Chỉ trong chưa đến một giây, chính xác là 1 nano giây cảnh tượng xuất hiện khiến tất cả sinh linh trên Vạn Yêu Tinh đều kinh hãi mà không thể nào nói thành lời.
Thế giới như lâm vào tĩnh lặng.
Họ thấy được thứ gì? Một ánh sáng vàng kim với tốc độ cực nhanh chỉ chưa đến 1 nano giây đã hoàn toàn đâm xuyên qua Mộc Lâm Huyền Thụ, không dừng lại ở đó Tất thắng chi thương còn xỏ xuyên qua Vạn Yêu Tinh một cách dễ dàng.
Tinh cầu nơi Đế Tôn ở thì có thể đơn giản sao? Không! Cơ thể của Đế Tôn thậm chí tiếp cận Thiên Đế mềm yếu sao? Không! Nhưng đối đầu với mũi thương hoàng kim kia tất cả những thứ nghe như bất khả xâm phạm kia chỉ như tờ giấy dễ dàng bị xỏ xuyên!
Tên: Nguyên Sơ Thần Cách-Phạm Thiên Thương.
Nguồn gốc: Xuất phát từ Mondaiji thế giới.
Giới hạn sử dụng: 1 lần.
Năng lực: Mang theo Vũ trụ chân lí “Xuyên Qua Tất Thắng Lợi”.
Đó chính là thứ mà Lục Dạ rút được, dù chỉ sử dụng được một lần nhưng như vậy là quá đủ để giải quyết chuyện này.
“Rống!”
“Răng rắc….răng rắc….bành!!”Mộc Lâm Huyền Thụ gào lên đau đớn, giờ mọi người mới nhìn thấy được thứ che giấu sau tán cây dày đặc kia.
Đó là một khối huyết cầu khổng lồ chứa đựng tinh huyết của nhiều chủng loài thậm chí là cả linh hồn của họ.
Huyết cầu bị Phạm Thiên Thương xuyên qua nhanh chống hình thành vô số vết nứt và theo một tiếng nổ lớn Huyết cầu khổng lồ liền nổ tung, tạo thành một cơn mưa máu tanh trải dài khắp thảo nguyên mênh mông.
Ngay khi huyết cầu này nổ tung, ở một nơi xa xôi trong vô vàng vũ trụ rông lớn, một hắc ảnh đang nhanh chống di chuyển đột nhiên đứng xựng lại.
“Ai? Là kẻ nào phá hủy Tà Huyết Châu của bổn Quân?!”Hắc ảnh gầm thét khiến vùng không gian xung quanh ầm ầm rung động.
“Rốt cuộc là kẻ nào?”Hắc ảnh sau một hồi phát tiếc liền lấy lại bình tĩnh, giọng nói khàn khàn không phân biệt được nam nữ vang lên.
“Hừ, bất kể ngươi là ai nếu để cho bổn Quân tìm thấy nhất định sẽ phanh thây ngươi ra!”
“Tà Huyết Cầu bị phá hủy, khiến ta chỉ nhận được 5 phần tinh huyết cùng linh hồn! Phải nhanh chống tìm một Tiên Giới khác!”
Hắc ảnh lẩm bẩm, rồi biến mất trong bóng đêm vô ngần như chưa từng xuất hiện.
“….”
Quay trở lại với Vạn Yêu Tinh, Phạm Thiên Thương sau khi hoàn tất sứ mệnh của mình liền tan biến vào hư vô.
Lục Dạ đang lơ lửng trên không trung cũng vô lực rơi nhanh xuống.
“Haha, đành nhờ các ngươi chăm sóc vài ngày vậy!”Hắn mỉm cười lẩm bẩm, rồi dùng chút lý trí còn lại đưa Hồ Mị, Hồ Ngọc Ly và Ngọc nhi ra khỏi Dạ Linh Châu rồi liền bất tỉnh.
“Hả?”
“Lục Dạ!”
Cả ba nàng vừa ra ngoài còn đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì thì Hồ Mị đã phản ứng nhanh nhất.
Nàng nhìn thấy thân ảnh thiếu niên người đầy máu nhìn cực kì thê thảm đang rơi xuống kia, không hiểu tại sao trong lòng liền đau như đao cắt.
Hồ Mị điều động Tiên Lực đưa Lục Dạ ôm vào lòng mình rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
“Lục Dạ!”Lúc này thì hai ngươi Hồ Ngọc Ly cùng Ngọc nhi cũng kiệp phản ứng, cả hai kinh hãi cùng lo lắng vô cùng nhìn thiếu niên đang suy yếu bất tỉnh kia.
“Đừng lo, hắn chỉ là quá mệt mỏi mà thôi!”Hồ Mị nhìn hai thiếu nữ đang lo lắng cho thiếu niên mà không hiểu sao lại có phần hụt hửng.
“Mẫu thân ngươi là nói thật!”
“Ta cần lừa ngươi sao? Tiểu tử này trâu bò lắm, không dễ chết vậy đâu!”Hồ Mị trừng mắt nhìn Hồ Ngọc Ly nói.
“Không biết là hắn đã làm như thế nào vậy chứ?”Hồ Mị nhìn lấy Mộc Lâm Huyền Thụ giờ đã gần như mất đi sinh cơ ngã xuống kia mà cảm thán.
Nhớ đến hình bóng thiếu niên đứng chắn trước người mình nàng lại bất chợt đỏ mặt, trên người nàng vẫn đang khoác lấy áo của hắn đây.
“Tộc trưởng!”
“Hồ Mị tộc trưởng!”
Tiếng kêu vang lên, từ xa xa chư vị trưởng lão Hồ Linh Tộc bay nhanh mà tới, bên còn lại là Hùng Lực cùng với người của Cường Hùng Tộc.
“Tộc trưởng ngươi không sao chứ?”Đại trưởng lão dẫn đầu mở miệng.
“Ta không sao! Cũng nhờ tiểu tử này đấy!”Hồ Mị nhìn Đại trưởng lão bình tĩnh đáp.
“Tiểu tử kia hắn….”Đại trưởng lão nhìn Lục Dạ thê thảm như thế bất chợt cảm thấy nam nhân cũng không phải tệ hại như thế, ít nhất là tiểu tử này.
“Hồ Mị tộc trưởng người không có chuyện gì là tốt rồi!”Hùng Lực nhìn Hồ Mị không sao liền thở phào, mất đi Mộc Lâm Huyền Thụ đã là tai nạn lớn rồi, giờ nếu Hồ Mị cũng xảy ra chuyện thì tuy một mình hắn có thể độc chiếm Vạn Yêu Tinh nhưng sẽ bị những Đại Thiên Thế Giới khác để ý.
“Không cần Hùng Lực tộc trưởng lo lắng, mọi việc đã được giải quyết ta xin trở về trước!”Hồ Mị lạnh nhạt nói, giờ trong lòng nàng chỉ quan tâm đến thiếu niên đang bất tỉnh trong ngực mình mà thôi.
“Chờ….”Hùng Lực còn chưa nói hết câu thì Hồ Mị đã cùng các trưởng lão rời đi, thực sự là vô cùng không nể mặt nhưng Hùng Lực cũng không thể làm gì.
Ai biết được tiểu tử kia có đột nhiên tỉnh lại rồi cho hắn một thương về chầu ông bà luôn không cơ chứ.
“Tất cả nghe lệnh, giọn dẹp chiến trường!”Hùng Lực quay đầu lại nhìn bọn người mà nói.
“….”
Rất nhanh thời gian liền trôi qua 1 tuần.
Trong một căn phòng sạch sẽ tràn đầy đều là mùi hương thơm ngát có tác dụng an thần.
Ở ngay chính giữa gian phòng là một thiếu niên với mái tóc vàng kim, điều đặc biệt là trên người thiếu niên có vô số miếng băng gạc băng bó khắp cơ thể từ hai vai đến hai tay, phần bụng chận,….có vẻ chỉ trừ phần đầu ra thì cả cơ thể cậu đều bị băng bó.
Nhìn thấy cảnh tượng này chắc cũng không ai đoán được thiếu niên đã trải qua trận chiến như thế nào mà bị thương thê thảm như thế.
Bất chợt ngay lúc này hai mắt vốn dĩ đóng chặt của thiếu niên chậm rãi mở ra.
Đó là một đôi đồng tử lấp lánh tử sắc như chứa cả vũ trụ tinh hà.
“Gahh, đau quá!”Cảm nhận cơ thể truyền tới đau nhứt, thiếu niên khẽ rên rỉ.
Hắn không ai khác chính là Lục Dạ, từ sau trận chiến với Mộc Lâm Huyền Thụ, Lục Dạ liền bất tỉnh 1 tuần liền.
Tác dụng phụ của Máy gia tốc hạt thể gấp 30 lần, dù với sức khôi phục kinh khủng của Lục Dạ cũng không thể hồi phục nhanh được.
“Nằm yên đó đi, ngươi hiện giờ di chuyển sẽ chỉ làm vết thương mở ra mà thôi!”Một giọng nữ vang lên làm Lục Dạ giật mình, hắn cố gắng quay đầu lại thì mới biết được thì ra người vừa mới xuất hiện là Hồ Mị.
“Haha, đừng lo bổn đại gia ta hồi phục nhanh lắm!”Lục Dạ cười haha nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, hơn bất cứ ai hắn biết được tình trạng cơ thể của mình như thế nào.
“Mở miệng!”Hồ Mị nhìn hắn mỉm cười, đưa chén thuốc lên dùng muỗng múc một ngụm nhỏ, nhẹ nhàng thổi rồi đưa đến trước mặt hắn.
“Ngươi làm như vậy có thể xem là quan tâm ta không?”Lục Dạ hơi sững sờ rồi lại cười tà mà nói.
“Nếu là như vậy thì sao?!”Hồ Mị không phản ứng gì nhiều nàng chỉ cười mỉm ôn hòa.
“Cái này….”Lần này thì đến phiên Lục Dạ bối rối, hắn cứ nghĩ nàng sẽ tức giận hay ngại ngùng chứ.
“Mở miệng!”Hồ Mị lại lần nữa nhẹ nhàng nói.
“Đ…được rồi!”Lục Dạ chỉ còn cách ngoan ngoãn mở miệng ra để nữ nhân trước mặt đút từng ngụm nước thuốc, hắn hiện giờ chỉ động đậy ngón tay cũng khó chứ nói chi gì đến việc tự uống thuốc.
Cứ như thế một người đút thuốc còn một người uống, khung cảnh im lặng nhưng không hiểu sao lại tràn ngập ngọt ngào.
Ở ngoài căn phòng của Lục Dạ, có hai cái đầu liền lòi ra nhìn lấy khung cảnh này, đó là Hồ Ngọc Ly và Ngọc nhi.
“Mẫu thân không lẽ lại thích Lục Dạ!”Hồ Ngọc Ly nhìn cảnh tượng này trong lòng ngũ vị tạp chất, trong một tuần này khi Lục Dạ còn bất tỉnh thì nàng đã nhận ra mẫu thân bất thường rồi.
Cứ mỗi khi nàng định tới chăm sóc hay cho hắn uống thuốc thì mẫu thân luôn đến trước nàng một bước.
Nàng thật sự không biết nếu điều đó là thật thì nàng nên phản ứng như thế nào, bởi vì nàng cũng…..
“Ánh mắt của Hồ Mị tỷ tỷ thật là giống Vô Tuyết tỷ tỷ nha!”Ngọc nhi ở bên cạnh nàng thì lại như nhận ra điều gì đó mà lẩm bẩm.
Thời gian lại nhanh chống trôi qua 1 tháng.
Trong một tháng này, Hồ Ngọc Ly cùng Ngọc nhi cũng có vài lần chăm sóc Lục Dạ nhưng đa phần đều bị Hồ Mị chiếm mất.
1 tháng thời gian Lục Dạ hồi phục cũng rất tốt, hắn giờ đã có thể di chuyển như bình thường rồi.
Và đặc biệt mối quan hệ của hắn cùng Hồ Mị lại càng thân thiết hơn rất nhiều.
Danh Sách Chương: