chủ, gần đây ta không đề cập tới con, hắn đều nhắc tới, cho dù ta nói đều là lời hay, nhưng hình như hắn muốn nghe không phải là những lời này.
Là người bên gối, Triệu Cơ hiểu Trang Tương Vương rất rõ, nếu Lý Quý Dương là tuyệt thế tiểu mỹ nhân, nàng còn cho là hắn xem trọng Lý Quý Dương, chuẩn bị thu vào hậu cung đâu!
Cố tình Lý Quý Dương lại là nam tử, nhưng Trang Tương Vương hỏi nhiều vài câu cũng làm cho Triệu Cơ thập phần cảnh giác, nàng sợ Trang Tương Vương có ý đồ gì, muốn lợi dụng Lý Quý Dương, nhất là lần này phong quân Lữ Bất Vi đều chú ý Lý Quý Dương, tới hỏi hai ba lần!
Nàng còn muốn phái người đi hỏi thăm là chuyện gì xảy ra.
Nàng gọi Cao chiêm sự, Cao chiêm sự nói là chuyện tốt, không cho nàng sốt ruột, nói mấy ngày sau nhất định có cơ hội gặp mặt, đến lúc đó tiếp tục tán gẫu cũng không muộn.
Hiện giờ đã có cơ hội, Triệu Cơ đều đem nỗi lo lắng viết lên trên mặt.
- Nghĩa mẫu đừng lo lắng.
Lý Quý Dương an ủi nàng:
- Con cùng a Chính rất tốt, quốc chủ nghĩa phụ chỉ là nhìn thấy con tiến hiến đồ vật thật là tốt quá, không thể không tiến phong cho con, hơn nữa con đều nhận biết nghĩa phụ, thân phận đương nhiên không thể quá thấp.
Doanh Chính cũng nói:
- A nương, mẹ chỉ cần ngồi yên là được, đừng nghĩ nhiều.
Hai người khuyên hồi lâu mới vỗ yên được Triệu Cơ, theo sau nàng cho người làm đồ ăn, đều là dùng gia vị của Lý Quý Dương đưa vào, ba người ăn uống xong mới tan.
Doanh Chính đưa Lý Quý Dương ra cung về nhà, lại nói một lúc với Cam Lỗi bọn họ mới trở về trong cung.
Ngày kế tiếp Lý Quý Dương làm ra vẻ viết một thẻ tre, là dùng trúc tía tốt nhất, mài trong suốt trong sáng như chạm ngọc, bên trên chỉ viết một câu chính hắn bắt lên cửa lớn ba ngày, ba ngày sau trực tiếp ném vào trong chậu than đốt thành tro bụi.
Tần An quân phủ vốn còn có thuộc hạ của Trang Tương Vương trà trộn vào, nhìn thấy một loạt hành động này cũng không dám hỏi nguyên do, nhưng vẫn thập phần trung tâm đem tin tức truyền trở về.
Trang Tương Vương nhận được tin tức cũng không hiểu ra sao, đó là có ý tứ gì?
Buổi chiều, Lý Quý Dương trộm thả nhóm người máy 001 đi ra, toàn bộ đều mặc áo tơi phản chân màu đen, mang theo mũ che nắng, hoàn toàn không thấy được diện mạo, đông nghìn nghịt một mảng lớn!
Họ lặng yên bay lên trời, bay về hướng phương bắc, bởi vì chiến sự nên phương bắc khá căng thẳng, ngày mai khi mặt trời mọc họ sẽ tới bên ngoài quân doanh, buông dược vật đồ đạc khác liền đi, không cho ai cơ hội dây dưa.
Ngoài ra trong đó còn có thư viết tay của Doanh Chính.
Lý Quý Dương đưa đi 001 bọn họ, nhưng lại không biết có nhóm người luân phiên thay ca, đợi sư huynh của hắn đến!
Kết quả đợi vài ngày cũng không thấy bóng người!
Trang Tương Vương đang đợi, Lữ Bất Vi cũng đang đợi, hắn muốn kiểm tra lá bài tẩy của Lý Quý Dương, đừng nói là hai người bọn họ, ngay cả Cam Lỗi cùng Dương Phi Anh cũng đợi, hai người đang nghĩ cách làm sao khiến cho sư huynh của Lý Quý Dương không bị người dây dưa.
Hơn mười ngày sau, biên ải phương bắc truyền tới tin tức đại thắng!
Thuận tiện còn gởi thư cho Trang Tương Vương, cảm tạ quốc chủ sia người đưa tới y dược cùng đủ loại quân nhu!
Trang Tương Vương chứng kiến liền kinh hãi:
- Quả nhân khi nào thì sai người đưa đi qua?. Truyện Dị Giới
- Phụ vương, ngài không phải làm cho sư huynh của tiểu Dương đưa đi sao? Tiểu Dương nói biên ải lạnh khủng khiếp, ăn uống không ngon, thuận tiện cho sư huynh của hắn mang tới không ít gạo cùng mì, thịt cùng muối ăn.
Doanh Chính ở bên cạnh nhắc nhở:
- Đây là chuyện mà ngài đã đồng ý.
- Nhưng sư huynh của hắn tới khi nào?
Sắc mặt Trang Tương Vương có chút tái nhợt:
- Quả nhân vì sao không biết?
Tử sĩ thế nhưng không hề phát hiện chút nào sao?
Cả một Hàm Dương thành to như vậy, có người tiến vào thì nói không biết, chẳng lẽ cả một Tần An quân phủ có người đi vào cũng không hay? Người gác cửa là người chết sao?
Càng xem sắc mặt Trang Tương Vương càng trắng, không ngờ là lúc mặt trời mọc xuất hiện ở cửa lớn, còn mang nhiều đồ vật như vậy!
Đều không tiến quân doanh!
Người trong quân doanh còn không nhận được thư tay của hắn, căn bản không ai ngăn đón, bọn hắn cứ như vậy nghênh ngang bỏ đi!
Cũng không ai biết bọn hắn đi nơi nào!
Mấu chốt nhất chính là dọc theo đường đi có nhiều đồ vật như vậy, nhưng không ai hoài nghi qua bọn họ? Hoặc là nói chú ý tới bọn họ!
Bên này chiến báo còn chưa xem hết, chiến báo của Mông Ngao đại tướng quân bên Thái Nguyên cũng tới.
Nói cùng một sự kiện!
Nói quốc chủ đưa tới dược vật cùng thực vật giúp đại ân, nhất là dược liệu, tốt vô cùng.
Trang Tương Vương cảm thấy được có gì không đúng lắm!
Đem hai phần quân báo họp cùng một chỗ xem, hắn đã nhìn ra.
Hai phần quân báo nhắc tới ngày nhận được đồ vật, chỉ kém nhau một ngày!
Cùng một canh giờ, đều là lúc mặt trời mọc phát hiện đồ vật.
Đồ vật đều giống nhau như đúc.
Đồng dạng tới vô ảnh đi vô tung, đồng dạng không ai phát hiện không ổn, đồng dạng không ai hội báo!
Hắn cũng không biết Lý Quý Dương làm sao liên hệ sư huynh của hắn, không có viết thư, cũng không thấy nhắn tin.
Cho dù là phủ đệ của Lữ Bất Vi cũng không biết.
- Phụ vương? Ngài làm sao vậy?
Doanh Chính nhíu mày hỏi.
- Tiểu Dương làm sao liên hệ với sư huynh của hắn đây?
Trang Tương Vương không tự giác nói lên nghi ngờ của mình.
- Hẳn là dùng phi điểu truyền thư đi?
Doanh Chính đoán:
- Con nghe hắn nhắc tới qua.
- Phi điểu truyền thư?
Trang Tương Vương nghĩ nghĩ, cũng chỉ có lời này giải thích.
Trong lòng thầm nghĩ cho tử sĩ đi điều tra..
- Phụ vương, quá trình không trọng yếu, kết quả mới là trọng yếu.
Doanh Chính nhìn ra Trang Tương Vương không cao hứng, hắn không biết nguyên nhân, nhìn lướt qua thẻ tre mới hiểu được.
Tuy rằng không biết sư huynh tiểu Dương làm như thế nào, nhưng rõ ràng là hù sợ phụ vương, phụ vương không thích thế lực mà mình không thể nắm giữ.
- Quá trình không trọng yếu, kết quả mới trọng yếu?
Trang Tương Vương tinh tế ngẫm nghĩ những lời này, Doanh Chính cũng không quấy rầy hắn.
Sau một lúc lâu, Trang Tương Vương cười:
- Vẫn là Chính nhi nói đúng, cần quản chi quá trình, kết quả đối với quả nhân tốt là được rồi.