“Sát Thiên Điện!!”
“Ầm!”
Lục Dạ từ trên trời lao xuống, Nguyệt Long Phách Thiên Thủ ầm vang đánh xuống mặt đất tạo thành vô số đỉnh núi nhỏ trồi lên đẩy văng ba tên sát thủ.
“Chết tiệc, Tào Thiết thúc thúc.
Ngươi còn nghe rõ ta mà đúng không?”
Lục Dạ đưa tay nâng đỡ thân thể Tào Thiết, ánh mắt liếc nhìn qua vết thương xuyên qua ngực trái cùng phải trên người ông, Lục Dạ khóe miệng khô khóc hỏi.
“Haha, tiểu tử không cần lo nhiêu đây vết thương có thể làm gì được bổn tướng…..khụ!”
Tào Thiết cố gắng cười nhìn Lục Dạ nhưng khóe miệng cùng hai bên ngực ông máu tươi điên cuồng tuông ra đã nói lên tất cả.
“Độc!”
“Ngươi chờ một lát, ta nhất đỉnh sẽ cứu ngươi!”
Lục Dạ liền nhận ra điểm kỳ lạ, toàn thân Tào Thiết hiện giờ chuyển qua màu xanh tím, chỉ có thể là trúng độc mà thôi.
Biết Tào Thiết là bị trúng độc Lục Dạ trong đầu liền nghĩ tới phần thưởng của nhiệm vụ lần này, sử dụng nó có thể giải được độc cứu sống ông.
Nghĩ thế Lục Dạ liền định vận sức phân tách cả Thanh Nguyên Hoàng Triều này hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đúng lúc này Tào Thiết lại đột nhiên níu lại hắn.
“Phộc……không cần, ta sống đã quá đủ……thù cũng nhờ tiểu tử ngươi đã báo rồi……hiện giờ ta có thể thanh thản đi gặp nàng…..”
Tào Thiết ánh mắt không căm hận cũng không tuyệt vọng mà thây vào đó là sự giải thoát, ông cả đời này chỉ có hai điều giúp ông có động lực sống tiếp.
Thứ nhất chính là giết chết Thanh Vũ Phiên cùng Thanh Nguyên Mục trả thù cho hắn thê tử cũng là mẹ của Tào Diệu và Thanh Nhã Tâm.
Thứ hai chính là con gái hắn Tào Diệu, ông không thể yên tâm nhắm mắt khi con gái mình vẫn chưa có nơi nương tựa nhưng Lục Dạ xuất hiện đã giúp ông giải quyết cả hai vấn đề đó.
Giờ ông có thể thanh thản ra đi mà không lo gì nữa.
“Nhưng……”
Lục Dạ nhíu mày muốn nói thêm gì đó khuyên cản Tào Thiết thì lại im bật đi, hai mắt Tào Thiết đã hoàn toàn mất đi tiêu cự nhưng sự thanh thản cùng yên lòng nhìn về Lục Dạ như gợi gắm điều gì đó vẫn không biến mất.
“Cạch!”
“Ta không có gì chắc chắn với thúc thúc ngươi, ta chỉ có thể hứa với ngươi…..sẽ thây ngươi chăm sóc Diệu nhi!”
Lục Dạ hai mắt âm trầm đặt xuống cơ thể Tào Thiết lẩm bẩm, đây chính là giao kèo lúc trước của hắn với ông.
Ông giúp hắn tiến vào hoàng cung giết chết hai tên kia còn hắn sẽ giúp ông chăm sóc Tào Diệu.
Thật ra lúc đầu Lục Dạ cũng vô cùng nghi hoặc, sao Tào Thiết phải nhờ hắn chăm sóc Tào Diệu trong khi ông có thể tự mình làm việc này sau khi giải quyết xong hai tên kia.
Giờ hắn đã hiểu ra, ngay từ đầu ông đã quyết định ngã xuống sau khi trả thù và lý do chính là ông tin tưởng vào hắn.
Dù cả hai lúc đó chỉ mới gặp nhau lần đầu nhưng ông lại như vậy tin tưởng hắn thì Lục Dạ cũng nhất quyết không để ai phải thất vọng.
“Ầm!”
Đúng lúc này, ba tên sát thủ phá vỡ từng ngọn núi nhỏ lao thẳng về phía Lục Dạ đang đứng cạnh thi thể của Tào Thiết.
“Chính là hắn, mau giết tên quái vật đó cho ta!”
Phía xa một thân ảnh hèn mọn liền điên cuồng vui mừng hung ác chỉ thẳng Lục Dạ nói, đó chính là tên Triều quốc sư luôn đi bên cạnh Thanh Vũ Phiên.
Tên này vốn âm hiểm từ lâu đã ngâm nghe ngai vàng của Thanh Vũ Phiên, việc Lục Dạ cùng Tào Thiết ở đây cũng là hắn báo cho Sát Thiên Điện chi nhánh trong Thanh Nguyên Hoàng Triều này.
Hiện giờ hắn bên cạnh lại đem theo bốn tên nguyên lão công thần của Hoàng Triều muốn giết chết Lục Dạ rồi thông thã lên ngôi vua.
“Giết! Báo thù cho bệ hạ!”Triều quốc sư giả vờ thống khổ chỉ thẳng Lục Dạ rống lớn.
“Báo thù cho bệ hạ!!”
“Báo thù cho bệ hạ!!”
“Agh!!”
Bốn tên nguyên lão Đế Giả tu vi hai mắt đỏ rực điên cuồng gầm thét lao thẳng về phía Lục Dạ.
Ba tên sát thủ của Sát Thiên Điện thấy vậy càng không sợ công tới, thế trận như thiên la địa võng cực kỳ kinh khủng với bốn tên Đế Giả, hai tên Đế Vương và một tên Đế Tôn.
Thế trận khủng bố đủ làm chiến lực quan trọng của bất kỳ Thiên Đế cấp thế lực nào.
Như vậy kinh khủng thế trận ngay lúc này chỉ để nhắm vào một thiếu niên!
“Hahaha, chết đi!”
Âm thanh cười điên cuồng của tên Triều quốc sư vang vọng khi những đòn tấn công nồng đậm Đế Lực đã cách thân thể Lục Dạ chỉ còn vài cm.
Hắn cảm thấy phần thắng đã thật sự nghiên về mình, nhưng có thật như vậy không?
“Vô Lượng……”
“Không Xứ!”
“Xoẹt!”
Theo tiếng thì thầm của Lục Dạ vang lên, tất cả mọi thứ như dừng lại ngay khoảng khắc đó, không gian thời gian, kể cả bảy tên Tiên Đế chỉ tung đòn chỉ cách hắn vài milimet đều như đứng hình giữa không trung.
Bảy tên Tiên Đế cùng Triều quốc sư đứng hình tại chỗ dù chỉ là di động ánh mắt cũng không làm được, bọn họ có thể cảm thấy tất cả vạn vật nhưng não bộ lại chẳng thể xử lý kiệp.
Lục Dạ không mấy quan tâm việc này, hắn đưa tay thu thi thể của Tào Thiết vào trong Dạ Linh Châu ở một góc khuất tránh hai người kia nhìn thấy.
“Này, ngươi biết gì không?”Lục Dạ làm xong liền chậm rãi bước ra khỏi nơi mà bảy tên Tiên Đế đang lao tới, hắn cất bước đi về phía Triều quốc sư.
Thân thể hắn theo từng bước chân mà nứt ra từng tia máu do tác dụng của máy gia tốc thể hạt.
Máy gia tốc thể hạt giúp tăng tốc độ di chuyển máu trong cơ thể Lục Dạ, đồng nghĩa với việc tốc độ năng lượng sinh ra cũng tăng lên gấp nhiều lần.
“Ngươi khiến ta muốn giết người rồi đấy!”
“Xoẹt!”
“Phụt!”
Trong ánh mắt sợ hãi của Triều quốc sư, Lục Dạ đặt tay lên đầu hắn rồi giật phăng ra, máu tươi kinh khủng cuồng phún dù vậy lại chẳng có giọt huyết dịch nào có thể rơi vào trên người Lục Dạ, chúng như đụng phải một bức tường vô hình đụng vào rồi văng ra.
“Răng rắc…..bành!”
Ngay sau khi Triều quốc sư chết, không gian bị phong tỏa bởi Vô Lượng Không Xứ cũng vỡ nát, dù Vô Hạn Chú Thuật đã được nâng cấp lên Đế Cấp Cực Phẩm thì cùng lúc đối đầu với bảy tên Tiên Đế vẫn là quá khó khăn, nhất là khi Lục Dạ tu vi chỉ mới Tiên Tôn Sơ Kỳ.
“Quái thai, ngươi rốt cuộc sử dụng tà thuật gì?!!”
Một trong bốn tên nguyên lão tu vi Đế Giả dáng vẻ chính trực sau khi thoát khỏi Vô Lượng Không Xứ liền chỉ thẳng Lục Dạ lửa giận ngập trời quát, lo ngại cùng tham lam trong mắt hắn bùng lên vẫn là không thể thoát khỏi mắt tầm nhìn của Lục Dạ.
“Haha, nói nhiều vô ích! Muốn giết thì tới, nếu không kẻ nằm xuống chỉ có thể là các ngươi!”
Lục Dạ khinh thường cười lớn một tiếng, hắn vẩy vẩy ngón tay về phía bảy vị Tiên Đế hùng mạnh không sợ hãi chút nào khiêu khích.
“Muốn chết!”
Bốn tên Đế Giả bị chọc điên lên mặc kệ thủ đoạn kinh khủng của Lục Dạ mà lao tới, chỉ có ba tên sát thủ là cực kỳ cảnh giác lựa chọn đứng im cho bốn tên kia làm vật thí mạng.
“Luân Ý!”
“Xoẹt!”
Lục Dạ nhìn bốn tên Đế Giả lao tới lại đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị làm bọn hắn cảm thấy không ổn nhưng đã quả trễ, một đường cắt như nguyệt nha liền hiện lên trong không gian kèm theo đó là bốn cái đầu lâu bay thẳng lên thương khung.
Hắc ám như bùng nổ bao phủ cả hoàng thành khiến nó như lâm vào địa ngục kinh khủng.
“Tà Liềm Khuynh Thiên!”
Chỉ thấy trên tay Lục Dạ hiện giờ là một thanh lưỡi hái đậm một màu đen tuyền hắc ám, bốn tên Tiên Đế vừa lao tới chưa kiệp phản ứng đã bị Lục Dạ với tốc độ kinh khủng của Cực Tốc Thể Động dùng Tà Liềm lấy đi sinh mạng.
Lục Dạ tay cầm lưỡi hái khoác lên vai mình như một vị tử thần bước ra từ thâm uyên địa ngục đi gặt hái sinh mạng của những kẻ đáng chết.
“Giờ chỉ còn ba tên!”
Tiếng nói của hắn như trống bổ hung hăng nện thẳng vào tâm cang của ba tên sát thủ cách đó không xa.
Ngay cả tên sát thủ Đế Tôn kia cũng hơi kinh hãi khí thế của Lục Dạ, nhưng nói gì thì hắn cũng là sát thủ lão luyện rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Ánh mắt hắn liền qua hai tên thuộc hạ của mình biểu đạt mệnh lệnh, cả hai tên thuộc hạ nhìn nhau rồi cùng lúc quỷ dị lao về phía Lục Dạ.
Cả hai tên Đế Vương sát thủ kia đều sử dụng thân pháp không tồi lên đến Đế Cấp Thượng Phẩm tốc độ nhanh không cần nói nhưng muốn theo kiệp Cực Tốc Thể Động vẫn là quá chậm.
“Lao tới sao? Được lắm!”
Lục Dạ không hề hoảng loạn khi đối mặt với hai Đế Vương sát thủ, hắn đưa tay xoay nhanh Tà Liềm Khuynh Thiên tạo thành một cơn cuồng phong như muốn thôn phệ vạn vật.
“Chơi một chút nhé!”
Lục Dạ cười dữ tớn vung tay ném mạnh ra Tà Liềm đang xoay tròn về phía một trong hai tên sát thủ, tên còn lại thì hắn dùng nắm đấm cùng tốc độ trực tiếp nghênh đón.
“Hừ, muốn ném trúng ta.
Nằm mơ!”
Tên sát thủ Đế Vương nhìn Tà Liềm bay tới chỉ khinh thường nhẹ né tránh, hắn vừa đắc ý chưa được chút nào thì đã biết sắc.
“Tên ngu, tránh xa cái liềm đó ra!”
Tên sát thủ Đế Tôn nhanh nhất phát hiện điểm tà dị của lưỡi hái kia, bởi vì nó ngay khi tên sát thủ nghiên người né tránh liền đổi hướng nhắm thẳng vào góc chết của tên sát thủ.
“Không!”
“Phập!”
Nhất thời tên sát thủ do sơ suất khinh thường mà phải trả giá đắt, cơ thể hắn bị Tà Liềm lạnh lẽo cặt đôi, máu thịt be bét văng tung tóe khắp nơi.
“Phân tâm lúc đánh nhau là không tốt đâu!”
“Ầm!”
Lục Dạ nhân lúc tên sát thủ còn lại lơ là liền bùng nổ tốc độ, song quyền mang phủ lên màu tím đậm năng lượng ầm vang đánh vào cơ thể tên sát thủ khiến hắn dù không chết cũng bán đi nửa cái mạng văng ra xa.
“Xoạt xoạt xoạt xoạt….”
Tà Liềm Khuynh Thiên cắt ngang cơ thể Đế Vương sát thủ rồi như có ý thức tự bay lại vào tay Lục Dạ.
“Giờ thì tỷ số cân bằng hơn rồi đấy!”
Lục Dạ mỉm cười hài hước nhìn tên Đế Tôn khiêu khích, dù vậy trong lòng hắn thì đang khổ không thể ta, cơ thể hắn sắp không chịu được nữa máy gia tốc thể hạt, nếu không kết thúc việc này sớm thì chỉ còn cách tiến vào Dạ Linh Châu mà thôi.
Danh Sách Chương: