Mục lục
Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không phải là vì đồ vật thiếu hay không, người không tranh đồ vật tranh khẩu khí.

Lý Quý Dương vốn muốn nói "Người tranh một hơi, Phật tranh một lò hương", nhưng nghĩ tới thời đại này còn chưa có chuyện gì của Phật giáo đâu, Đạo gia cũng mới là một trong bách gia, cho nên vẫn sửa một chút.

- Cơn tức này khi nào mà tranh không được, lại nhất định phải đi hôm nay?

Cam Lỗi tức giận, nếu không phải thân thể sớm dưỡng tốt, đã sớm ho khan lên.

- Hôm nay nếu không đi, ngày mai nhà bọn họ lại đem cô nương gả cho nhà khác, vậy không còn liên quan gì chúng ta!

Lý Quý Dương xem qua Tần luật, lại nghiên cứu qua phong thổ thời kỳ Tần Hán, biết hôm nay không đi ngày mai sẽ trễ.

- Ngươi.. ngươi nha!

Cam Lỗi tức giận muốn đánh hắn, nhưng Lý Quý Dương lại núp sau lưng Doanh Chính.

Doanh Chính chứng kiến hắn trở về, trong lòng vô cùng cao hứng, che chở hắn:

- Tiên sinh nguôi giận, tiên sinh nguôi giận.

- Không cho ngươi ngăn đón!

Cam Lỗi tức giận ánh mắt trợn to:

- Ngươi có biết hay không? Mông Vũ tướng quân cùng rất nhiều lão tướng quân đang ở nha môn chờ ngươi từ lúc mặt trời mọc tới buổi trưa, làm sao ngươi không hiểu chuyện như vậy? Đây là ngươi lần đầu tiên điểm mão a!

- Ta.. ta không nghĩ tới..

Điểm này Lý Quý Dương vẫn thật sự không nghĩ tới, hắn nghĩ điểm mão cũng giống như điểm danh, kỳ thật cũng không sai biệt lắm, ngày đó Mông Vũ tướng quân có nói với hắn về quy củ điểm mão.

Nhưng không có nói hôm nay điểm mão còn có người đợi hắn a!

- Còn nữa, đi ra ngoài sao không nói với ta một tiếng?

Nhắc tới việc này Cam Lỗi càng phẫn nộ:

- Đại công tử đều nghĩ là ngươi bị Dương Phi Anh đem bán!



Dương Phi Anh xấu hổ.

Doanh Chính cũng xấu hổ.

Lý Quý Dương càng xấu hổ trốn sau lưng Doanh Chính:

- Ta không phải cảm thấy là thời gian quá muộn, cũng đừng ồn ào ngài nghỉ ngơi.

- Nhưng mà Mông Vũ tướng quân thông tri ta, ta từ trong cung đi ra liền đến nơi đây, cũng không thấy ngươi, sợ ngươi xảy ra chuyện gì.

Doanh Chính nén giận:

- Lần sau cũng không thể không nói gì lại đi, ngươi không biết hôm nay có vài vị tướng quân đều tới, chỉ chờ ngươi!

- Ta cũng không phải cố ý..

Lý Quý Dương còn ủy khuất đâu, hắn cũng không muốn sáng sớm phải hành quân gấp được không.

- Đừng nói nữa, nhanh chóng thay đổi quần áo, dẫn người đi nha môn!

Dương Phi Anh chỉ huy nhân công:

- Bây giờ còn chưa quá trưa, từ từ giải thích một chút!

Bên này đang luống cuống tay chân, Lý Phúc đi tới:

- Lữ tướng bang Lữ đại nhân đến!

- Đang bề bộn đâu, hắn tới làm gì?

Lý Quý Dương không kiên nhẫn nói:

- Nói ta không có gì, không có ở..

- Không có ở cái gì?

Lữ Bất Vi cũng đã đi vào.

Chứng kiến Lý Quý Dương, ánh mắt hắn biến thành "Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép"!

- Sao Lữ tướng bang lại vào đây?

Toàn thân Doanh Chính đều tạc mao!

- Nếu ta không vào, sẽ không thấy được tiểu Dương!

Lữ Bất Vi tức giận nói:

- Ngươi có biết hôm nay có bao nhiêu người đang đợi ngươi? Ngươi không đi điểm mão, sẽ khiến quốc chủ khó xử bao nhiêu không?

- Ta.. ta chỉ là nhất thời xúc động..

Lý Quý Dương chỉ vào Dương Phi Anh nói:

- Ngươi nói với hắn một chút!



Hắn bên này thay quần áo, bên kia Dương Phi Anh giải thích với Lữ Bất Vi.

- Vương gia, ngươi điều tra qua sao?

Lữ Bất Vi tức giận:

- Không sớm không muộn lại canh ngay ngày điểm mão xảy ra sự cố?

- Nhà người đó nhiều năm đều ở nơi đó, ta.. ta kỳ thật cũng không ngờ..

Hiện giờ Dương Phi Anh cũng có chút không dám khẳng định.

- Vậy ngươi liền cầu lên, đây không phải là cạm bẫy đi!

Khứu giác của Lữ Bất Vi linh mẫn hơn bọn họ, hắn lập tức đem việc này biến thành âm mưu hóa.

Cam Lỗi nhíu mày:

- Chỉ mong đi!

Lý Quý Dương ăn mặc chỉnh tề xong, lập tức cùng Doanh Chính mang người đi rồi, trong nhà lưu lại Cam Lỗi, Dương Phi Anh cùng Lữ Bất Vi, ba người này đều là người thông minh, Lý Quý Dương cũng không lo lắng bọn họ.

Chờ bọn họ đi tới nha môn, Mông Vũ tướng quân mặt đen đứng trong sảnh đường!

- Đây là Lý Quý Dương?

Một vị lão tướng quân lớn tuổi đứng nơi cửa, chứng kiến Lý Quý Dương liền lên tiếng:

- Quả nhiên còn rất nhỏ.

- Lão tử làm sao nhỏ, lão tử rất lớn!

Trong lòng Lý Quý Dương điên cuồng hét lên, nhưng mặt ngoài còn ra vẻ đáng thương:

- Mới vừa trưởng thành, hắc hắc hắc!

- Gặp qua đại công tử!

Các vị tướng quân ôm quyền khom người thi lễ, xem như tôn trọng đại công tử Doanh Chính.

- Gặp qua các vị đại tướng quân, tướng quân.

Doanh Chính khiêm tốn khách khí nói.

- Vào trước rồi nói sau!

Sắc mặt Mông Vũ tướng quân đen thui.

Nha môn điểm mão rất lớn, bởi vì quan hệ tới tay nghề kiến trúc nên nhìn như một cung điện loại nhỏ, đại khái bởi vì nơi này do trong quân sử dụng, phong cách đại khí cổ xưa, lại có không ít thân binh ở bên, thoạt nhìn thập phần có khí dương cương.

Cũng không có thiếu binh khí đặt bên cạnh, nhưng đều là mâu đồng thau thật nguyên thủy, còn có kiếm cùng đại cung.

Ở trong mắt người khác đều là vũ khí, nhưng theo Lý Quý Dương xem ra đều là văn vật!



Binh khí Tần quốc khai quật cũng ít, vả lại hơn hai ngàn năm trôi qua, cho dù là chôn dưới đất cũng có oxy hóa, thoái hóa cùng thối rữa, có thể đặc biệt khai quật đầy đủ ngoại trừ văn vật, ngoài ra không thể chống cự thời gian ăn mòn.

Lý Quý Dương chỉ hận không thể dán đi lên, đáng tiếc, không có kính lúp!

Mấy lão tướng quân vốn không hài lòng về hắn, thân thể gầy nhỏ, người có thể làm Lang Trung lệnh không phải có chiến công thì có tài hoa, ngay cả Vương Kiều phu nhân lúc trước được sủng ái như vậy, ba huynh đệ của nàng cũng không được làm Lang Trung lệnh!

Lúc trước Hoa Dương phu nhân được sủng ái, ca ca của nàng làm tới Lang Trung lệnh, đó là do ca ca nàng có bổn sự kia, không có bản lĩnh, là không thể chui vào trong quân Tần!

Nhưng mặc dù là có bản lĩnh nhưng cũng bởi vì hắn là người Sở quốc, cả đời làm tới Lang Trung lệnh đã chấm dứt, không thể tiếp tục tiến một bước, mà Lý Quý Dương quá nhỏ, còn không lớn bằng một nửa ca ca của Hoa Dương phu nhân!

Nhưng Lý Quý Dương si mê binh khí làm cho mấy vị lão tướng quân cao hứng, nếu là một nhi đồng không có chút hứng thú với võ sự thì càng thêm khó làm!

- Tiểu Dương, tiểu Dương?

Doanh Chính kéo Lý Quý Dương đi lên phía trước:

- Mau tới đây!

- Để cho ta nhìn một chút! Nhìn xem!

Lý Quý Dương luyến tiếc, đây chính là thứ tốt!

Doanh Chính đều bị hắn chọc tức, đều lúc này còn muốn nhìn? Nhìn cái gì vậy?

- Để cho hắn xem!

Một vị lão tướng quân lên tiếng.

Doanh Chính đành phải buông tay, Lý Quý Dương lập tức chạy ra, đại cung này hắn chưa thấy qua!

Rất dài rất lớn, hắn nghĩ tới Tần triều lợi hại nhất là cung nỏ, thứ kia không cần luyện, là ai cũng biết dùng, không ngờ còn có đại cung, thật lớn!

Hắn khoa tay múa chân một chút, hình như đại cung chỉ thấp hơn hắn một chút nha!

Lý Quý Dương vừa so đo chiều cao liền làm một đám tướng quân bật cười, hắn thật sự là quá nhỏ!

Nghe được tiếng cười, Lý Quý Dương quay đầu trừng mắt liếc, cười cái rắm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK