Mục lục
Chung Cực Nhân Loại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Cạch!”
“Phụ thân trà của……”
Tào Diệu vừa mở cửa bước vào gian phòng, trên tay nàng là một ấm trà nóng nghi ngút khó cùng vài chiến tách nhỏ.

Nàng bước vào cất giọng nói nhưng chưa hết câu đã bì bầu không khí cùng khung cảnh trong gian phòng khiến cho sững sờ tại chỗ.
Trong gian phòng tưởng như bình dị kia, ngay khi cánh cửa bị Tào Diệu mở ra liền tràn ngập ra khí tức áp người, chỉ thấy chính giữa gian phòng một thiếu niên lưng vác trường thương lấp lóe lôi điện cùng cuồng phong.
Đôi diện hắn là trung niên tráng hán đế uy cuồng cuộng, khí tức ông như một vị chiến thần chinh chiến xa trường ầm vang mà ép tới.

Hai người hai mắt nhìn nhau không chớp một cái nào khiến bầu không khí càng nặng nề.

Tào Diệu một bên vừa bước vào tuy khí tức cả hai tỏa ra đều luồng qua người nàng nhưng vẫn khiến thiếu nữ không dám nói một lời.
“Được! Ta chấp nhận đề nghị của ông!”
Lục Dạ cuối cùng vẫn là thu hồi lại Phạm Thiên Thương, hắn đưa tay ra cười một tiếng nói.

Nãy giờ Tào Thiết đã đưa ra cho Lục Dạ một đề nghị và đề nghị này đối với hắn trăm lợi mà không một hại, nãy giờ ra vẻ ngẫm nghĩ chỉ là cho nó có chút uy phong mà thôi.
“Hợp tác vui vẻ!”
Tào Thiết cũng nở một nụ cười dữ tợn bắt lấy Lục Dạ bàn tay, cả hai như hảo hữu nhìn nhau cười vài tiếng làm cho Tào Diệu đứng gần đó ánh mắt hiện lên sợ hãi.

“Phụ thân, hai ngươi…..”Tào Diệu có chút sợ sệt nhìn cả hai nói không hết lời, hai tên này sẽ không phải chơi gay a.

Làm gì nắm tay nhau cười gian như vậy.
“Diệu nhi, ngươi mau lại đây ta giới thiệu cho ngươi tiểu Dạ!”
Tào Thiết nghe nữ nhi giọng nói lắp bắp cũng nhanh chống buông tay ra, hắn cười toe toét đưa tay gọi lại mình nữ nhi.
Lục Dạ nghe được danh xung mà Tào Thiết đặt cho mình liền khóe mắt trực nhảy, tuy hắn nói cho Tào Thiết là tên giả nhưng cuối tên vẫn có chữ Dạ a.

Rút kinh nghiệm, lần sau phải đổi cái tên thực hoàn hảo, Lục Dạ trong lòng tự nghĩ.
“Hắn sau này sẽ thay phụ thân bồi ngươi chơi khi phụ thân không có ở đâ.

Dù là nấu cơm hay gì cũng có thể nhờ hắn!”
Tào Thiết nhìn mình nữ nhi ôn hòa chỉ vào Lục Dạ cười ha hả nói khiến thiếu nữ dù hơi nghi hoặc nhưng cũng gật gật đầu nàng hai mắt lấp lánh nhìn Lục Dạ hoàn toàn không sợ khí thế lúc nãy của hắn.

Thiếu nữ từ nhỏ đã ít khi ra khỏi Tào Tướng Phủ, nàng dù gặp một người mới cũng rất ít có thể đếm trên hai bàn tay nên việc có một người bồi tiếp nào.
“Ngươi có thể gọi ta Dạ ca ca!”
“Dạ ca ca?”
Lục Dạ hai mắt hài hước nhìn Tào Thiết rồi quay qua nhìn Tào Diệu dụ dỗ, nghe được nàng giọng nói êm ái kêu một tiếng ca ca.

Lục Dạ lại càng khiêu khích nhìn Tào Thiết hai mắt đã muốn tuông lửa kia, hừ hừ ngươi muốn chơi bổn đại gia? Non!
Tào Thiết nhìn nữ nhi mình cưng như cưng trứng giờ gọi người khác ca ca liền hai tay siết chặt nhưng nghĩ đến thỏa thuận vừa rồi với Lục Dạ, hắn lại buông lỏng ra bàn tay.
“Giờ phụ thân phải đi rồi, Diệu nhi con nhớ phải nghe lời Dạ ca ca nghe chưa?!”
“Ừm, Diệu nhi chắc chắn nghe lời ca ca!”
Tào Thiết bỗng đứng dậy, ông đặt tay lên đầu nữ nhi mình dặn dò vài câu.

Tào Diệu lại chẳng hề thấy điều gì không đúng, nàng vẫn như cũ nhí nhảnh nhìn phụ thân gật gật đầu cười tươi nói mà không nhìn thấy trong mắt hắn quyết tâm cùng khổ sở.
“Vậy thì 2 ngày sau sẽ bắt đầu, trong lúc đó tiểu tử ngươi nhớ chăm sóc thật tốt Diệu nhi!”
Tào Thiết để lại như vậy một câu, hắn đập tay lên vai Lục Dạ một cái như gửi gắm thứ mình quý giá nhất rồi chớp mắt biến mất tại chỗ.
Tào Thiết rời đi để lại Lục Dạ cùng Tào Diệu hai ngươi một nam một nữ mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau, nhất thời bầu không khí có đôi phần lúng túng.
Tào Diệu vừa lúng túng không biết nên như thế nào chào hỏi Lục Dạ vừa nghi hoặc vì nàng cảm thấy phụ thân có điểm gì đó rất khác lạ.
“Tào Diệu đúng không? Vậy ta gọi ngươi là Diệu nhi đi, ngươi thì cứ gọi ta là Dạ ca ca là được rồi!”
Lục Dạ trước tiên mở lời nói, hắn đưa tay cầm lên ấm trà lần lượt rót vào hai chén một cho mình một cho Tào Diệu.
“Ừm…”
Tào Diệu cũng rất ngoan ngoãn cầm lấy chén trà Lục Dạ vừa rót nói một tiếng tạ.
“Ở nơi này không có nha hoàn hay người giúp việc gì sao, Diệu nhi?”
Lục Dạ vừa nhâm nhi ly trà vừa nhìn Tào Diệu hỏi, hắn cảm thấy trang viện rộng hơn trăm mét này thế mà lại chẳng có nỗi một người giúp việc.

“Không có a, phụ thân từ lúc ta 18 tuổi đã cho ta một mình tự lo rồi!”
Tào Diệu từ tốn nói, nàng trong mắt không có chút nào hận thù vì phụ thân bắt mình phải sinh hoạt thây vào đó là vô tận kính mến.
Lục Dạ nghe vậy cũng gật đầu, Tào Diệu chắc vì từ nhỏ đã luôn ở trong Tào Tướng Phủ này ít khi bước ra ngoài mà bên ngoài cũng chẳng ai đủ can đảm gõ cửa tướng phủ vì vậy mà nàng có rất nhiều thời gian rãnh tu luyện.
Nàng nhìn bình thường không có gì lạ nhưng Lục Dạ cũng có thể cảm thấy nàng tu vi không yếu đạt đến Tiên Vương Sơ Kỳ.
“Vậy ngươi thường làm gì trong trang viên này, chắc một người cũng rất nhàm chán chứ?”Lục Dạ lại tiếp tục hỏi, hắn trong lòng không khỏi cảm thán thiếu nữ này đúng là dạng hiền thê chuẩn mực pha trà cũng vô cùng dễ uống.
“Diệu nhi không cô đơn, ta dù không có ai làm bạn nhưng có tiếng đàn làm bạn với ta là đủ rồi!”
Tào Diệu cười nhẹ nhàng, nàng lật đật đứng lên chạy đi ngay trước mắt Lục Dạ, vài phút sau khi nàng xuất hiện trở lại thì trên tay còn cầm theo một chiếc đàn tranh.
“Ngươi biết đánh đàn sao?”
Lục Dạ thấy nàng cầm theo cây đàn tranh liền bừng tỉnh, thì ra Tào Dĩnh mỗi lúc rãnh rỗi trừ tu luyện còn làm bạn với âm điệu của đàn tranh này.
“Ừm, Diệu nhi không chỉ biết đánh mà con đánh rất hay nha! Phụ thân mỗi khi nghe đều khen ta!”
Tào Diệu có chút kiêu ngạo ưởng lên nàng bộ ngực nhỏ nhắn, nàng tự tin nhất chính là khả năng đánh đàn của mình, dù là phụ thân nghe được cũng phải mê mẫn tán thành không thôi.
“Vậy sao?”
“Ta cũng biết một chút, ngươi cùng ta đánh một khúc cùng nhau thi đua như thế nào?”
Lục Dạ thấy Tào Diệu kiêu ngạo như vậy cũng lên tới hứng thú, hắn tuy không gọi là tinh thông nhưng đánh một khúc vẫn là dễ dàng.
Tào Diệu nghe thấy Lục Dạ lời nói cũng hai mắt tỏa sáng, nàng chưa từng cùng ai so đánh đàn hay ca hát, giờ có Lục Dạ bồi khiến cho trong lòng thiếu nữ sinh ra một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
…….
Cứ thế 2 ngày chớp mắt liền trôi qua, hai ngày này người dân xung quanh Tào Tướng Phủ đều được hưởng phúc bởi từ bên trong phủ thường thường vang lên âm thanh đánh đàn cùng ca hát, lúc là nam lúc là nữ nhưng đều cực kỳ xiu động lòng người.

Dù vậy những người dân này vẫn là thích nghe giọng nữ hát hơn.
“Dạ ca ca, ngươi hôm nay lại tiến bộ thêm nữa nha!”
Trong trang viện to lớn, Lục Dạ thân ảnh cùng Tào Diệu ngồi cạnh nhau trên một căn tròi nhỏ trên mặt hồ trong veo.

Cả hai người cầm đàn tranh người cầm đàn guitar, Tào Diệu nhìn Lục Dạ hai mắt ôn hòa nói.
“Ha, vẫn là thua kém ngươi a!”
Lục Dạ thì biết cười khổ, hắn cứ tưởng mình trình độ sẽ không quá thua kém Tào Diệu ai ngờ vừa đánh ra là một trời một vực xa cách, trừ kiến thức về nhiều ca khúc khác nhau thì Lục Dạ còn lại đều thua Tào Dĩnh.
Khả năng cảm âm cũng như điều khiển âm điệu và đánh đàn của nàng cực kỳ huyền ảo tinh mỹ khiến Lục Dạ dù cuồng ngạo cũng phải cúi đầu bái phục.
“Hì hì, Dạ ca ca ngươi cũng không hề tệ!”
Tào Diệu che miệng khẽ cười, nàng 2 ngày qua cực kỳ vui vẻ khi có Lục Dạ bên cạnh bồi tiếp.

Hắn không chỉ cùng nàng đánh đàn mà còn dậy nàng rất nhiều thủ khúc mà nàng chưa từng nghe qua, không những vậy hắn nấu đồ ăn cũng cực kỳ ngon khiến Tào Diệu chảy nước dãi không thôi.
“Được rồi, cũng không còn sớm.

Đi vào trong nhà, ca ca cho ngươi làm đồ ăn!”
Lục Dạ nhìn ánh hoàng hôn dầng buông xuống, ánh mắt hắn lấp lóe nghĩ tới điều gì đó rồi lại đứng lên thở ra một hơi nói với Tào Diệu.


Hai ngày nay hắn và nàng đều đã quen như thế xưng hô, Tào Diệu cũng không hề khó chịu gì nên Lục Dạ cũng không mấy quan tâm mà gọi nàng muội muội.
“Ừm!”
…….
Hoàng cung…..
“Bệ hạ, thứ lỗi cho thần vô dụng không thể tìm ra được công chúa!”
Bên trong hoàng cung lộng lẫy, Tào Thiết quỳ xuống một gối cúi thấp đầu miệng giỗng dạt hô lớn.

Trước mặt hắn là ngai vàng uy nghiêm, ngồi trên đó không ai khác chính là Thanh Nguyên Hoàng Triều hoàng đế Thanh Vũ Phiên.
“Ngay cả ngươi cũng không tìm thấy?”
Thanh Vũ Phiên ngồi trên ngai vàng nghê Tào Thiết thông báo mà hai mắt nhíu lại, ngay cả Tào Thiết cùng quân đội của hắn đều không thể tìm ra thì chỉ có thể là Thanh Nhã Tâm đã không còn trong khu rừng kia nữa thôi.
Dù trong lòng rất tức giận nhưng nghĩ tới phụ thân hắn là Thanh Nguyên Mục đã lao đi tìm mấy ngày nay cũng hậm hụi trở về và thực lực của Tào Thiết, Thanh Vũ Phiên cũng chỉ đành thở ra một hơi.
“Vậy thì ngươi truyền tin giúp bổn hoàng treo lệnh truy nã công chúa, bất kỳ ai có thông tin hoặc bắt được công chúa giao cho hoàng triều đều sẽ được thưởng lớn!”
Thanh Vũ Phiên không còn cách nào khác đành truy nã Thanh Nhã Tâm, bảo khố dù đã bị cướp sạch nhưng đến lúc đó giết người bịt đầu mối thì còn lo sợ gì nữa chứ.
“Tuân lệnh!”
Tào Thiết chấp tay hô lớn rồi tiếng rồi liền quay lưng chuẩn bị rời đi, nhưng hắn chưa đi ra khỏi chính điện thì đã bị Thanh Vũ Phiên gọi lại.
“Tào Thiết tướng quân, ta nghe nói trong phủ của ngươi mấy ngày nay truyền ra tiếng đàn cùng ca hát rất hay, không biết là do ai đánh?”
Thanh Vũ Phiên nhìn Tào Thiết trầm ổn hỏi, hai mắt hắn lóe lên tinh quan cùng dâm ý, từ khi nghe tin này Thanh Vũ Phiên cũng đã thử dùng linh hồn dò xét Tào Tướng Phủ thì đúng lúc nghe được tiếng đàn cùng giọng ca êm dịu du dương của Tào Diệu, dù rất muốn tiến tới bắt lấy nữ nhân đánh đàn kia nhưng hắn vì mặt mũi chờ đến hiện giờ mới hỏi Tào Thiết.
“Đó là nữ nhi của thuộc hạ, nếu hoàng thượng muốn thì ta có thể dẫn nàng tới vì ngài đánh một khúc!”Tào Thiết hai tay hơi siết chặt nhưng hắn biết giờ không phải lúc vì vậy thì thả lỏng ra, hắn quay lưng lại nhìn Thanh Vũ Phiên thành khẩn chấp tay nói.
“Tốt tốt, bổn hoàng còn là lần đầu nghe thấy ngươi có nữ nhi.

Định vào tối nay đi, ta cũng muốn nhìn xem nữ nhi của Tào tướng quân có thể đánh ra như vậy thủ khúc là cỡ nào xinh đẹp!”
Thanh Vũ Phiên hai mắt tinh quang bừng bừng, hắn ẩn sâu trong ánh mắt là tà dục không thể che dấu.

Từ ngày Thanh Nhã Tâm đào tẩu thì hắn đã không giải tỏa với bất kỳ nữ nhân nào rồi.
“Thuộc hạ đã biết, nhất định không làm ngài thất vọng!”
Tào Thiết lại chấp tay nói sau đó liền rời đi, hai mắt hắn khi quay lưng lại khuất khỏi Thanh Vũ Phiên tầm mắt liền lóe lên kinh thiên sát ý cùng âm trầm.

Hắn trong lòng tự nhủ tối nay sẽ là kết thúc của tên hoàng đế này.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK