“Mấy tháng nay em và Tô Ngôn không thân mật với nhau, chú ý này, anh không nói nhất định phải là hình thức làm tình đi vào trong nhau, chỉ cần thân mật xoa nắn đủ đầy yêu và dục là được. Tình huống bây giờ là em đã trở nên xa lạ với tín hiệu anh tới em lui, thứ tín hiệu bản năng nhất giữa hai người đang muốn ở bên nhau, đương nhiên điều đó sẽ ảnh hưởng đến cách thể hiện của em với những cảnh diễn như thế này. Nên… Em hãy cân nhắc xem mình phải làm thế nào. Mấy tuần nữa Hứa Triết sẽ về, hi vọng đến lúc đó em sẽ diễn được những thứ khác hẳn so với bây giờ.”
“Dạ,” Hạ Đình Vãn cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Thật sự cảm ơn sư huynh.”
Hạ Đình Vãn biết những điều Lục Tương Nam nói đều đúng.
Lục Tương Nam đã theo Hứa Triết hơn mười năm, những lý giải với nhân vật và kịch bản của anh đều rất rất giống Hứa Triết.
Thật ra y cũng mơ hồ cảm nhận được mình thật sự lực bất tòng tâm trong việc nắm chặt lấy tâm lý nhân vật Cố Phi trong đoạn diễn này. Nhưng phải thừa nhận bản thân mình không hề có một chút sinh hoạt tình dục trong nửa năm qua, thậm chí còn đến mức thiếu hụt sự thấu hiểu với ham muốn nhục dục nóng bỏng, điều này thật sự khiến y cảm thấy khó chịu.
Lúc không nói chuyện diễn xuất, Lục Tương Nam lại trầm tĩnh như một chú mèo, anh và Hạ Đình Vãn nằm trên sô pha ở tiền sảnh cùng xem show giải trí.
Tô Ngôn đang bận rộn công việc trên lầu, dì Dung thì đang bày vỉ nướng trong sân.
Mặt trời dần khuất bóng, dường như thời gian trôi đi trong nhà cũng chầm chậm hơn ngày thường.
Đến lúc chạng vạng sắp dọn cơm, rốt cuộc Kỷ Triển cũng tới.
Thoạt nhìn đã thấy cậu là một người không sợ lạnh, đương là cuối thu, Kỷ Triển vẫn mặc một chiếc ba lỗ trắng bó sát người, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu xanh quân đội rất phóng khoáng, trên cổ có đeo một chiếc choker hình đầu báo, cách ăn mặc này cùng với đường nét ngũ quan sắc sảo tạo cho Kỷ Triển một cảm giác gợi cảm đầy thần bí.
Lúc nhìn thấy Hạ Đình Vãn, Kỷ Triển rất vui vẻ. Cậu phất phất tay với y, sau đó tiến lại gần tò mò chọc chọc mấy cái trên bảng điều khiển xe lăn của Hạ Đình Vãn.
“Này —–!” Hạ Đình Vãn không kịp chuẩn bị, xe lăn cũng bị Kỷ Triển ấn lung tung mà xoay một vòng.
“Ha ha ha,” Kỷ Triển cười xấu xa: “Anh kiếm đâu ra con ngựa cưỡi hiện đại thế, tôi cũng muốn một cái.”
Nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu chàng, Hạ Đình Vãn vừa tức vừa buồn cười.
Thật ra lúc mới quen nhau, y còn tưởng Kỷ Triển thật ngầu, nhưng đến khi thân nhau rồi y mới phát hiện chẳng qua đây chỉ là một cậu chàng mới lớn rất ngây thơ và thẳng thắn.
“Người đến đủ rồi, dọn cơm được rồi đấy nhỉ.”
Đúng lúc này, Lục Tương Nam cũng đi từ hành lang đến sân.
Anh vươn vai một cái, con heo Peppa trên ngực áo anh cũng lắc lư lắc lư theo.
Kỷ Triển vừa thấy người đến là Lục Tương Nam, mặt bỗng ửng đỏ: “Chào, chào anh… Lục, Lục tiên sinh.”
Hạ Đình Vãn giật mình lén liếc Kỷ Triển, y rất ít khi nghe cậu chàng lắp ba lắp bắp thế này.
“Chào cậu.” Lục Tương Nam uể oải chào một tiếng, anh không nhìn Kỷ Triển thêm nữa, chỉ đi thẳng đến bàn ăn ngồi xuống.
Kỷ Triển đẩy xe lăn của Hạ Đình Vãn đến cạnh giá nướng thịt rồi lặng lẽ nói với y: “Sao anh không nói với tôi người bạn tới cùng là Lục Tương Nam chứ.”
Hạ Đình Vãn nhíu mày: “Sao thế, tôi nói là sư huynh mình mà.”
Kỷ Triển giả đò đang nhìn nguyên liệu nấu ăn, lỗ tai hơi đỏ: “Không có gì, tôi… Tôi là fan phim của anh ấy, Tuế nguyệt tam bộ khúc là phim tôi thích nhất, phần nào cũng xem đến mấy chục lần.”
Hạ Đình Vãn không kìm được mà lén cười. Tuế nguyệt tam bộ khúc là bộ phim Lục Tương Nam đóng từ lâu, đúng là lúc anh còn đang ở trong thời kỳ huy hoàng, Kỷ Triển mới chỉ là một cậu bé mười mấy tuổi, có thể nói là một fanboy đích thực.
Nhưng tất cả đàn ông trong thiên hạ ai cũng vậy, dù bình thường có ngông cuồng tự đại đến bao nhiêu đi chăng nữa, lúc gặp được nam thần hoặc nữ thần thời thiếu niên đều sẽ ngại ngùng như nhau cả. Khi ngồi cạnh Lục Tương Nam, Kỷ Triển cứ gò bó mất tự nhiên như một đứa bé ba tuổi, mắt cũng chẳng dám liếc nhìn về phía Lục Tương Nam lấy một cái.
Thức ăn dì Dung chuẩn bị làm đồ nướng rất phong phú, lại còn tự mình chế nước chấm đặc biệt.
Thịt bò và cừu đều là đồ tươi nhất, vẫn còn tứa máu, vừa nhìn đã thấy vừa tươi vừa mềm.
Lưỡi bò và gân bò, hai món Hạ Đình Vãn thích ăn nhất đều được chuẩn bị rất nhiều, còn có cả những thứ đi kèm đồ nướng như ngô, khoai tây, nấm kim châm.
Hơn hai mươi con hàu sống đang đặt trên đĩa đá lạnh, bên cạnh có đặt những miếng chanh vàng, có thể tự mình vắt ăn bất cứ lúc nào.
Sau khi Tô Ngôn hoàn thành công việc và đi xuống, rốt cuộc bữa ăn cũng chính thức bắt đầu.
Hôm nay không mưa, trong làn gió đêm mát rượi, từng miếng thịt thăn được quết một lớp nước tương đặt trên vỉ nướng sắt, đang phát ra tiếng lách tách.
Dì Dung rót cho mỗi người một cốc soda cỡ lớn, còn cả một ly champagne màu vàng óng.
Kỷ Triển chăm chú nhìn vào đáy cốc, khi thấy toàn bộ con hàu sống đã được ngâm trong rượu, cậu trông chờ nói: “Oa, thích thế, món hàu này hồi ở nước ngoài có ăn một lần, thật sự rất sảng khoái.”
Hạ Đình Vãn cũng thấy hơi kích động, y chưa từng ăn kiểu này nên rất thèm. Y liếc nhìn ly rượu mấy lần, sau đó đáng thương nhìn về phía Tô Ngôn: “Tô Ngôn, anh nói xem… Đêm nay em uống một ly nhỏ champagne được không?”
Thật ra cho đến giờ Tô Ngôn chưa từng yêu cầu y cái gì cả, chuyện kiêng rượu là tự y muốn làm. Nhưng lúc này y vẫn không kìm được mà tìm kiếm sự ủng hộ của Tô Ngôn, giống như chỉ làm vậy thì việc uống ly champagne này mới đúng đắn.
“Uống đi, không sao đâu.”
Nói xong, Tô Ngôn nhìn về phía Kỷ Triển và Lục Tương Nam, mỉm cười: “Giờ cua đang được chưng, mọi người nhớ giữ bụng để ăn nhé. Trong nhà còn có rượu vang và vodka, đầu bếp nhà tôi không rành pha cocktail cho lắm, nhưng Long Island Iced Tea – món sở trường của ông ấy thì không tệ lắm, muốn uống cái gì cứ bảo dì Dung, đừng khách sáo. Chuyện lái xe không cần lo, tôi sẽ bảo người đưa hai người về. Kỷ tiên sinh, nghe Đình Đình nói cậu thích ăn thịt bò, tôi đã sai người chuyển thịt bò Kobe bằng đường hàng không đến đây, cậu nhớ ăn nhiều một chút nhé.”
Tô Ngôn cực kỳ am hiểu và thành thạo với việc nắm bắt giới hạn các mối quan hệ nhân tế.
Tuy anh thân thiết với Lục Tương Nam hơn, cũng đã chuẩn bị cua và hàu là hai món Lục Tương Nam thích nhất, có điều lại không cần nói, vì hai bên đã ngầm hiểu nhau rồi, nói thêm một chữ đều là dư thừa.
Còn anh và Kỷ Triển mới gặp nhau lần thứ hai, nhưng lại nói thêm mấy lời tỏ rõ thái độ gần gũi.
Anh chuẩn bị thêm thịt bò cho Kỷ Triển, còn cố ý nói rõ là do Hạ Đình Vãn dặn dò, khiến Kỷ Triển cảm thấy Hạ Đình Vãn rất để tâm, cũng khiến cậu tự nhiên cảm nhận được mình rất được chủ nhân coi trọng.
Từ trước đến giờ anh vẫn rất khéo léo chu đáo trong việc đối nhân xử thế.
Chỉ cần anh muốn, bất cứ ai cũng cảm thấy thoải mái như tắm trong làn gió xuân ấm áp.
“A, khí thế thật.” Kỷ Triển cười ha ha, cậu nâng ly giơ về phía Tô Ngôn, không hề có dáng vẻ khách sáo: “Để ăn bữa đại tiệc thịt nướng này tôi đã đói bụng nguyên ngày rồi, tuyệt đối không khách sáo đâu nha.”