Hôm sau, đúng như đã nói Hồ Ngọc Ly liền đem đến những thứ Lục Dạ yêu cầu.
“Cái này….hình như hơi nhiều đó!”Nhìn đống đồ trước mắt, Lục Dạ co giật khóe miệng.
Hắn chỉ kêu nàng tìm một khúc gỗ, vài sợi tơ, cùng vài khối sắt thế mà nàng lại đem tới cho hắn hẳn vài cây gỗ to đùng, một chồng tơ cao hơn cả người hắn, cùng một mỏ kim loại….
“Có gì không đúng sao??”Hồ Ngọc Ly nghi ngờ hỏi, theo nàng thấy thì nhiêu đây vẫn còn ít ấy chứ, tuy không biết hắn định làm gì.
“Haizz, không sao! Nhiêu đây là quá dư rồi, ta thậm chí còn làm được nhiều thứ nữa là đằng khác!”Thở ra một hơi, Lục Dạ cười khổ một cái rồi cầm lên tất cả những thứ này đi ra ngoài phòng.
Tìm một nơi trống trãi mà ngồi xuống, Lục Dạ bất chợt rút ra một con dao nhỏ.
“Ngươi định làm gì với mấy thứ này?”Hồ Ngọc Ly tò mò nhìn Lục Dạ mà hỏi.
“Một vài thứ để bớt nhàm chán!”Lục Dạ chỉ đơn giản nói như thế khiến Hồ Ngọc Ly nhất thời vẫn không biết hắn định làm gì.
Vì tò mò nên nàng quyết định ở lại quan sát xem Lục Dạ định làm thứ gì với đống đồ vô dụng kia.
Chỉ tháy Lục Dạ điêu luyện tay phải cầm dao tay trái cầm gỗ mà nhanh chống gọt đi.
Rất nhanh khối gỗ thô lúc đầu đã biến đổi, nó được Lục Dạ tạo hình với phần thân khá to có hình dạng uống lượng giống số 8, phần giữa lại có một cái lỗ tròn cùng phần đầu khá dài và nhỏ.
Đó không gì khác chính là một cái guitar.
Nếu thứ này xuất hiện ở thế giới bình thường thì chắc sẽ chẳng có gì khác lạ nhưng Hồ Ngọc Ly lại chưa bao giờ nhìn thấy thứ này cả.
Vì không biết nó là gì thế là nàng càng tò mò hơn về công dụng cũng của nó.
Cũng không mất bao lâu, sau khi tạo được thân của cây đàn Lục Dạ chỉ việc tạo ra phần giữ dây bằng vài miếng sắt và cuối cùng là dùng những sợi tơ để làm dây đàn.
Chỉ vài chục phút, chiếc đàn guitar đầu tiên của Tiên Giới đã ra đời!
“Đây là?”Hồ Ngọc Ly nhìn cây đàn guitar vừa được làm ra, nghi ngoặc nhìn Lục Dạ muốn biết được nó là thứ gì.
“Thứ này được gọi là đàn guitar, về cơ bản thì nó cùng khá giống cổ cầm đấy!”Lục Dạ mỉm cười đáp trong khi hai tay vẫn đang lắp dây lên cây đàn.
“V…vậy thứ này dùng như thế nào?”Hồ Ngọc Ly có phần ngơ ngác trước biểu cảm chăm chú cùng nụ cười của Lục Dạ, tuy chỉ mới biết hắn có một ngày nhưng theo ấn tượng của nàng thì tính cách của hắn phải vô cùng năng động, không ngờ hắn còn có một mặt này.
“Muốn nghe thử không?”
“Ừm!”
Nghe được lời nói của Lục Dạ, Hồ Ngọc Ly liền vội vàng gật đầu.
Nàng cũng rất muốn biết cây đàn này có thể phát ra âm thanh như thế nào.
“Vậy thì cùng thử thôi, haha!”Lục Dạ cười lên, ngồi xuống một tảng đá gần đó.
Như hắn đã từng nói, ở thế giới trước vì quá nhàm chán nên hắn đã giành phần lớn thời gian để học rất nhiều thứ liên quan đến vô số ngành nghề và nhạc khí cùng điêu khắc cũng nằm trong số đó.
“Ting….tình….tang…..”Khẽ vẫy dây đàn, âm thanh du dương liền xuất hiện khiến Hồ Ngọc Ly ngạc nhiên vô cùng.
“Phù….”Thở ra một hơi, Lục Dạ liền cất giọng.
“Em, ngày em đánh rơi nụ cười vào anh….”
“Có nghĩ sau này em sẽ chờ….”
“Và vô tư cho đi hết những ngây thơ…”
“Anh, một người hát mãi những điều mong manh….”
“Lang thang tìm niềm vui đã lỡ…”
“…..”
“Em không là nàng thơ….”
“Anh cũng không còn là nhạc sĩ mộng mơ…”
“Tình này nhẹ như gió~”
“Lãi trĩu lên tim ta những vết hằn…”
“…..”
Tiếng ca mang theo âm điệu du dương tha thiết cùng tiếng đàn guitar nhanh chống vang vọng khắp ngôi làng hồ ly này.
Chỉ trong chớp mắt đã có vô số người chú ý đến nơi phát ra tiếng ca, tất cả khi nhìn thấy người đang ca hát là một nam nhân thậm chí còn là nhân loại liền vô cùng bất ngờ nhưng nhất thời bọn họ lại chẳng quan tâm mà tiếp tục hưởng thụ bài hát này.
Rất nhanh, một bài hát cứ thế trôi qua.
Ngay khi tiếng đàn guitar dừng lại, Hồ Ngọc Ly hay tất cả những thành viên hồ tộc đang lắng nghe cùng đều cảm thấy tiếc nuối vì bát hát quá ngắn.
Bài ca tuy câu từ không có gì gọi là sâu xa hay ẩn chứa triết lý nào nhưng vẫn kể lên được câu chuyện tình yêu của hai người nam nữ một cách vô cùng bắt tai.
“Sao nào? Có hay không?”Ngay khi Hồ Ngọc Ly còn đang ngơ ngác, Lục Dạ đã đến trước mặt nàng, vui vẻ nở nụ cười hỏi.
“Ừ…ừm, hay lắm đấy!”
“Đây là đàn guitar sao? Không ngờ âm thanh nó tạo ra lại hay đến thế!”Hồ Ngọc Ly nhìn khuôn mặt tuấn tú gần sát cùng khí tức dương cương tỏa ra từ hắn, khiến nàng ngay lập tức hồi thần lại mà đỏ mặt đẩy hắn ra đánh trống lãng qua chuyện khác để đỡ xấu hổ.
“Bài hát hồi nãy tên là gì thế, tuy là ta không biết nhiều lắm về âm nhạc nhưng lại chưa từng nghe qua bài hát đó!”Hồ Ngọc Ly nhìn Lục Dạ tò mò hỏi.
“Ca khúc hồi nãy sao? Nàng thơ là tên của ca khúc đó, còn ngươi không biết đến nó cùng đúng thôi! Nó xuất phát từ quê hương của ta mà!”
“Quê hương của ngươi?”
“Đúng vậy, một nơi rất xa thậm chí là ở ngoài tiên giới này!”Lục Dạ nói với ánh mắt như lâm vào hồi ức.
Hồ Ngọc Ly nhìn thấy ánh mắt của Lục Dạ thì cùng không gặn hỏi nữa, nàng vẫn im lặng ngồi bên cạnh hắn.
“Vậy….tiếp tục làm thôi nào!”Trầm mặc vài giây Lục Dạ liền tiếp tục lấy thêm một khúc gỗ nữa ra.
“Tiếp tục? Không lẽ ngươi còn định làm thêm nhạc cụ nào nữa sao??”Hồ Ngọc Ly ngạc nhiên cùng tò mò nhìn lấy Lục Dạ, đôi tai cáo cùng chín chiếc đuôi cũng theo đó lây động nhìn cực kì đáng yêu.
“Sờ sờ….”Nhìn đôi tai đang rung động kia, Lục Dạ liền không nhịn được đưa hai tay lên sờ lấy, cảm giác thì phải gọi là cực kì yomost đôi tai mềm mại khiến cho Lục Dạ không nhịn được sờ nhiều lần.
“Nya~”
“Ahh….Ngươi….ngươi làm cái gì vậy hả?!”Hồ Ngọc Ly bị tấn công bất ngờ không kiệp phản ứng, đến khi đôi tai của nàng bị đôi bàn tay “tội ác” kia sờ lấy thì nàng liền không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ như tiếng mèo kêu có phần…thoải mái?
Nhất thời Hồ Ngọc Ly như con mèo bị dẫm phải đuôi, khuôn mặt nàng đỏ bừng xấu hổ cùng giận giữ trừng mắt nhìn Lục Dạ.
“Haha, xin lỗi xin lỗi.
Ta chỉ là muốn sờ thử mà thôi!”Lục Dạ cười cười xin lỗi, nhưng hai tay của hắn vẫn không dừng lại mà tiếp tục sờ lấy đôi tai cáo của Hồ Ngọc Ly.
“Biết lỗi rồi thì buông tay ra đi!!”
“….”
Cứ như thế thời gian trôi qua cực kì nhanh, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày này, Lục Dạ cùng làm ra rất nhiều nhạc cụ khác nhau như sáo, cổ cầm, dương cầm,….và tất nhiên không thiếu những lúc hát ca rồi.
Trong ba ngày này hắn cũng thân thiết hơn rất nhiều với những người trong Hồ Linh Tộc qua việc ca hát cùng chơi nhạc khí.
Có vẻ bọn họ đã buông lỏng cảnh giác với hắn rồi.
Qua ba ngày này, Lục Dạ cũng biết được trong Hồ Linh Tộc chỉ có nữ và không có một nam nhân nào cả.
Vì thế mà cách sinh sản của họ vô cùng đặc biệt, nhưng cũng vì cách sinh sản đặc biệt ấy mà họ luôn duy trì được huyết mạch tinh thuần nhất.
“Tộc trưởng! Có người cầu kiến!”Một vị trưởng lão tiến tới, cung kính cúi đầu nói.
Trước mặt vị trưởng lão là Lục Dạ, Ngọc nhi, Hồ Ngọc Ly cùng Hồ Mị.
Ngọc nhi do quá cuồng tu luyện nên bị hắn kéo ra đây còn Hồ Mị từ cái ngày đầu tiên hắn đánh đàn là nàng mỗi lần đều tới nơi này thư giãn uống trà các thứ, Hồ Ngọc Ly cũng không khác mấy.
“Có việc gì?”Hồ Mị nhíu mày hỏi.
“Cứ nói đi!”Vị trưởng lão nhìn Lục Dạ và Ngọc nhi không biết có nên nói ra hay không thì Hồ Mị đã phất tay một cái ra lệnh cho vị trưởng lão cứ nói.
“Hai người đó nói rằng họ được Mộc Lâm Đế Tôn phái đến!”
“Ừm, rồi gì nữa?”Hồ Mị nhấp môi một ly trà bình thản mà nghe lấy.
“Họ nói rằng….Mộc Lâm Đế Tôn gặp chuyện rồi!”Câu nói của vị trưởng lão như khiến không khí đông cứng lại.
“Cái gì?!”Hồ Mị ngay lập tức đứng lên, hai mắt nàng nhíu chặt chứa đầy cảm xúc không thể tin được.
“Nhanh, mau dẫn ta tới gặp hai tên kia!”Hồ Mị phất tay cùng vị trưởng lão biến mất tại chỗ, để lại Hồ Ngọc Ly cùng Ngọc nhi đang ngơ ngác không hiểu gì, còn Lục Dạ thì nhíu mày như suy nghĩ điều gì đó.
Danh Sách Chương: