Bình thường thì giờ tản bộ đã đủ rồi, có thể quay về nhà. Nhưng không hiểu sao Hạ Đình Vãn và Doãn Ninh vẫn tiếp tục đi xuống chân núi, mà Tô Ngôn cũng không có ý kiến gì, vẫn im lặng đi đằng sau.
Đi một lúc, Doãn Ninh đột nhiên hỏi: “Con chó đó tên gì thế ạ?”
Hạ Đình Vãn đáp: “Anh cũng không biết nữa.”
Nghe xong, Doãn Ninh khá là mất mát: “Muốn vẽ chó ghê.”
Hạ Đình Vãn không khỏi cười khẽ, y dịu dàng nói: “Vậy lần sau anh lại đi tản bộ cùng Ninh Ninh nhé, nói không chừng sẽ còn gặp lại đấy. Khi đó chúng mình sẽ hỏi tên nó, lại vẽ tranh nữa, ok không?”
“Dạ.” Doãn Ninh nghiêm túc gật đầu. Cậu nhóc suy nghĩ thêm một chút, lại nói thêm một câu: “Anh, vậy lần sau… Lần sau khi nào thì anh đến?”
“Chưa đầy hai tuần nữa anh lại về… Sau khi đi Thái xong anh sẽ lập tức đến tìm Ninh Ninh ngay.”
Hạ Đình Vãn cảm thấy có hơi được sủng mà sợ. Lúc trước y nói cho Doãn Ninh mình phải ra ngoài thu hình chừng mấy ngày, Doãn Ninh vốn vẫn thờ ơ.
Đây là lần đầu tiên Doãn Ninh bày tỏ muốn y đến.
Lúc đến chân núi, Hạ Đình Vãn vốn định dẫn Doãn Ninh quay lại, thế nhưng khi cúi đầu y lại phát hiện Doãn Ninh đang chăm chú nhìn một cửa hàng McDonald ở phía đối diện bên đường.
Cửa hàng McDonald kia huyên náo tiếng người, rất nhiều gia đình dẫn theo trẻ con ra ra vào vào. Tiếng ầm ĩ ồn ào của trẻ con kèm theo mùi thơm gà rán thoang thoảng bay đến đây.
Hạ Đình Vãn biết Doãn Ninh nghĩ gì cũng sẽ không nói ra, thế nên y lại ngồi xổm xuống lắc lắc tay Doãn Ninh, cười hỏi: “Ninh Ninh muốn ăn McDonald sao?”
Doãn Ninh chần chừ một chút, lúc liếc nhìn phía trước cửa hàng, trong đôi mắt to toát lên một tia trông ngóng không kìm được, thế nhưng cậu nhóc lại nhỏ giọng đáp: “Anh Tử Thần nói… Không thể ăn mấy thứ thực phẩm nhiều chất béo này được.”
Khi nói đến cuối câu, Doãn Ninh lại lặng lẽ nhìn Tô Ngôn một cái, rõ ràng là muốn hỏi thăm ý tứ của anh.
Nghe xong Hạ Đình Vãn bỗng cảm thấy bực dọc.
Đương nhiên y biết Ôn Tử Thần nói đúng, nhưng sinh hoạt ngày thường đâu cần chính xác nhiều đến vậy. Y cũng từng trải qua tuổi này, thế nên biết mùi vị của gà rán và khoai tây chiên có sức hấp dẫn lớn đến thế nào với trẻ con.
Lúc còn bé nhà nghèo, Hạ Trọng Dư chưa bao giờ dẫn y ra ngoài ăn cơm.
Có lúc y đeo cặp sách đi ngang một cửa hàng McDonald sẽ không nhịn được mà nhìn lén những đứa trẻ hạnh phúc trong cửa kính kia, chúng được cha mẹ nắm tay dẫn đến quầy chọn đồ ăn.
Mà y đứng ở ngoài lại lén lút chỉ – Đùi gà rán, khoai tây chiên, Coca, kem Sundae.
Lần nào y cũng chọn bốn thứ này, nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng được ăn.
“Đúng, bình thường thì không được ăn, nhưng thi thoảng – ví dụ như hôm nay chẳng hạn.” Hạ Đình Vãn xoa xoa đầu Doãn Ninh, kiên định nói: “Hai tuần nữa anh Đình Vãn sẽ không được gặp Doãn Ninh, vì thế hôm nay đồng ý dẫn Ninh Ninh đi ăn McDonald, được không nào?”
Nói xong y còn không quên ngẩng đầu nhìn Tô Ngôn, đúng hơn là trừng mắt uy hiếp Tô Ngôn một cái.
Nếu Tô Ngôn cũng dám giả vờ nói không được phép ăn thực phẩm nhiều chất béo này nọ…
Y sẽ… Mà thật ra y cũng không có cách nào khác.
Tô Ngôn đột nhiên bị lườm một cái cháy mặt, cũng thoáng ngẩn ra một chút.
Anh liếc nhìn đám đông nườm nượp ra vào trong cửa hàng rồi thấp giọng nói: “Người bên trong nhiều như vậy, liệu em có bị nhận ra không?”
“Cái này….”
Nhất thời Hạ Đình Vãn nghẹn lời. Hôm nay y ra ngoài không đội mũ và đeo kính râm, cứ tùy ý đi vào McDonald thì đúng là không ổn cho lắm, mà y cũng quên mất chuyện này.
“Để tôi dẫn Ninh Ninh vào trong mua ít khoai tây chiên. Thằng bé đã ăn cơm tối rồi nên chỉ cần ăn đơn giản một chút, sẽ không quá lâu.”
Tô Ngôn nghĩ kế sách rất nhanh.
“Vậy em ở ngoài hút điếu thuốc chờ hai người nhé.” Hạ Đình Vãn cũng chỉ đành gật đầu. Y đứng lên, vẫn không quên dặn Tô Ngôn thêm lần nữa: “Anh nhớ để cho Ninh Ninh tự chọn, thằng bé muốn ăn gì thì cứ ăn cái đó.”
Tô Ngôn bất đắc dĩ liếc y một cái, không nói chuyện.
Nghe thấy cuối cùng mình cũng có thể ăn McDonald, mắt Doãn Ninh sáng lấp lánh. Tâm tư của cậu nhóc đã sớm đặt trong cửa hàng, thế nên cũng không quá để ý xem ai là người dẫn mình vào.
Tô Ngôn đón lấy tay Doãn Ninh từ tay Hạ Đình Vãn, sau đó chầm chậm dắt cậu nhóc đi vào trong cửa hàng McDonald sáng đèn rực rỡ.
Hạ Đình Vãn đứng trong một góc khuất ngoài cửa tiệm. Y lặng ngắm hai thân hình một cao một thấp trông như một cặp cha con kia, nhất thời không biết cảm giác ê ẩm trong lòng mình bây giờ là ấm áp hay chua xót nữa.
Hoàng hôn nơi thành phố H chuyển dần từ màu da cam sang đỏ tía, lại nhường chỗ cho màu xanh sẫm tịch mịch cô đơn, dần dần phủ quanh người y.
Thời khắc này hẳn là giây phút u buồn nhất của một ngày. Hạ Đình Vãn rút một điếu Marlboro từ trong hộp ra thuần thục châm lửa, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời tịch liêu vắng những ánh sao.
Y chống tay lên rào chắn ven đường, ngắm nhìn những chiếc xe hơi vùn vụt chạy qua trước mặt.
Chung quanh có tiếng ồn ào náo nhiệt chốn đông người, thế nhưng mọi thứ dường như cách y xa vời vợi. Y tựa một hòn đảo cô độc trong thế giới mênh mông phẳng lặng, chỉ có làn khói mong manh quẩn quanh đầu ngón tay làm bạn.
Cô độc mới là tình trạng bình thường trong cuộc đời y.
Có lẽ là từ năm năm trước.
Năm năm tựa như ánh sáng rực rỡ kia chẳng qua chỉ là sao băng tình cờ xẹt qua bầu trời của y.
Chỉ để lại cho y cô độc, một nỗi cô độc vĩnh viễn.
Đúng lúc này, Tô Ngôn bỗng bước ra từ McDonald đi tới yên lặng đứng bên cạnh Hạ Đình Vãn.
Hạ Đình Vãn vừa quay đầu lại đã thấy anh, y không khỏi mở to mắt kinh ngạc: “Ninh Ninh đâu anh?”
Tô Ngôn hất cằm, ý bảo Hạ Đình Vãn quay đầu lại xem. Y chỉ thấy Doãn Ninh đang ngồi cạnh tủ kính bày hàng, tay trái cầm một ly Coca cỡ bự, tay phải thì đang cầm một bịch khoai tây chiên.
“Anh cứ thế mà ra đây à?” Quả thật Hạ Đình Vãn không biết nên nói gì cho phải.
“Bên trong có nhiều người lắm, với cả khắp nơi đâu đâu cũng có mùi thức ăn chiên rán, không thoải mái…”
Trong bóng đêm, sắc mặt của Tô Ngôn hình như có hơi trắng bệch yếu ớt, nhưng không nhìn rõ lắm. Anh im lặng phút chốc rồi lại bổ sung thêm một câu: “Tôi không biết nên ở chung với trẻ con thế nào.”
Nhất thời Hạ Đình Vãn không biết có nên trách anh nữa hay không.
Tô Ngôn thật sự là kiểu đàn ông không thể dễ dàng hòa hợp với trẻ con. Ngồi nhìn nhau thì rất xấu hổ, may mà vị trí ngồi của Doãn Ninh là gần tủ bày hàng, liếc mắt là có thể nhìn thấy, cho nên cũng không cần quá lo lắng.
Đột nhiên hai người lại ở bên nhau thế này, nhưng hình như không ai biết nên nói cái gì.
Tô Ngôn đi đến bên cạnh Hạ Đình Vãn, cũng đặt tay lên thanh chắn nhìn xe cộ như nước vụt qua trước mặt.
Đã lâu lắm rồi hai người họ không có giây phút nào đứng sóng vai gần nhau đến thế. Mùi nước hoa Cổ Long trên người Tô Ngôn nhẹ nhàng thoảng đến theo làn gió đêm.
Tim Hạ Đình Vãn không khỏi loạn nhịp.
Qua một hồi lâu, Tô Ngôn bỗng hỏi: “Lúc nói chuyện với Ninh Ninh, tại sao em luôn thích ngồi xổm xuống?”
Hạ Đình Vãn cầm điếu thuốc, y hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn Tô Ngôn. Chính y cũng không để ý mình có thói quen như vậy, không ngờ Tô Ngôn lại đột nhiên hỏi đến.
“Em cũng không hiểu lắm.” Y thành thực đáp, vừa đáp vừa nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một lời giải thích: “Lúc nhỏ em luôn nghĩ người lớn thật là cao, dù khi em ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy nét mặt của họ. Em không biết người lớn đang suy nghĩ gì nên bình thường cứ thấy bất an. Do vậy có thể là lúc nói chuyện với Doãn Ninh em không muốn để thằng bé phải chịu cảm giác như vậy… Thế nên em ngồi xổm xuống.”
Tô Ngôn im lặng lắng nghe, đôi mắt màu xám nhạt của anh dừng lại trên người Hạ Đình Vãn.
Cái nhìn ấy ngưng thật lâu thật lâu, lâu đến mức Hạ Đình Vãn phải cúi đầu phả một hơi hòng che giấu suy nghĩ của mình. Y hàm hồ hỏi một câu: “Sao thế?”
“Cảm thấy em…” Vừa mở miệng nói được ba từ, Tô Ngôn đã dừng lại một chút.
Anh khá do dự, một lát sau mới tiếp tục nói: “Em không hề giống một người đã hai mươi lăm tuổi – trên người em chỉ có một xíu dáng vẻ của người trưởng thành. Còn lại… Phần lớn em vẫn như một đứa trẻ.”
“Thật đáng yêu.”
Cuối cùng Tô Ngôn nhẹ nhàng nói như vậy.
Hạ Đình Vãn bối rối ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngôn.
“Bây giờ… Anh vẫn có thể nghĩ em đáng yêu sao?” Giọng của y khẽ khàng run rẩy trong gió.
Dường như Tô Ngôn cũng biết mình không nên nói thế nữa, anh không trả lời mà quay đầu sang bên không nhìn về phía Hạ Đình Vãn.
“Vậy Ôn Tử Thần thì sao, cậu ta cũng đáng yêu ư?” Hạ Đình Vãn bỗng truy hỏi.
Tô Ngôn im lặng một hồi lâu, ngay lúc Hạ Đình Vãn cho rằng anh sẽ không trả lời vấn đề này thì anh mở miệng: “Cậu ấy là một người biết cố gắng.”
“Cố gắng?”
Hạ Đình Vãn lặp lại hai chữ này, tim co thắt dữ dội.
Y không biết là vì mình, vì Tô Ngôn, hay là vì Ôn Tử Thần thế mà chỉ được đánh giá bằng hai chữ “Cố gắng” kia.
“Tô Ngôn, anh không chỉ không yêu Ôn Tử Thần, thậm chí anh còn không đến mức thích cậu ta đúng không?” Hạ Đình Vãn không kìm được mà hỏi thẳng.
Điếu thuốc sắp cháy hết rồi, đốm lửa đỏ bừng đã lan đến đầu ngón tay y, nhưng dường như y không hề có cảm giác đau, chỉ tiếp tục lẩm bẩm: “Vì sao anh có thể làm tình với người mình không thích chứ? Tô Ngôn, có lúc em thật sự thấy anh thật lạnh lùng. Ly hôn, ly hôn rốt cuộc là gì trong mắt anh, có phải chỉ cần ký một chữ là tình cảm cũng có thể dứt khoát đứt đoạn? Anh có thể lập tức ôm lấy bất cứ ai, có thể không cần bỏ ra bất cứ tình cảm nào vào đó. Nhưng em không hề giống anh…”
“Em không hề giống anh.”
Hạ Đình Vãn khịt mũi lặp lại lần nữa: “Anh có biết không, em chưa hề có tình thân. Ngoại trừ tình yêu, cho đến giờ em chưa từng có thứ tình cảm nào khác. Anh đã từng là của em, là của em, cả thế giới cũng chỉ có anh là của em, mà anh cũng đã từng nói em là của mình anh thôi. Vậy mà anh lại đi làm tình với người khác, em thật sự thật sự rất đau khổ…”
“Trong mắt anh, trong mắt người khác, đương nhiên em không có tư cách để đau khổ. Sau khi ly hôn không ai nợ ai, dây dưa những chuyện này có nghĩa lý gì chứ.”
Hạ Đình Vãn ngước mắt lên, đôi mắt y bây giờ đỏ ửng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Ngôn: “Nhưng em không thèm để ý xem người khác thấy thế nào, em cứ khổ sở không chịu được đấy. Tô Ngôn, bây giờ em nói cho anh biết những thứ này, liệu anh có chút không đành nào không? Nếu là em thì sao? Nếu bây giờ em làm tình với người khác, thật sự anh sẽ không để tâm ư?”
Tô Ngôn cúi đầu nhìn Hạ Đình Vãn, ánh mắt anh sâu thẳm đến thế, nhưng trong bóng đêm lại loáng có một tia dịu dàng lướt qua.
Có một chớp mắt Hạ Đình Vãn cho rằng Tô Ngôn sẽ ôm lấy mình.
Y nghĩ, chỉ cần Tô Ngôn giơ tay ra, y sẽ ôm lấy Tô Ngôn thật chặt, sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Nhưng Tô Ngôn không làm thế.
Anh lấy điếu thuốc trong tay Hạ Đình Vãn rồi dụi vào hàng rào, sau đó rũ mi nhẹ giọng nói: “Đình Đình, một ngày nào đó em sẽ ở cùng người khác. Những chuyện như làm tình này nọ, em đừng tìm một người như tôi nữa. Hãy tìm một người em thích, nhỏ tuổi hơn tôi, bình thường một chút, em sẽ không còn đớn đau vì tôi nữa.”
Trong nháy mắt Hạ Đình Vãn lệ tuôn như mưa.
Y nghiến chặt răng, nhưng từng giọt từng giọt nước mắt vẫn trào ra như vỡ đê, lăn xuống bên khóe môi để y nếm được vị mặn chát, sau đó trượt thẳng vào tim.
Cút mẹ nó đi, khóc thì khóc, thế thì đã làm sao.
Tô Ngôn bảo y đi tìm một người khác để thích.
Tô Ngôn từng viết cho y 138 lá thư tình, Tô Ngôn yêu y năm năm lại bảo y đi tìm một người khác.
Tất cả những câu trước đó cũng không thể khiến y đau đến mức tan nát cõi lòng như một câu nói hời hợt này.
Tô Ngôn buông y ra, như cho một chú chim hoàng yến nhốt trong lồng được phép cất cánh tung bay.
Nói cho y biết trời đất bao la bên ngoài đẹp đẽ đến nhường nào, nói cho y biết có thể có lựa chọn tốt hơn.
Anh tự cho đó là một câu nói dịu dàng, thế nhưng tuyệt đối là một tên khốn máu lạnh.
“Em sẽ tìm một người khác để thích.”
Y gằn từng chữ với Tô Ngôn: “Em không giống anh, Tô Ngôn, em sẽ không tùy tiện với bản thân mình như anh. Đương nhiên em sẽ tìm một người em thích, làm tình với người ấy, từng lần từng lần một làm tình với người ấy. Em sẽ thương yêu người ấy, sẽ nghiêm túc thật lòng với người ấy, em sẽ vì người ấy mà trở nên tốt hơn… Tô Ngôn, anh nghe rõ chưa?”
Trong khoảnh khắc đó thân thể Tô Ngôn bỗng run lên khe khẽ.
Dường như anh không thể thở bình thường được, màu máu trên mặt anh rút sạch, chỉ có thể đỡ lấy rào chắn mới có thể đứng vững, ngực phập phồng kịch liệt.
Tô Ngôn không trả lời Hạ Đình Vãn