Nghe được cái tên kia, bả vai Ôn Tử Thần lại không kìm được mà rùng mình run rẩy dữ dội.
“Vì sao?”
Hạ Đình Vãn nhíu mày hỏi.
Những vết thương trên người Ôn Tử Thần tuyệt đối không thể dùng hai chữ SM để hình dung. Chỉ e rằng lúc ra tay, Diệp Bỉnh Văn đã không cân nhắc đến sống chết của cậu ta nữa.
Nếu nói đánh đập tàn bạo ác độc cỡ này không có mục đích là hoàn toàn không thể.
Ôn Tử Thần thất hồn lạc phách ngẩng đầu lên, cậu ta cắn chặt môi mình, để lại hai vết hằn khô khốc.
Hình như câu hỏi của Hạ Đình Vãn đã thức tỉnh chút thần trí của Ôn Tử Thần, trong ánh mắt cậu ta bỗng toát lên vẻ lo sợ hoang mang. Sau đó Ôn Tử Thần run rẩy muốn đứng lên, lại lập tức ngã xụi lơ xuống sô pha, chỉ đành bắt lấy tay Hạ Đình Vãn: “Hạ Đình Vãn, hãy nói cho Tô Ngôn phải cẩn thận, nhất định phải nói cho anh ấy. Diệp Bỉnh Văn muốn giở trò sau lưng Tô Ngôn, gã, gã ép hỏi tôi…. Tôi…. Tôi xin lỗi.”
“Tôi đã nói chuyện Doãn Ninh cho gã. Hạ Đình Vãn, Tô Ngôn đã nói cho tôi biết việc anh ấy dùng tiền giấu diếm chuyện anh tông người khác bị thương, để tôi tuyệt đối không được nói ra. Chúng tôi đã ký hợp đồng bảo mật, nhưng mà tôi… Cuối cùng tôi vẫn nói.”
“Đau lắm, gã cầm kìm rút móng tay tôi ra, rút ngón cái, cả ngón trỏ nữa, thật sự đau lắm… Tôi không chịu nổi.”
Ôn Tử Thần nói đến đây thì bật khóc, từng giọt nước mắt lăn khỏi khóe mắt, toàn thân co rút kịch liệt vì nhớ lại nỗi đau đớn ấy.
Cậu ta gấp gáp hít thở, cuối cùng chỉ biết liên tiếp lẩm bẩm: “Thật sự rất xin lỗi.”
HÌnh như ba chữ “Tôi xin lỗi” này đã cắm vào trong đầu cậu ta, là chuyện cuối cùng còn tồn tại trong lý trí sau khi cậu ta bị hủy hoại tàn nhẫn.
Trong nháy mắt, Hạ Đình Vãn cảm thấy tim mình đau như bị ai bóp chặt.
Nhất thời y không nói lên được bất cứ lời nào, chỉ vô thức dùng tay khẽ vuốt vuốt sống lưng Ôn Tử Thần, thấp giọng an ủi: “Tôi biết, tôi biết. Không sao đâu, chuyện này không trách cậu được, đã qua hết rồi, không sao đâu.”
Giây phút này y không còn nhớ đến những khúc mắc với Ôn Tử Thần khi trước, cũng không thể chỉ trích nặng nề, chỉ cảm thấy lòng mình khó chịu khôn cùng.
Không ai đáng phải chịu đối xử thế này, không một ai cả.
“Không, vẫn chưa qua được.”
Ôn Tử Thần bỗng ngẩng đầu lên giống như nhớ ra chuyện gì đó. Mắt cậu ta đỏ lên vì lo sợ, cậu ta nắm chặt lấy tay Hạ Đình Vãn, phần thịt trơ ra vì bị rút móng tay lại tứa máu vì dùng sức quá mạnh.
“Anh phải giúp Tô Ngôn. Chuyện của Doãn Ninh… Tô Ngôn vì anh mà giấu chuyện tai nạn làm người bị thương, nếu Diệp Bỉnh Văn tìm được chứng cứ, rồi vì bị ép mà nổi điên vạch trần ra, danh dự của Tô Ngôn sẽ bị hoàn toàn bị hủy hoại, anh hiểu không?”
Nhất thời vẻ mặt Hạ Đình Vãn trở nên nghiêm trọng, tim lại bất giác đập thình thịch.
Dù y không hiểu những chuyện trong tầng lớp của Tô Ngôn cũng có thể hiểu được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Lãnh đạo công ty bị công khai tố cáo có khiếm khuyết đạo đức, tin tức này không chỉ làm tổn hại đến danh dự cá nhân của Tô Ngôn, mà còn cả uy tín của tập đoàn Hanh Thái.
Một khi không khống chế được khiến tình hình ảnh hưởng đến giá cổ phiếu, điều này sẽ liên lụy đến giá trị thị trường của toàn bộ Hanh Thái, sụt giảm hơn trăm triệu cũng chỉ là chuyện trong vòng một đêm. Như vậy, chắc chắn vị trí của Tô Ngôn trong tập đoàn Hanh Thái sẽ gặp khó khăn.
Y nhớ đến lúc Diệp Bỉnh Văn nhắc đến tình hình của Tô Ngôn tại Hanh Thái, nhớ đến cảnh Tô Ngôn vuốt ve mặt mình, dịu dàng hỏi “Từ chức được không”.
Trong đầu y ngập tràn Tô Ngôn, Tô Ngôn của y.
Vốn hết thảy những chuyện này không phải là thứ Tô Ngôn cần gánh chịu.
Khi vừa xảy ra tai nạn, người sai là y, kẻ nên chịu trách nhiệm cũng là y.
…..
Đúng lúc này, dì Dung dẫn bác sĩ vội vã chạy đến.
Hạ Đình Vãn chậm rãi đứng thẳng lên. Y còn rất nhiều vấn đề cần hỏi Ôn Tử Thần cho rõ ràng, ví dụ như bệnh của Tô Ngôn, ví dụ như làm thế nào mà Diệp Bỉnh Văn biết được chuyện của Doãn Ninh.
Nhưng y cũng hiểu với tình huống đêm nay thì chuyện trị thương quan trọng hơn, nên cũng chỉ thấp giọng nói với Ôn Tử Thần một câu: “Trước mắt cứ để bác sĩ xem cho cậu đã, những chuyện khác cứ để tôi xử lý.”
“Chờ một chút,” Ôn Tử Thần cố hết sức lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, mở khóa rồi đưa cho Hạ Đình Vãn: “Trước, trước đó tôi đã lén lút gửi hai video từ máy Diệp Bỉnh Văn qua. Tôi chỉ có thể cố nhận ra một người trong đó, là ngôi sao nam cùng tham gia show thực tế kia với anh. Tôi, thật ra tôi cũng không biết rốt cuộc video này có hữu dụng không…. Tôi chỉ, tôi chỉ rất hận Diệp Bỉnh Văn, tôi không biết nên làm sao mới tốt…”
Hiển nhiên là Ôn Tử Thần đã cực kỳ suy yếu, mấy câu sau cũng kiệt sức lắm rồi. Chỉ khi nhắc đến ba chữ Diệp Bỉnh Văn, trong mắt cậu ta mới xẹt qua một tia sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có hận thù thấu xương.
Trong lòng Hạ Đình Vãn càng run rẩy hơn, ngôi sao nam cùng tham dự show thực tế với y… Là Hình Nhạc.
Y lập tức ý thức được, nhất định là Hình Nhạc.
Y im lặng vỗ vỗ bàn tay Ôn Tử Thần rồi nắm chặt lấy điện thoại chậm rãi đi ra ngoài.
….
Hạ Đình Vãn khoác chiếc áo khoác dài màu đen lên vai, bình tĩnh đứng dưới cửa hiên.
Hương Sơn lặng ngắt như tờ, bầu trời đêm chẳng có lấy một ánh sao.
Chỉ có lác đác vài bông tuyết trắng xám lặng lẽ bay xuống trước mắt, cuối cùng rơi vào mặt đất trắng xóa.
Tầng mây âm u trùng điệp áp xuống, mang theo cái giá lạnh tích tụ cả năm nay.
Có lẽ ngày mai trời lại đổ tuyết.
Ngày kia chính là ngày y hẹn đi casting đoạn cuối “Tìm” với Hứa Triết, nhưng y không còn thời gian để chuẩn bị. Có lúc đột nhiên nghĩ đến chuyện này, bản thân y cũng giật nảy mình, tựa như trái tim vừa rớt từ trên cao xuống.
Tay trái y cầm điện thoại của Ôn Tử Thần, chỉ dùng đầu ngón tay vô thức vuốt ve màn hình đang sáng.
Trong chiếc điện thoại này có lưu hai đoạn video, hiển nhiên là dùng di động để quay lại, hình ảnh thi thoảng lại lắc lư.
Trước khi xem video, Diệp Bỉnh Văn có gọi mấy cú điện thoại, đương nhiên đều bị Hạ Đình Vãn dứt khoát nhấn từ chối.
Trong đó có một video nhìn không rõ mặt người, Hạ Đình Vãn không nhận ra là ai. Nhưng người còn lại thật sự chính là Hình Nhạc.
Video rất ngắn, ước chừng bảy tám phút.
Nhưng để xem hết được, Hạ Đình Vãn phải mất trọn hơn một giờ.
Mỗi lần chỉ cần chiếu được mười mấy giây, khi đại não còn chưa kịp phản ứng lại, tay y đã không chịu được mà nhấn tạm dừng.
Cảnh tượng bên trong thật sự khiến y cảm thấy buồn nôn.
Hình Nhạc bị roi đánh đến mức nằm rạp trên đất cầu xin tha thứ, bị nhấn đầu quỳ gối giữa hai chân Diệp Bỉnh Văn khẩu giao cho gã, nghẹn đến độ mặt xanh mét.
Đến cuối cùng, Hình Nhạc bị trói hai tay vào cột giường, hắn vô cùng sợ hãi điên cuồng lắc đầu, cơ thể cũng giãy giụa cố lùi về phía sau, nhưng vẫn bị Diệp Bỉnh Văn tàn nhẫn đeo bịt mắt và bịt miệng.
Chỉ quan sát thôi, Hạ Đình Vãn cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng Hình Nhạc vào giờ khắc này.
Y chưa từng chịu nỗi đau đớn nhường này, y chưa từng biết hóa ra tình dục cũng có thể tàn bạo như vậy.
Rõ ràng y không phải là người bị hại, nhưng lại cảm thấy trái tim mình đau đớn.
“Nhạc Nhạc…” Hạ Đình Vãn phát ra một âm thanh mơ hồ, y chua xót dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hình Nhạc trên màn hình, giống như bất lực dỗ dành chàng trai đang khóc thút thít cách một lớp màn hình kia.
Chân trời đã nổi lên vệt sáng lờ mờ, bỗng nhiên một cảm giác bi thương không nói thành lời trào lên, nhanh chóng nhấn ngập cơ thể y.
Trong nháy mắt đó, y thấy cực kỳ kháng cự bình minh.
Một ngày mới bắt đầu là thêm một ngày y một mình đối mặt với thế giới.
Y không chờ mong ngày mai.
Y chỉ thấy mỏi mệt.